"Em làm chị sợ muốn chết! Chị còn tưởng rằng em...." Bạch Mạn Nhu không nói nữa, nếu không phải e ngại những người bệnh khác trong phòng, chị suýt tý nữa là đã không kiểm soát được ý định muốn đi tới ôm lấy Tô Úc rồi. Vừa mới hạ sốt, lỡ gì thật sự ngất xỉu ở toilet hay ở những chỗ khác, chẳng phải là muốn chị lo lắng nữa sao?
"Sao vậy? Em đâu có yếu ớt như thế chứ! Thấy chị ngủ say quá nên em không dám gọi chị dậy thôi mà?" Tô Úc đem hai phần bữa sáng trong tay đặt trên chiếc bàn ăn có thể di chuyển của giường bệnh, cô mua ở tiệm ăn bình dân dưới lầu hai chén cháo nhỏ, hai quả trứng luộc trong nước trà, còn kèm theo vài loại dưa muối nhỏ. Sáng sớm không nên ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, những thức ăn này không nhiều dầu mỡ hơn nữa lại tiện lợi, ngon miệng.
"Em chỉ biết tìm cớ thôi, bản thân vừa mới hạ sốt liền đi lung tung, lỡ gì phát sốt lần nữa thì làm sao bây giờ! Lần sau không được viện lẽ này nữa, biết không?"
"Biết rồi biết rồi. Ăn đi.... còn một cái bánh trứng gà nữa này..." Tô Úc vừa đặt vào trong chén cháo Bạch Mạn Nhu cái bánh trứng gà duy nhất vừa cầm đũa đưa cho chị, còn cô thì tự nâng chén cháo nhỏ vừa húp vừa hài lòng. Đến lúc cô buông chén cháo xuống, trong chén liền có thêm một nửa bánh trứng gà, đôi mắt Bạch Mạn Nhu cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm đẹp đẽ, nói: "Đồ đần, còn một cái thì hai người chúng ta mỗi người một nửa là được rồi? Số học cũng không biết tính hửm!" Tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại bởi vì hành động chăm sóc nhỏ của Tô Úc mà vui vẻ.
"Chị cũng nói em là đồ đần mà, sao em biết tính được chứ!" Tô Úc nở nụ cười, gắp bánh trứng gà lên cắn một cái hết phân nửa. Cô rất nghiêm túc nhai kỹ, thưởng thức hết tất cả mùi vị trong đó xong rồi húp thêm một hớp cháo, nói: "Chị Mạn Nhu, lát nữa bác sĩ đưa thuốc cho em xong, em đưa chị về trạm xe buýt nhé."
"Vậy còn em?"
"Em về công ty đi làm."
"Giám đốc công ty em không phải bảo em Thứ hai mới được đi làm sao? Vả lại hôm nay cũng thứ sáu rồi, em vừa mới hạ sốt nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mới phải." Bạch Mạn Nhu để đũa xuống, có hơi bất mãn với quyết định của cô.
"Em không muốn làm lỡ công việc, vả lại thân thể em cũng chẳng có chuyện lớn gì cả. Hôm qua vừa mới hạ sốt, lúc ngủ xong tỉnh dậy em cảm giác được tất cả sức lực đều trở về rồi. Chị Mạn Nhu, từ nhỏ đến lớn em rất ít khi vì bị bệnh mà làm lỡ học hành hay công việc, em không muốn lợi dụng thân thể để lười biếng." Tô Úc nghiêm túc nói, trên thực tế cô quả thật rất ít vì chuyện của thân thể mình mà xin nghỉ ngơi. Vả lại, cô không muốn để cho Bạch Mạn Nhu cảm thấy mình là một đứa trẻ khá yếu ớt, cô cần trưởng thành lên, ngoại trừ nên biểu hiện ở những hành động bên ngoài, cô cũng muốn cho Bạch Mạn Nhu biết, cô là một con người rất có trách nhiệm đối với người khác. Mà người như thế, cũng sẽ có trách nhiệm đối với người mà họ thích.
"Em khẳng định cơ thể em đã khỏe sao? Nếu cảm thấy không khỏe, vậy thì cùng chị về nhà được không? Giám đốc công ty cũng đã cho em nghỉ, cơ thể là của em, cố chịu đựng rồi bị tổn hại vẫn là bản thân thôi."
"Em sao mà không biết được? Em không phải đồ ngu, làm sao có thể bởi vì công việc mà làm hại đến cơ thể của bản thân đây? Yên tâm đi chị Mạn Nhu, sau này em sẽ không để cho chị lo lắng nữa." Tô Úc chớp chớp mắt với chị, xinh đẹp bên trong mang theo kiên định không thể tả. Tô Úc như vậy là lần đầu tiên chị thấy! Bạch Mạn Nhu cuối cùng vẫn gật đầu, mãi cảm thấy thái độ của cô khác xa so với lúc mới bắt đầu rất nhiều. Có điều, chị rất thích Tô Úc của bây giờ, không, phải nói là càng ngày càng thích.
Ăn xong điểm tâm, Bạch Mạn Nhu cùng Tô Úc đến chỗ bác sĩ làm kiểm tra đơn giản. Ngoài triệu chứng ho khan chưa hết hoàn toàn ra, sốt đã bị đẩy lùi toàn bộ. Bác sĩ khai toa thuốc khỏi ho khử đàm cho cô, ngoài ra còn căn dặn cô phải cố sức ăn cơm cân bằng, đừng để bị đói quá hoặc no quá. Cảm ơn bác sĩ xong, Tô Úc đến tiệm thuốc mua thuốc theo trên đơn, rồi đưa hết chỗ thuốc kia cho Bạch Mạn Nhu cầm giùm, bản thân thì hai tay trống trơn đi bộ cùng với chị đến trạm xe buýt, đưa Bạch Mạn Nhu lên xe buýt xong rồi ngồi taxi trở về công ty.
Giờ này phần lớn người trong công ty đã đi đến tiệm cơm được quy định để ăn cơm trưa, sau khi Tô Úc đưa Bạch Mạn Nhu về thị trấn cổ, cô ăn một cái bánh rán mua ở ven đường, bây giờ thật không có cảm giác đói bụng. Cô ngồi ở vị trí của mình đôi lát, nghĩ đến Đặng Thiểu Phong có lẽ đang ở văn phòng, liền dự định tính đi tìm anh ta, sẵn tiện cám ơn anh ta lần nữa.
Gõ gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Úc rất may mắn khi nghe được giọng nam trầm thấp truyền đến từ bên trong. Cô đẩy cửa đi vào văn phòng, Đặng Thiểu Phong đang ngồi ở trước bàn làm việc, đang viết gì đó nên vẫn chưa ngẩng đầu lên. "Có chuyện gì?" Đặng Thiểu Phong ngẩng đầu lên, thấy Tô Úc đứng ở đó quả thực có hơi sửng sốt: "Anh không phải bảo em Thứ hai mới được đi làm sao? Sao giờ lại tới đây?"
"Cơ thể em đã khỏe rồi, ăn lương nhà nước không thể vì chút chuyện ấy mà kiếm cớ không đi làm được." Tô Úc đứng đối diện với anh ta, từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười lễ phép lúc vào cửa: "Tổng giám đốc, cám ơn anh hôm qua đã đưa em đến bệnh viện."
"Đừng có cám ơn hoài, và cũng đừng gọi anh là tổng giám đốc hoài.... Anh không muốn chỉ là tổng giám đốc của các em, anh hi vọng sẽ trở thành bạn bè của các em, sau này không có người thì em gọi anh là Thiểu Phong đi. Em đã hết sốt thì anh cũng yên lòng, sau này nhớ chú ý tình trạng cơ thể của mình nhiều một chút, khỏe mạnh là trên hết." Đặng Thiểu Phong thẳng thắn nhìn Tô Úc, anh ta ngày càng cảm thấy cô bé này khác với tất cả mọi người. Người khác đều ước gì có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, còn em ấy thì lại ngược lại, cơ thể vừa khỏi bệnh liền đến làm việc... Hoàn toàn đem ngày nghỉ mình cho vào tai này ra tay kia. Cô gái như vậy, bất kể là nhân viên hay là bạn bè, đều là vô cùng hiếm thấy.
"Vậy... anh Thiểu Phong, em vẫn nên gọi anh là anh Thiểu Phong đi, cứ cảm thấy gọi Thiểu Phong hơi kỳ kỳ." Tô Úc gãi đầu một cái, cô không quen xưng hô thân mật đối với một người đàn ông, luôn cảm thấy như thế rất khó chịu. "Nếu như không có chuyện gì, vậy em đi xuống làm việc. Vẫn còn một cặp tài liệu chờ em phiên dịch đây!"
"Haha, em thích thì được rồi. Vậy em làm việc đi, cố gắng lên. Nếu làm tốt, tiền thưởng cuối năm sẽ không thiếu mặt em." Đặng Thiểu Phong có vẻ rất vui, có lẽ là bởi vì xưng hô của Tô Úc với anh ta.
Gần như là tất cả đồng nghiệp đều ân cần thăm hỏi đối với sự xuất hiện của Tô Úc, mặc dù những sự quan tâm này không biết là thật tình hay giả vờ. Trong số những người này, chị Trương là người nhiều chuyện nhất cũng là người quan tâm Tô Úc nhất, tuy nói là giờ làm việc, chị ta vẫn dựa vào bên cạnh Tô Úc, hỏi tỉ mỉ hết những chuyện hôm qua của cô ở bệnh viện. Thật ra chị ta không muốn biết "chị" của Tô Úc quan tâm cô thế nào, chị ta muốn biết chính là Đặng Thiểu Phong tan việc có đến thăm cô hay không. Mọi người ai cũng nhiều chuyện, cũng là người rất thích tác hợp. Từ khi phát hiện Đặng Thiểu Phong có vài hành động bất thường với Tô Úc, chị Trương quả thực như là đã tìm được chí nguyện cả đời, cố hết sức muốn biết được tin tức trực tiếp của hai người bọn họ.
Lúc trước đã nói tối thứ sáu mỗi tuần, đồng nghiệp trong công ty đều sẽ tập thể đi đến quán bar mở tụ hội, ầm ĩ một phen. Tô Úc không thích tụ họp, từ lần đầu tiên bị ép buộc đến giờ vẫn chưa đi lần thứ hai, lần này cũng không ngoại lệ. Vừa mới tan việc, Tô Úc liền nhanh nhẹn thu dọn tài liệu trên bàn xong, nói tiếng gặp lại với chị Trương liền ngồi taxi chạy về hướng trạm xe buýt.
Lúc về đến nhà, Bạch Mạn Nhu đã đóng cửa siêu thị, đang ngồi ở trong phòng khách chờ Tô Úc trở về, Tiền Thục Mai đã bưng hết cơm tối lên trên bàn, thấy Tô Úc trở về dĩ nhiên là hỏi thăm một trận, hỏi cô tối hôm qua làm gì mà không về nhà. Theo lý Tô Úc sợ bị Tiền Thục Mai mắng nên phải nói dối lừa gạt mới đúng, nhưng lúc này không giống lúc xưa, Tô Úc chẳng những không nói dối trái lại rất thẳng thắn đem chuyện mình sốt cao vào bệnh viện từ đầu tới đuôi đều nói cho Tiền Thục Mai nghe. Còn nói với bà là do bản thân mình không cho Bạch Mạn Nhu gọi điện nói mình bị sốt, đem tất cả trách nhiệm đều đổ vào vai mình.
Người ta hay nói thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Lời này hiển nhiên không sai, Tiền Thục Mai nghe xong ngoại trừ quan tâm trách móc cô vài câu ra cũng không nhẫn tâm mắng cô nữa. Bốn người êm ái ăn cơm tối, nhanh đến lúc ngủ, Tô Úc đợi hai ngườiTiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng trở về phòng rồi đột nhiên nói một câu: "Chị Mạn Nhu, ngày mai chúng ta đi leo núi.... Chị nhớ dậy sớm một chút."
Hết chương 38.