Em yêu chị.... thật sự yêu chị...
Bạch Mạn Nhu cuối cùng cũng hiểu câu nói không đầu không đuôi mà hôm qua Tô Úc nói rồi, cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc em ấy tỉnh dậy lại hỏi mình có nói những lời gì kỳ lạ hay không. Thì ra, lúc em ấy uống say là đang tỏ tình với mình; thì ra, những cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là Tô Úc làm cho; thì ra, thì ra em ấy yêu mình....
Nói như vậy, là em ấy đang tỏ tình với mình, lời tỏ tình thành thật mà đơn giản.
Vành mắt Bạch Mạn Nhu hơi ướt át, có lẽ là bởi vì những hạt mưa nhỏ tí tách tí tách kia. Vào lúc này, lý trí kéo hết những cảm giác trong lòng chị ra, lại tiếp tục truyền vào thêm rất nhiều những sự thật không thể. Gò má đỏ ửng của chị còn chưa có tản đi, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tô Úc, Bạch Mạn Nhu mới ý thức được mình đã hơn 30 tuổi, còn Tô Úc, chỉ mới 20 tuổi mà thôi. Mặc dù là yêu, lại có thể yêu được bao lâu? Điều chị muốn chỉ là những ngày tháng bình thường đơn giản, chị chỉ muốn có người đem đến ấm áp cho chị, chăm sóc cho chị thôi. Những việc này, Tô Úc đều cho chị, cũng như mang đến những cảm giác động lòng mà trước nay chị chưa từng có. Thế nhưng, vậy thì làm sao.... Các cô đều là nữ, các cô.... có quá nhiều cấm kỵ!
"Chúng ta đến với nhau được không? Chị Mạn Nhu, đến với em được không. Em muốn, em muốn yêu chị cả đời...." Tô Úc không muốn cho Bạch Mạn Nhu quá nhiều do dự, cô nắm chặt tay Bạch Mạn Nhu, trong đôi mắt ẩn sâu rõ ràng loại tình cảm tên là yêu.
Dịu dàng như thể đang nói ra một yêu cầu hết sức tốt đẹp. Đáy mắt Bạch Mạn Nhu giãy dụa càng lúc càng nghiêm trọng, nước mắt chậm rãi chảy xuống trên gương mặt, không nhiều... chỉ một giọt thôi, nhưng cũng đủ để chứng minh lúc này chị đang do dự. Tình cảm, không phải chỉ bận tâm đến trái tim thôi là được, ở hiện thực còn có rất nhiều thứ bao quanh, còn có người thân, xã hội....
"Tiểu Úc, chị không còn là cô gái hai mươi mấy tuổi nữa.... chị từng là vợ người, chênh lệch giữa chúng ta đâu chỉ có hai, ba chuyện khác nhau? Chúng ta, em có nghĩ đến dì Thục Mai không, em có nghĩ đến những người khác hay không... Chúng ta đều là nữ, con đường này sẽ có rất nhiều khó khăn gian khổ... chị không muốn em còn nhỏ như vậy mà sẽ chịu đựng nhiều điều như thế. Chị muốn chính là tình cảm có thể chống lại thử thách cũng như thời gian, chị cũng muốn cả đời, cả đời cùng người mình yêu vượt qua ngày tháng bình thường êm dịu...."
"Tình cảm của em đối với chị có thể chống lại thử thách, chị tin em được không? Em không để ý chị lớn hơn em bao nhiêu tuổi, cái gì em cũng không quan tâm.... Em chỉ yêu chị thôi, em không yêu bất luận người nào ngoài chị. Chỉ cần có thể ở bên chị, em sẽ có dũng khí đi đối mặt...." Tô Úc cuống lên, hàng lông mày nhăn lại thật chặt. Cô kích động, ích kỷ lại không hiểu chuyện, cô thậm chí vốn không suy nghĩ vào sâu bên trong, chỉ biết là hiện tại Bạch Mạn Nhu đang từ chối cô.... Mà lời từ chối này, khiến cô mệt mỏi, khiến cô nghẹt thở, khiến màu sắc trước mắt cô đều biến thành màu trắng xám....
"Tiểu Úc, chị không phải ý này.... em, em cho chị chút thời gian được không? Cho chị thời gian cân nhắc được không?"
"Vậy chị nói cho em biết chị cần bao lâu...."
"Chị không biết.... Tiểu Úc, đừng xúc động được không? Em như vậy sẽ khiến chị mệt mỏi, cho chị không gian, cho chị thời gian được không...." Bạch Mạn Nhu ngẩng đầu xoa nhẹ ấn đường Tô Úc, chị dè dặt đề nghị, chỉ sợ kích thích đến cô nhóc nhạy cảm này.
"Thật ra, có lẽ em biết đáp án của chị rồi." Tô Úc cười rất vô lực, cô vốn là người theo chủ nghĩa bi quan, vất vả lắm mới lấy dũng khí đến tỏ tình, lại đi đến cái kết cục như vậy. Cơn mưa nhỏ vẫn còn đang rơi xuống, Tô Úc sải bước đến bờ sông, ngửa đầu để nước mưa rơi xuống trên mặt cô: "Có lẽ những hạt mưa này là ông trời đang nói cho em biết đáp án của chị. Chị Mạn Nhu, em buồn ngủ rồi.... trở về thôi."
"Tiểu Úc....." Bạch Mạn Nhu đi theo sau cô, muốn đi đến dắt tay Tô Úc lại sợ bị cô bỏ ra, chỉ đành phân vân tới tới lui lui nhưng cuối cùng cũng không dám nắm tay cô. Chị không muốn nhìn thấy Tô Úc bây giờ, bóng lưng của cô lộ rõ vẻ vô lực cùng suy sụp, Bạch Mạn Nhu đi ở phía sau cô, trái tim như bị bóp nát chặt chẽ, nhưng cho dù chị đau lòng Tô Úc thì có thể làm thế nào đây? Chị muốn là người có thể cho chị ấm áp, cho chị sự quan tâm, mà không phải là tình cảm mãnh liệt rồi lại thống khổ rời đi. Chị không muốn lại trải qua biến cố, Tô Úc còn nhỏ như vậy, cho dù cô luôn miệng nói rằng sẽ yêu chị cả đời, nhưng chị làm sao có khả năng biết trước tương lai mà xem cô có rời bỏ chị hay không!
Con đường về nhà lần đầu tiên dài lâu như thế.
Tô Úc không biết mình làm thế nào có thể từng bước từng bước một trở về nhà, cô biết Bạch Mạn Nhu ở phía sau mình, nhưng mà bây giờ cô lại không muốn nói chuyện. Mệt mỏi nói tiếng "ngủ ngon" với người phía sau, sau khi Tô Úc trở về phòng liền lập tức nhào lên trên giường, ôm con báo hồng khóc lớn. Tiếng khóc của cô như đang tan nát cõi lòng, tựa như muốn phát tiết hết những uất ức trong lòng ra.
Trước đây, cho dù xảy ra chuyện khó chịu gì cô đều không rơi một giọt nước mắt, mà khóc tê tâm liệt phế như bây giờ đối với Tô Úc là lần đầu tiên. Trước đây, mỗi lần nhìn những nữ chính trên phim vì tình yêu mà khóc như thể chết đi sống lại, cô đều rất khinh thường, cười nhạo các người ấy giả tạo, làm gì có tình yêu mà khiến người ta khóc ghê như thế.
Mà bây giờ, lúc bản thân cô tự trải nghiệm sự đau khổ của tình yêu, cô mới phát hiện ra một người thật sự có thể vì tình yêu mà khóc không còn giống chính mình. Nước mắt vẫn đang tuôn ra, Tô Úc khàn giọng kêu to, nắm chặt nắm đấm đánh vào gối ôm mềm mại của mình. Mắt kính bị một tảng lớn nước mắt biến thành mơ hồ, Tô Úc tháo nó xuống, đặt trên tủ đầu giường, tùy ý để nước mắt cứ chảy. Càng về sau, trong phòng càng nhiều trận nức nở, quần áo không đổi, tắm cũng không tắm, cô ngủ thiếp đi trong khi tay còn đang ôm con báo hồng ướt một tảng lớn.
Ngày chủ nhật tốt đẹp, lại bởi vì u sầu bi thương trong lòng mà trở nên vô vị.
Thời tiết rất tốt, trải qua trận mưa phùn của buổi tối hôm qua, trong không khí pha thêm chút mùi thơm ngát mới mẻ của bùn đất. Khi cô tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, Tô Úc dùng chiếc khăn lau sạch sẽ dấu vết nước mắt trên tròng kính, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô và Bạch Mạn Nhu gặp mặt là lúc chị đưa cho mình chiếc khăn lau kính sạch sẽ. Con mắt có hơi đau đau, Tô Úc ngáp một cái, lấy gương ra nhìn thử, hai con mắt đã sưng vù tựa như quả hạch đào rồi. Cô mệt mỏi nở nụ cười, nghe nói chảy nước mắt loại bỏ độc tố, nhìn bộ dạng khóc lớn tối hôm qua của cô, tựa như đem hết độc tố trong cơ thể ra gần phân nửa rồi chăng.
Âm thanh Tiền Thục Mai gọi ăn cơm vang lên ở trong sân, Tô Úc qua loa chải mái tóc một chút, rồi thất hồn như xác chết di động mở cửa đi ra gian phòng. Ánh sáng rực rỡ của buổi trưa chói vào mí mắt Tô Úc, cô dùng tay che trán, mặt đầy mệt mỏi đi vào phòng khách, ngồi vào vị trí của mình. Bạch Mạn Nhu đã sớm ngồi xuống trước bàn ăn, trên mặt chị có vành mắt đen rất dày, cả khuôn mặt tiều tụy giống như là tối hôm qua không có ngủ vậy.
Tiền Thục Mai đưa chén cơm cho cô, chỉa về phía con mắt của cô, nói: "Tiểu Úc, hôm qua mày đi làm ăn trộm hả, tại sao con mắt sưng thành như vậy?!"
"Không phải, con ngủ nhiều quá cho nên nó sưng lên." Tô Úc nói mà mặt không cảm xúc, con mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm trước mặt, lúc Tiền Thục Mai đưa đũa cho cô, cô không hề nói thêm điều gì, chỉ biết cúi đầu nhanh chóng ăn chén cơm của mình.
"Ăn đồ ăn một chút đi." Bạch Mạn Nhu gắp thịt cùng rau dưa vào trong chén Tô Úc, ngữ điệu vẫn dịu dàng như trước. Chị không phải đồ ngốc, làm gì mà không biết tại sao con mắt Tô Úc sưng như thế được! Chị đau lòng Tô Úc, cặp mắt sưng đỏ ấy tựa như đang sưng trong lòng chị, làm tim chị vô cùng đau đớn.
"Cám ơn." Viền mắt Tô Úc nóng lên, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào. Cô luôn nhạy cảm như vậy, giọng nói dịu dàng của Bạch Mạn Nhu khiến cô nhớ đến cuộc trò chuyện tối hôm qua. Chị vẫn luôn dịu dàng, vẫn luôn tốt với mình như vậy, nhưng có lẽ những điều này chỉ là vai trò của người chị đối với em gái mà thôi. Bạch Mạn Nhu chưa bao giờ nói cho cô biết trong lòng chị nghĩ thế nào, cô không biết, điều duy nhất cô biết là Bạch Mạn Nhu nói cho chị ấy chút thời gian có lẽ là mượn cớ mà thôi. Chút thời gian sao, có lẽ đến tận kiếp sau vẫn chưa có đáp án cũng không chừng....
Hết chương 32.