Trong phòng tối mù, chỉ có ngọn đèn ngủ lập lòe, Viên Lục ấn công tắc bật đèn phòng.
Người trên giường chùm kín chăn, chỉ lộ ra một gương mặt vô cùng xanh xao. Nhiệt độ điều hòa trong phòng đang là 28°C, mát mẻ dễ chịu, vậy mà trên trán của cô gái rịn một lớp mồ hôi, tóc bết dính sát vào trán.
Thấy tình trạng của cô trông rất không ổn, anh vội bước đến bên giường, giọng điệu lo lắng:
"Làm sao vậy?"
Quân Dao tựa hồ chẳng còn chút sức lực nào, mặt nãy giờ nhăn nhó không thả lỏng nổi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Mắt cô nhòa đi nhưng nghe ra chất giọng trầm ấm của anh, cô gắng gượng bật ra thành tiếng:
"Em... đau"
Tim Viên Lục bỗng thắt lại.
Anh đưa tay rờ trán cô, thấy nhiệt độ cơ thể rất cao, hẳn là đang sốt rồi.
"Em đau ở đâu? Tôi gọi bác sĩ ngay"
Nói rồi, anh móc điện thoại từ trong túi quần tây, ấn số bác sĩ gia đình định gọi thì nghe được giọng nói yếu ớt của người trên giường truyền đến bên tai:
"Không, đừng gọi bác sĩ... đau một chút sẽ hết"
Viên Lục nhíu mày: "Đau đến như vậy còn không muốn gọi bác sĩ?"
"Kh... không cần thật mà"
"Tôi... chỉ là... đến kì kinh nguyệt thôi"
Cô hơi xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.
Cô nghe mẹ kể, lúc cô được sinh ra là sinh non, cơ thể chỉ là đứa bé 28 tuần tuổi, do lần đó mẹ cô không may gặp chuyện nên mới không thể giữ em bé lâu hơn được nữa.
Sức sống của cô lúc ấy mỏng manh như thủy tinh, phải đưa vào lồng ấp nuôi đến 3 tháng mới dần ổn định. Sau đó trong suốt quá trình lớn lên, Quân Dao bệnh tật triền miên, bố mẹ luôn phải bảo bọc cơ thể yếu ớt của cô kĩ lưỡng hết mức mới có thể nuôi cô lớn lên đến tận bây giờ.
Do thể trạng không khỏe mạnh như những bé gái khác, tuổi dậy thì của cô xảy ra cũng chậm hơn so với các bạn nữ đồng trang lứa, chu kỳ kinh nguyệt đến 16 tuổi mới bắt đầu.
Kinh nguyệt đến rất đều, nhưng mỗi lần hành kinh đối với cô đều là cực hình. Cô thường đau bụng đến chết đi sống lại suốt mấy giờ đồng hồ liền, cơn đau còn dữ dội hơn cơn đau của người bình thường gấp mấy lần. Mỗi khi đến kỳ cô đều được thăm khám cẩn thận và phải uống thuốc được bào chế bởi bác sĩ riêng.
Lần này không may đến Biền Thành lại bị, bác sĩ cũng tít tận ở Anh, làm sao mà ứng phó kịp. Đã vậy hôm qua còn quên mất mà uống không ít bia.
Viên Lục từ nhỏ đã học được khá nhiều kiến thức y học do mẹ anh là bác sĩ, anh cũng tạm hiểu cơ thể nam nữ khác biệt, mỗi tháng con gái đều phải có một lần "thay máu" để cơ thể phát triển bình thường. Anh chỉ là không ngờ, Quân Dao đến ngày lại đau thành ra bộ dạng thê thảm này.
Nghe cô nói không cần bác sĩ anh kiên quyết:
"Tôi hiểu, nhưng em vẫn phải có bác sĩ kiểm tra sức khỏe"
Bụng dưới của cô quặn đau khủng khiếp, da trên mặt tái xanh, môi miệng khô khốc do mất nước, hai bàn chân lạnh ngắt co quắp trong chăn.
"Vậy... em chỉ muốn bác sĩ Phó khám thôi"
Viên Lục nhăn mặt.
Còn dám kén chọn, chê bác sĩ riêng của anh trình độ chuyên môn không đủ cao sao?
Viên Lục không thèm nói nhiều với cô, ấn số trong danh bạ gọi.
Quân Dao thấy vậy liền trở nên bướng bỉnh, giọng điệu yếu ớt mếu máo:
"Không mà... Em muốn bác sĩ Phó khám thôi, huhu"
Anh hết cách đành hủy gọi đến.
"Đọc số điện thoại của tên bác sĩ Phó đó cho tôi" Anh tặc lưỡi.
Cô nghe lời đọc một mạch dãy số ra cho anh gọi.
Lúc điện thoại được kết nối, Viên Lục nói thẳng vào vấn đề với vị kia, giây sau sấm chớp liền nổ đùng đoàng trong đầu.
Tên bác sĩ Phó gì đó đang ở tận bên Anh Quốc!
Viên Lục không hiểu nổi dùng tay xoa thái dương đau nhức, rốt cuộc hiện tại là đang kì cục đến mức nào!
Quân Dao thấy anh bốc khói, bụng đau vẫn không dứt, giơ tay ra hiệu anh đưa điện thoại cho cô nói chuyện.
Cô nhận lấy điện thoại liền bật ra giọng đáng thương.
"Alo, huhu cứu cháu cứu cháu"
Ừ, phù hợp lắm! Viên Lục nghĩ đến mà mệt mỏi.
Điện thoại không bật loa ngoài nhưng trong phòng im ắng nên có thể nghe tiếng bác sĩ Phó trả lời rất rõ:
"Cũng biết đày ải người khác quá nhỉ?"
Ngưng một lúc lại nói: "Để chú thu xếp"
"Vâng"