Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 1: Về Biền Thành Nghỉ Dưỡng




Thành phố Biền Thành đèn xe hoa lệ, khắp nơi bao phủ bởi tiếng phố xá nhộn nhịp.

Chiếc Bentley Bentayga màu nâu xám từ tốn băng trên con đường thẳng tắp dẫn đến khu siêu đô thị Hạc Hiên. Chẳng mấy chốc, xe sang đã tiến vào cổng Celeste Hotel. Một ông cụ tầm 70 tuổi bước xuống, gương mặt hiền hậu thoáng trông nghiêm khắc, tỏa ra phong thái của bậc trưởng bối khiến ai nhìn thấy đều phải cúi đầu kính nể. Theo sau ông còn có một cô gái trẻ độ chừng đôi mươi, có lẽ là con cháu, xinh đẹp như tiên.

Khách sạn Celeste hôm nay vô cùng náo nhiệt. Sảnh tiệc có thiết kế phức tạp nhưng lại hài hòa, xung quanh cầu thang hình xoắn ốc sáng trưng, khắp nơi được trang hoàng lộng lẫy bằng hoa tươi, các bàn tiệc được dọn sẵn có đầy đủ các loại trái cây, bánh ngọt cùng champagne. Trên trần cao là từng chùm đèn pha lê sáng rực ánh vàng, ấm áp chiếu xuống.

Gần 8 giờ tối, sảnh tiệc khách sạn Celeste

Ông cụ dẫn theo cô gái trẻ bước vào sảnh tiệc. Từ trong có giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên vang lên

"Ông cụ Chung từ xa đến dự tiệc mừng của hai cháu, tiếp đón chậm trễ, thất lễ rồi"

Giọng nói mang ý vui vẻ hoan nghênh nhưng cũng không thiếu sự nể trọng.

Ông cụ nghe vậy mỉm cười đáp lại bóng người đang đi tới

"Không có gì, đều là chỗ quen biết cả"

Ông cụ Chung Đức là cựu Đô đốc chỉ huy Hải quân của quân đội, tuy đã về hưu nhưng thế lực của ông ở thủ đô không hề thuyên giảm, chưa kể đến con trai cả Chung Giác của ông cụ hiện đang là Thống đốc tỉnh Biền Thành. Danh môn thế gia, quyền thế ngút trời. Bởi thế không ai dám hành xử sơ suất.

Người đàn ông vừa bước lại là Viên Hạc Phong, tỷ phú họ Viên nổi tiếng giàu có nhất nhì Biền Thàn, gia sản thế lực cũng chẳng thua kém ai. Ông ta đã ngoài ngũ tuần nhưng vẫn thể hiện được vẻ ngoài phong độ chững chạc. Hôm nay là ngày đính hôn của con trai Viên Hạc Phong là Viên Hạc Hiên, cùng với tiểu thư Diêu thị Diêu Tử Đồng.

"Để chú Chung chê cười rồi. Vậy còn đây là..."

Ông cụ Chung à một tiếng rồi đẩy nhẹ cô gái phía sau lên giới thiệu

"Cháu gái tôi, Quân Dao. Con bé vừa từ Anh về, hôm nay đến dự tiệc cùng tôi"

Cô cháu gái trẻ đẹp này đúng là y như cái tên. Quân Dao, xinh đẹp rực rỡ như ngọc, đôi mắt phượng gáy to tròn diễm lệ, mỗi ánh nhìn đều long lanh xao xuyến lòng người. Đường nét khuynh thành mà có phần sắc sảo, kiêu kỳ phóng khoáng không biết là do đâu. Váy đuôi cá cúp ngực màu xanh nhạt từ tốn tôn lên đường cong cơ thể mềm mại và nước da sáng trong của cô. Quân Dao lễ phép gật đầu chào "Bác Viên".

Viên Hạc Phong ngạc nhiên rồi lóe mắt như chợt nhớ ra gì đó, mỉm cười khen ngợi

"Chà, mới đó đã lớn vậy rồi, khí chất đúng là không đùa được"

Ông cụ Chung tỏ vẻ hiểu thấu, lại cười như ẩn như hiện mà bày tỏ ý đồ

"Chỉ trách thể trạng con bé Quân Dao này yếu ớt. Thời điểm này ở Anh đang là đầu đông, con bé khó tránh khỏi mắc bệnh vặt thường xuyên. Lần này đưa nó về Biền Thành ngoài bầu bạn ra còn là để tìm nơi khí hậu ôn hòa để nó nghỉ ngơi thư giãn"

Viên Hạc Phong hiểu ý, gật đầu

"Nếu chú Chung đã nói vậy thì tiện lúc mùa đông ở Biền Thành đang ấm áp hơn nhiều, thời tiết cũng dễ chịu, chi bẳng sắp xếp cho Quân Dao một nơi ở thoải mái để thư giãn lấy sức."

Nói rồi ông ta xoay qua nhìn Quân Dao tỏ ý

"Biệt thự Lục Đình ở cạnh bãi biển Côn Lam có cảnh rất đẹp, cháu thấy sao?"

Quân Dao vẫn còn ngơ ra chưa kịp hiểu xem hoàn cảnh hiện tại của mình là thế nào thì cụ ông Chung Đức đã lên tiếng đồng ý

"Không tồi"

Viên Hạc Phong nghe vậy mỉm cười, mời Chung Đức vào trong gặp con trai và con dâu mình. Hôm nay là ngày đính hôn của đứa con trai cả nhà ông ta, chưa gì đã sắp bàn đến chuyện hôn sự của đứa thứ hai.

Ông cụ Chung quay sang bảo Quân Dao cứ thoải mái đi chơi xung quanh rồi đợi ông trở về, sao đó xoay người đi cùng Viên Hạc Phong.

Quân Dao "..."

Gì vậy trời??? Có thể ở biệt thự Lục Đình không tồi mà ông ngoại mới thật sự tồi đó. Thời tiết ở Anh gay gắt đến nỗi cô bệnh không chịu nổi phải chạy về Biền Thành nghỉ ngơi hồi nào??? Có cố ý thì tìm lý do gì hợp lý hơn được không? Tùy ý sắp xếp như vậy, không biết có ý đồ gì đây.

Cuộc nói chuyện vừa rồi của ông cụ Chung và Viên Hạc Phong cũng như cô tiểu thư Quân Dao kia đã lọt vào tầm mắt một người. Hắn đứng trên cầu thang xoắn ốc nhìn xuống, nhếch môi nhàn nhạt đưa ly rượu lên môi.

Lão già này lại bày trò gì nữa đây.