Không có được câu trả lời chắc chắn của Tô Úc, Hứa Đình ở đầu bên kia điện thoại lần nữa không còn âm thanh. Mãi đến khi Tô Úc cho rằng đối phương đã cúp điện thoại, cô ta mới dùng giọng nói vô cùng kiềm chế, nói: "Tô Úc, cậu còn nhớ lúc cậu vừa lên năm nhất đại học đã từng nói với tớ, ước mơ lớn nhất của cậu là làm một phiên dịch viên. Bây giờ cơ hội tới rồi, tớ hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng. Dù sao đây cũng là tương lai của cậu, không phải là trò đùa... Cho dù bây giờ cậu cũng đang làm phiên dịch, thế nhưng tiền lương và đãi ngộ so với làm phiên dịch bên đây là chênh lệch mười vạn tám nghìn dặm, đừng vì.... đừng vì tình cảm mà làm trễ nãi tương lai."
"Haha, tớ biết rồi!" Tô Úc nhìn qua Bạch Mạn Nhu, từ lúc biết Hứa Đình thích mình thật, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu, không muốn có bất kỳ liên quan nào với Hứa Đình. Nhưng bây giờ chuyện này là liên quan đến ước mơ và tương lai của cô, Tô Úc không muốn để cho Bạch Mạn Nhu biết, nếu để chị biết được thì nhất định chị sẽ bảo cô đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi. Suy nghĩ một chút, Tô Úc cũng chỉ có thể giả bộ như đang trò chuyện việc nhà với Hứa Đình, ngoài miệng tuy rằng đang cười, nhưng mặt mày thì vẫn cứng đờ như lúc ban đầu. Cô đem tấm chăn mỏng che ở trên người Bạch Mạn Nhu, bản thân thì từ trên người cô đi xuống, ngồi ở bên giường: "Khi nào tớ nghĩ thông rồi nhất định tớ sẽ gọi điện thoại báo cậu biết, yên tâm đi."
"Vậy cậu tự lo liệu đi! Tô Úc, tớ khuyên cậu một câu... Chị Mạn Nhu gì đó của cậu lớn hơn cậu rất nhiều, hai người cho dù ở bên nhau cũng sẽ không dài lâu được đâu. Có lẽ chị ấy chỉ thương hại cậu nên mới chấp nhận cậu thôi, cho dù tớ và cậu không thể làm người yêu, tớ cũng hy vọng cậu có thể tìm được một người khác xấp xỉ tuổi mình." Giọng nói của Hứa Đình lần nữa vang lên từ đầu bên kia điện thoại, truyền vào trong tai Tô Úc lại vô cùng khó nghe, đâm thẳng vào trong lòng.
"Không còn gì nữa thì tớ cúp đây, ở thủ đô nhớ chăm sóc tốt bản thân. Ngủ ngon." Rất hiển nhiên, Tô Úc không muốn tiếp tục nghe Hứa Đình nói những chuyện liên quan giữa cô và Bạch Mạn Nhu. Cúp điện thoại, Tô Úc cởi áo ngủ chui vào trong chăn, lần nữa nằm đè trên người chị, nói: "Chị Mạn Nhu, khi nãy Hứa Đình gọi điện thoại cho em hỏi sắp tới em có định đi Bắc Kinh thăm cậu ấy hay không, em bận rộn thế này... sao có thời gian được đây, chị nói đúng không?" Cô nói dối, nguyên nhân chỉ vì không muốn Bạch Mạn Nhu buồn phiền vì chuyện của bản thân mình.
"Nếu như em muốn đi, chờ lúc ngày nghỉ rồi chị sẽ đi cùng em." Bạch Mạn Nhu cười nói, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tô Úc, sau đó hô một tiếng a, nói: "Tiểu Úc! Em sắc quá!"
"Không nhịn được thôi mà!" Tô Úc ôm chị, không dám hôn ở cổ chị nữa, phòng hờ bị người khác nhìn thấy dấu hôn, trái lại lại nhích xuống hôn ở phía dưới xương quai xanh của chị, cười nói: "Nếu chúng ta định đi Bắc Kinh vậy phải thuê một ngôi nhà mới được, ở đấy không chỉ thuận tiện mà đều còn là nhà trệt, em thích nó lắm đấy."
"Em nói sao thì làm vậy, chờ em có kỳ nghỉ dài hạn rồi chị sẽ đi cùng em." Bạch Mạn Nhu nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng chị cùng Tô Úc hai người sinh hoạt ở trong một ngôi nhà trệt. Chỉ có hai người các cô, cùng nhau đi dạo phố, mua thức ăn, cùng nhau làm cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau quét dọn... Bất luận làm cái gì cũng có thể cùng nhau, thậm chí có thể cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt... Thật tốt!
"Chị Mạn Nhu, chị tốt quá..." Tô Úc hôn ở dưới gò má của chị, nhớ đến chuyện kia nhưng muốn nói lại thôi. Sau một lát, đấu tranh trong lòng một hồi mới lắp ba lắp bắp mở miệng: "Chị Mạn Nhu, em hỏi chị một câu hỏi... Chị, em... em làm với chị... Ý em nói, chị có muốn không... muốn em... làm như em làm với chị.. vậy..." vậy đấy..
Cô nói xoắn xuýt như thế, Bạch Mạn Nhu nghe xong lại càng xoắn xuýt hơn. Khuôn mặt hai người bởi vì lời nói vừa rồi mà trở nên đỏ bừng, Bạch Mạn Nhu dĩ nhiên rất rõ ràng rằng Tô Úc chưa từng yêu đương ai, cơ thể vẫn còn là cơ thể của thiếu nữ. Vốn, nếu hai người đã xác định quan hệ rồi thì làm chuyện đấy cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng lúc Tô Úc hỏi đến, Bạch Mạn Nhu vẫn cứ do dự, em ấy và mình không giống nhau, em ấy là nguyên vẹn.... Dù cho đôi lúc cũng sẽ muốn vuốt ve cơ thể của Tô Úc, nhưng chị lại không dám cũng không thể. Trong lòng thật sự không dám chân chính chiếm hữu Tô Úc, chị sợ có ngày hành động này sẽ làm Tô Úc hối hận, cho dù chị bây giờ đã có được Tô Úc, có được cảm giác an toàn mà cô cho, nhưng khi đối mặt với chuyện như vậy, chị vẫn... lấp lửng không biết làm sao.
"Tiểu Úc, em biết... em vẫn còn lần đầu tiên, chị không hy vọng... chị sợ có ngày em sẽ hối hận, hiểu không?" Bạch Mạn Nhu vuốt ve gò má của cô, chung quy cô vẫn chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, dù cho có thành thục hơn một chút nhưng vẫn không thể thoát được cái gọi là tình cảm nhất thời, không phải sao?
"Em không hối hận, bây giờ không hối hận, tương lai cũng sẽ không hối hận." Tô Úc nắm tay thành quả đấm, tầm mắt chậm rãi rũ xuống, dường như có hơi mất mác. Không biết nên dùng cách gì để Bạch Mạn Nhu có thể tin tưởng mình, nhưng Tô Úc làm sao cũng không thể tức giận với chị được, dù sao Bạch Mạn Nhu là đang suy nghĩ cho cô. Đột nhiên bên tai vang lên lời khuyên của Hứa Đình ban nãy, Tô Úc lắc lắc đầu đem ý nghĩ xua tan, cô ngáp một cái, ôm Bạch Mạn Nhu vào trong ngực, thấp giọng nói: "Chị Mạn Nhu, em thật sẽ không hối hận, em chỉ muốn đem thân mình nguyên vẹn giao cho chị."
"Chị hiểu... Tiểu Úc, những chuyện này, không phải em nói không hối hận thì sẽ không hối hận." Bạch Mạn Nhu ngã vào trong lòng cô, chị biết Tô Úc đang buồn, muốn an ủi lại sợ chọc giận đứa nhỏ nhạy cảm này. Chủ động dâng lên một nụ hôn, khuôn mặt ửng hồng của Bạch Mạn Nhu lộ ra vẻ quyến rũ: "Đừng suy nghĩ lung tung được không? Chị... Chị thích em."
"Em không suy nghĩ lung tung, chị Mạn Nhu, em ôm chị ngủ ha!" Tô Úc không muốn nhắc lại vấn đề xấu hổ này nữa, lần đầu tiên, cô và Bạch Mạn Nhu dần như có một khoảng cách vô hình. Cô khoát chân lên trên đùi Bạch Mạn Nhu, sau khi chúc ngủ ngon liền nhịp nhàng hô hấp có quy luật, hơi thở tản ra trong bầu không khí.
Bề ngoài nhìn như là một giấc ngủ yên ổn, nhưng thực chất lại ẩn náu một hồi ác mộng mãnh liệt.
Dù cho bây giờ Tô Úc đang ôm Bạch Mạn Nhu chứ không phải là gối ôm, cô cũng bởi vì cuộc gọi của Hứa Đình và phản ứng của Bạch Mạn Nhu mà làm một ác mộng. Đó là một giấc mộng biệt ly khiến người tan nát cõi lòng. Trong mơ, Hứa Đình đứng ở đấy cùng cô và Bạch Mạn Nhu, cười vô cùng châm biếm và lớn giọng. Cô ta nói: "Nhìn đi Tô Úc, tớ nói không sai chứ? Chị Mạn Nhu của cậu vốn chỉ thương hại cậu nên mới chấp nhận cậu thôi."
"Không, không phải. Chị Mạn Nhu chị ấy thích tớ! Tớ yêu chị ấy như vậy mà!" Tô Úc gào khóc, đưa ra hai tay định ôm đến Bạch Mạn Nhu đang đứng trước mặt cô. Nhưng dù là khoảng cách gần trong gang tấc như vậy, lại một chốc biến thành vực thẳm không thể vượt qua, cô nhìn đến ánh mắt của Bạch Mạn Nhu đã không còn thương yêu và dịu dàng như trước, tại sao ánh mắt của chị lại trở nên xa lạ như thế...
Trong mơ, Tô Úc cố gắng bước lên phía trước, muốn nắm lấy đôi tay Bạch Mạn Nhu, nhưng khi cô càng bước lên thì Bạch Mạn Nhu lại càng lắc đầu lùi về sau. Giọng nói của Hứa Đình lại vang lên: "Ngay cả một câu chị yêu em chị ta cũng không chịu nói, đó chẳng phải là bởi vì chị ta vốn không hề yêu cậu sao? Chị ta lớn hơn cậu nhiều như thế, làm sao cậu có thể thỏa mãn chị ta được? Chết tâm đi!"
Giọng nói kia càng lúc càng lớn, mà hết thảy xung quanh Tô Úc đều bắt đầu trở nên mờ nhạt, ngay cả Bạch Mạn Nhu... cũng từ từ mờ đi mờ đi. "Không!" Tô Úc gào khóc, thử tay bắt lấy hình bóng mờ nhạt ấy: "Đừng rời bỏ em... Đừng!!"
Hết chương 49.