Sáng hôm nay Tô Úc dậy sớm khác thường, cô đi ra quán ăn bên ngoài mua vài cái bánh quẩy và sữa đậu nành, cùng Bạch Mạn Nhu ăn xong sau đó cầm đồ đạc đến chỗ đào tạo. Có lẽ vì có chị ở bên, trên khuôn mặt Tô Úc luôn luôn hiện lên một nụ cười. Thay đổi rõ ràng như vậy bị Hứa Đình nhìn vào trong mắt, sau khi kết thúc đào tạo cô ta kéo lại Tô Úc, nói: "Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy? Đi uống nước không? Tớ mời cậu uống cafe?"
"Không được, vợ tớ còn đang ở nhà chờ tớ nấu cơm cho chị ấy." Tô Úc ưỡn ngực, nửa đùa nửa thật nói. Cô thấy dáng vẻ không thể tin được của Hứa Đình, lại bổ sung: "Chị Mạn Nhu đến Bắc Kinh tìm tớ, qua lần này rồi chúng tớ nhất định sẽ không xa nhau nữa. Cho dù sau này sẽ xảy ra chuyện gì, tớ cũng chỉ yêu mỗi mình chị ấy."
"Ồ." Hứa Đình lại mất mác lần nữa, chỉ đành nhàn nhạt đáp một tiếng. Cô ta sớm nên rõ ràng, từ đầu tới đuôi Tô Úc chưa hề yêu cô ta, ngay cả yêu thích tối thiểu dường như cũng chẳng có. Đối với Tô Úc, cô ta có lẽ chỉ là một người bạn tốt mà thôi, cô ta thích Tô Úc thích lâu như vậy, kết cục là vẫn bị người khác cướp đi. Chuyện này không trách bản thân mình không chịu cố gắng, muốn trách chỉ có thể trách Tô Úc không phải là duyên phận của mình.
"Hứa Đình, chúng ta vẫn là bạn tốt." Tô Úc chủ động nắm lấy tay cô ta, thấy xe công cộng đã tới, vội vàng phất tay một cái về phía cô ta, nói: "Tớ về trước, chị Mạn Nhu còn đang ở nhà chờ tớ!"
Trở lại ngôi nhà trệt mình thuê, ngay tức khắc Tô Úc liền ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt. Cô đi vào nhà bếp, thấy Bạch Mạn Nhu đang nghiêm túc đứng ở bên bàn cơm, vài món ăn mới chỉ có ở tiệm ăn đang đặt trên bàn, bên cạnh còn bày một quyển bách khoa toàn thư nấu ăn. "Chị Mạn Nhu, đây là?" Tô Úc nghi ngờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Mạn Nhu làm thức ăn, cô nhớ tới Tiền Thục Mai đã từng nói với cô, Bạch Mạn Nhu không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ có thể làm vài món ăn đơn giản như trứng xào cà chua thôi.
"Chị đi siêu thị mua thức ăn, những món này... những món này đều là chị tự làm." Bạch Mạn Nhu cầm lấy tạp dề, căng thẳng như một cô bé mới thấy thế giới lần đầu. Chị chỉ vào thức ăn trên bàn, nói: "Chị thấy em sắp thi rồi, nên... bồi bổ cho em, em nếm thử, nếm thử mùi vị thế nào." Nói xong, chị dùng đũa gắp lấy miếng thịt cá nhúng giấm đưa đến bên miệng Tô Úc, chị mất cả nửa ngày xem quyển bách khoa toàn thư nấu ăn mới làm ra được món này, vì lược xương cá ra mà tay chị cũng đã bị đâm nhiều lần.
"Mùi vị thế nào?" Bạch Mạn Nhu đầy mặt chờ mong chờ đợi bình luận của Tô Úc, những thức ăn này đều là lần đầu tiên chị làm, chỉ lo chị làm không ngon khiến cho Tô Úc ghét bỏ.
"A..." Thiếu chút nữa Tô Úc bị vị chua trong miệng làm sặc, cô nhẫn nhịn vị chua nồng đậm này, ráng nuốt xuống hết thịt cá. Thấy Bạch Mạn Nhu dáng dấp như cô gái nhỏ chờ đợi đáp án, trong lòng Tô Úc một trận ấm áp, cô ôm chị vào trong ngực, nói: "Chỉ cần là chị làm, chúng đều là thức ăn ngon nhất trên đời. Chúng ta ăn cơm đi, đây là lần đầu tiên em được nếm thức ăn chị làm."
"Em thích là được rồi, sau này nếu chúng ta ở nhà riêng, mỗi ngày chị nhất định sẽ làm cơm cho em ăn." Bạch Mạn Nhu ngồi vào đối diện Tô Úc, gắp một khối thịt cá bỏ vào trong miệng, chưa kịp nuốt xuống đã bị vị chua nồng đậm làm chua đến nhíu chặt lông mày, chị phun nó ra ngoài: "Sao lại chua thế này! Em còn bảo ngon nữa! Chua chết đi được mà em còn chẳng biết phun ra!"
"Em thích ăn là được rồi mà, em lại không thấy nó chua, trái lại cảm thấy nó ngọt vô cùng." Tô Úc gắp một khối thịt cá lớn, mày cũng không nhăn ăn nó vào, nói: "Sau này em nấu ăn cho chị là được rồi, em không nỡ để tay chị vì làm cơm mà trở nên thô ráp đâu. Lần đầu tiên mà chị có thể làm ra trình độ này đã là rất hiếm có rồi." Tô Úc gắp từng món ăn thử một chút, mở lửa hâm chúng lại lần nữa, bỏ thêm chút đường tinh hòa, thêm một chút gia vị khác vào những món ăn. Bưng lên lần nữa, mùi vị chênh lệch với lần trước rất nhiều, ăn cũng không tệ.
"Sao nào, bây giờ ăn được chưa?" Tô Úc nở nụ cười, say sưa ngon lành ăn thức ăn trong chén. Tuy lúc sau là cô nêm nếm lại, nhưng chung quy vẫn là do Bạch Mạn Nhu làm, cho nên cô cảm thấy nó ngon, ăn vào vô cùng ngon.
"Ừm! Vậy sau này chị sẽ phụ trách làm trợ thủ vậy, chuyện nấu ăn thì giao cho em, chuyện còn lại thì để chị làm là được." Đôi mắt Bạch Mạn Nhu cong thành vầng trăng lưỡi liềm, chị vốn tưởng rằng những món ăn này đều phải đổ đi, không nghĩ tới một khi nêm nếm lại thì mùi vị lại thay đổi hoàn toàn. Nói đến Tô Úc cũng thật là một tay nấu ăn cừ khôi, thức ăn làm ra mùi vị cũng thật là khá ngon.
Ăn cơm xong, Tô Úc cùng với Bạch Mạn Nhu đi dạo trên đường cái bên ngoài. Thời tiết Bắc Kinh cũng không tốt, bầu không khí không trong lành bằng ở thị trấn cổ. Hai người đi tàu điện ngầm đến vùng lân cận của công ty đi dạo một chút, ngoại trừ mua hai chai nước suối giải khát ở trong siêu thị ra thì chẳng thấy đồ vật gì đáng mua cả. Đi dạo đến mệt mỏi, hai người vào McDonald gần đây giải quyết bữa tối trong đấy. Trở lại ngôi nhà trệt đã sập tối, Tô Úc cầm khăn lông vào nhà tắm tắm rửa, lúc đứng dậy lại nhớ tới quần áo hôm qua đã được cô giặt rồi, lúc này mới đứng dậy mở cửa phòng tắm ra, gọi ra bên ngoài: "Chị Mạn Nhu, giúp em đem đồ lót đến đây được không? Ở trong ngăn kéo."
"Chờ chút." Bạch Mạn Nhu xuống giường lật qua lật lại tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ lót mới từ bên trong ra, mở cửa đi vào nhà tắm. Trong phòng tắm một mảnh mờ mịt, đến gần Tô Úc, Bạch Mạn Nhu có thể rõ ràng nhìn thấy cơ thể trắng nõn của cô. Rõ ràng không phải là lần đầu tiên thấy nó, lòng Bạch Mạn Nhu đang bình thường đột nhiên lại kinh hoàng không ngớt. Có một cảm xúc gì đó đang lăn lộn trong đầu chị, chị để xuống đồ lót trong tay, không thèm quan tâm quần áo trên người có bị thấm ướt bởi cơ thể ướt nhẹp của Tô Úc hay không, ôm lấy cô, nói: "Tiểu Úc, trước đây chị nói dối đấy.... Chị, chị muốn..."
"Y theo chị, chỉ cần là yêu cầu của chị, em sẽ không bao giờ từ chối." Tô Úc đơn giản trả lời rõ ràng lại trực tiếp cho chị, cắn môi dưới chủ động hôn lên Bạch Mạn Nhu. Hai tay song song di chuyển trên người chị, thay chị cởi hết toàn bộ quần áo đang vướng bận. Nước trong bồn tắm bởi vì được hai cơ thể cùng tiến vào mà đầy ra ngoài, gò má Bạch Mạn Nhu nhiễm một tầng đỏ ửng nặng nề, tay run rẩy chậm rãi vuốt ve cơ thể Tô Úc, không cách nào ức chế được kích động khiến hô hấp của chị nặng nề không đều nhau, ngay cả trái tim cũng điên cuồng nhảy lên.
Cho dù chỉ mới được người yêu vuốt ve nhưng cơ thể cũng tựa như đang nằm trên mây, dễ chịu đến tột cùng.
Cơ thể của Tô Úc bị động tác vuốt ve không lưu loát của Bạch Mạn Nhu mà từ từ nhạy cảm lên, hai cánh tay của cô vòng lấy cổ Bạch Mạn Nhu, chăm chú nhắm mặt lại, như một đóa hoa tươi kiều diễm ướt át, đang chờ đợi người mình ái mộ hái xuống. Tay run rẩy, môi run rẩy, cả người Bạch Mạn Nhu run rẩy khi đối mặt với cơ thể của Tô Úc, chị dịu dàng mà cẩn thận ngậm lấy phấn hồng nổi lên trên mặt nước của Tô Úc, mút vào vừa phải, động tác của chị mềm nhẹ vô cùng, chỉ sợ mình quá mạnh mà khiến Tô Úc khó chịu.
Đó là một cảm giác không có cách nào truyền lời được, cơ thể của Tô Úc bị động tác mút vào của Bạch Mạn Nhu mà phập phồng bất định. Cô cứ cảm thấy bên trong bộ ngực mình như có cái gì sắp bị Bạch Mạn Nhu mút ra tới, loại cảm giác khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được, cô hơi dùng sức đè lại đầu Bạch Mạn Nhu, khiến môi chị càng gần sát vào bộ ngực của mình, trong miệng phát ra những tiếng rên khẽ khó nghe thấy được.
Hết chương 58.