Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 52




Nghe nói thưởng thức một chiếc bánh ngọt có thể khiến tâm trạng của người ta trở nên vui vẻ hơn. Chính vì thế mà sau khi tan làm, Từ Hồng Quân ghé qua cửa hiệu bánh SOKO nổi tiếng ở khu phố trung tâm. Buổi chiều hôm nay khá đông khách. Lúc xếp hàng tính tiền, vóc dáng nổi bật của anh liền thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mấy cô gái trẻ dán ánh mắt vào người đàn ông điển trai, phấn khích thì thầm to nhỏ.

Từ Hồng Quân hài lòng rời khỏi cửa hiệu với hai chiếc bánh ngọt trên tay, hy vọng có thể làm Y Linh thấy vui hơn.

Lúc sáng anh rời khỏi nhà khi Y Linh vẫn còn đang ngủ. Cứ nghĩ đến chuyện gần đây công việc bận rộn khiến anh không thể dành nhiều thời gian ở bên cô, Từ Hồng Quân lại cảm thấy áy náy.

Anh muốn tạo bất ngờ cho Y Linh, nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, người ngạc nhiên lại là anh.

Y Linh ngồi trên sô pha, dụi mặt vào chiếc gối đang ôm trước ngực. Anh thấy bờ vai cô run rẩy, rõ ràng là đang khóc.

Từ Hồng Quân lo lắng, đặt hộp bánh xuống bàn rồi nhanh chóng đến chỗ của Y Linh. Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội lấy tay lau nước mắt, không muốn anh biết được.

Từ Hồng Quân ngồi xuống trước mặt Y Linh, một tay vuốt ve mặt cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Anh nhìn khoé mắt đã đỏ hoe của cô mà trái tim chợt nhói lên.

- Y Linh, đã xảy ra chuyện gì, sao em lại khóc?

Y Linh khẽ lắc đầu, lảnh tránh ánh mắt của Hồng Quân.



- Không có chuyện gì đâu… Anh cứ mặc kệ em…

- Chẳng phải em đã hứa có chuyện gì đều sẽ kể với anh hay sao? Ngoan… Nói anh nghe…

Y Linh không muốn nói ra vì sợ Từ Hồng Quân sẽ nổi giận, sợ anh trách cô tính tình trẻ con. Nhưng nhìn ánh mắt đầy yêu thương của anh lúc này, trái tim cô lại trở nên yếu mềm, bỗng dưng muốn oà khóc thật lớn.

Y Linh ôm chầm lấy Từ Hồng Quân, dụi mặt vào vai anh mà nức nở. Cô thật lòng không kìm chế được cảm xúc của bản thân.

Từ Hồng Quân dịu dàng vỗ về Y Linh. Tâm can anh như bị ai nhào nặn đến tê tái.

- Được rồi… Có chuyện gì thì cũng có anh ở đây với em… Sẽ không sao đâu…

Đợi đến khi Y Linh đã bình tĩnh hơn, Từ Hồng Quân đứng dậy đi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

- Đừng khóc nữa, mắt em đã sưng lên rồi kìa… Em muốn hoang phí khuôn mặt xinh đẹp của mình hay sao…

Y Linh dù vẫn còn đang thút thít nhưng khoé môi lại chợt mỉm cười. Từ Hồng Quân cũng liền nở nụ cười ấm áp với cô.

- Ngoan… Bây giờ kể anh nghe được rồi chứ?

Y Linh cắn nhẹ môi dưới, rụt rè ngước nhìn Từ Hồng Quân.

- Em xin lỗi… Là em không nghe lời anh… Em vì chuyện của thư ký Hà mà đến gặp anh Lục Khiêm…

Y Linh dừng lại chờ đợi, đoán rằng Từ Hồng Quân nghe đến đây sẽ nổi giận. Quả nhiên nét mặt anh trầm xuống suy tư. Nhưng trái với tưởng tượng của cô, Từ Hồng Quân chỉ nhẹ nhàng hỏi.

- Cậu ấy đã nói gì làm tổn thương em sao?



- Cũng không hẳn là vậy…

Y Linh cụp mi mắt xuống, nhớ lại cuộc trò chuyện mấy tiếng trước với Từ Lục Khiêm, bản thân cô ăn nói cũng khó nghe nên không thể đổ hết lỗi cho anh ta được.

Từ Hồng Quân suy nghĩ giây lát, ánh mắt anh nhìn cô có chút buồn bã.

- Em chính là đang không tin tưởng anh, phải không Y Linh?

Y Linh liền lắc đầu phủ nhận, đưa tay xoa mặt anh.

- Không phải như vậy đâu. Em tin anh… Nhưng mà…

Đôi môi đỏ lưỡng lự một chút rồi khẽ mấp máy.

- … Nếu có một người xuất hiện trong cuộc đời anh, người đó điểm nào cũng tốt hơn em. Em thật không nghĩ ra được lý do gì để anh chọn em thay vì chọn cô ta…

Từ Hồng Quân nghe đến đây bỗng bật cười. Cô gái này hôm nay sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ. Anh làm vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói.

- Em tất nhiên không phải là lựa chọn của anh…

Đôi mắt Y Linh mở to nhìn Từ Hồng Quân, xem chừng cô lại muốn khóc thêm lần nữa. Nét mặt anh nghiêm túc như vậy, vừa rồi không phải là nói đùa.

Từ Hồng Quân kề sát mặt anh đến, hôn lên mi mắt rồi lướt xuống đôi môi của Y Linh. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp nghiêm khắc nhưng có gì đó rất ngọt ngào.

- Y Linh, anh muốn em nghe cho rõ… Không phải anh đem từng ưu điểm và khuyết điểm của em ra so sánh với người khác rồi quyết định có chọn em hay không, mà em là người chắc chắn anh muốn ở bên cạnh đến hết ngày tháng sau này. Vào khoảnh khắc anh biết tim mình rung động vì em, anh đã chẳng thể làm được điều gì khác nữa. Phải là em, nhất định là em, chỉ có thể là em thôi, em hiểu không?

Y Linh đứng hình mất mấy giây, ngẩn người nhìn vẻ mặt chân thành của Từ Hồng Quân. Đôi môi nhỏ nãy giờ vẫn đang hé mở vì ngạc nhiên bỗng bật cười thành tiếng. Y Linh lấy tay che miệng, giấu luôn cả đôi gò má đã ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô khẽ nhăn mặt trêu Từ Hồng Quân.

- Anh nói chuyện sến quá đi…

Từ Hồng Quân cũng bật cười. Anh lại gần trao cho cô một cái chạm lên môi rồi chuyển thành một nụ hôn say đắm.

Sau đó anh lại nắm lấy đôi bàn tay mịn màng của Y Linh, dịu dàng nhìn cô.

- Hứa với anh không bận tâm đến chuyện này nữa, có được không?

Y Linh vui vẻ gật đầu với anh. Từ Hồng Quân xoa đầu cô, đứng dậy lấy hộp bánh để trên bàn.

- Anh có mua bánh ngọt cho em này, cả hai vị mà em thích.

Chiếc muỗng xắn miếng bánh ngọt đưa đến trước mặt Y Linh. Cô vui vẻ để Từ Hồng Quân đút bánh cho ăn. Đầu lưỡi thấy ngọt, trong tim lại thấy ngọt hơn.

Nhìn thấy Y Linh vui, Từ Hồng Quân cũng liền thấy hạnh phúc. Anh vì cô gái này đã phá vỡ biết bao nguyên tắc của bản thân. Anh có thế nào cũng được, miễn là nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.