Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bạch Man Nhu có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

Ăn cơm xong, chị im lặng đem bát đũa của mình vào phòng bếp rửa sạch một phen, sau đó lại chào hỏi đám người Tô Úc còn chưa có ăn xong, chính mình trở về phòng ngẩn người. Lấy ra một cái hộp gấm màu đỏ từ trong ngăn kéo, mở ra nó, Bạch Mạn Nhu đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn vàng nằm ở bên trong. Trên ngón áp út đã không còn thấy dấu vết đeo nhẫn, chị đem hộp gấm một lần nữa trở về trong ngăn, suy tính nên đem chiếc nhẫn đánh* thành bông tai đưa cho bố bảo ông đưa cho Tiền Thục Mai.

*đánh: ý ở đây chắc là chế tạo, đánh mài từ chiếc nhẫn thành bông tai.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, Bạch Mạn Nhu nhìn lịch treo trên tường, liên tục thở dài. Qua năm, chị phải đối mặt với cái chuyện mà chị vẫn luôn không dám và cũng không muốn đối mặt rồi. Không có buồn ngủ trưa, Bạch Man Nhu lấy ra cây bút đỏ ở một ngày tháng nào đó gạch chéo, sau đó đến siêu thị tiếp tục công việc buổi chiều.

"Mẹ, tại sao lúc trưa khi con nhắc đến chồng của chị Mạn Nhu, mọi người đều không nói chuyện?" Buổi tối ở gian phòng của Tiền Thục Mai, Tô Úc vẫn là đem cái vấn đề từ đáy lòng hỏi ra. Nếu như là đề mục phiên dịch thì cô còn có thể tự mình tra từ điển giải quyết, nhưng chuyện này trừ mẹ cô ra thì cô không tin người trong cuộc như Bạch Mạn Nhu lại có thể thành thực giải đáp.

"Ai, đáng thương thôi." Tiền Thục Mai trải đệm chăn ra, đem áo bông choàng ở trên người Tô Úc, lại là thở dài lại là lắc đầu: "Mạn Nhu đứa nhỏ này số khổ, cùng chồng kết hôn tám năm còn chưa có con. Bố mẹ chồng nó lại là tư tưởng phong kiến, ép buộc Mạn Nhu cùng chồng con bé đi bệnh viện kiểm tra. Cái này lại khen ngược, Mạn Nhu là trời sinh không thể sinh con." Tiền Thục Mai tiếc hận vỗ xuống đùi Tô Úc, không còn lên tiếng.

"Ai, mẹ sao mẹ lại dừng lại, mẹ nói tiếp đi?" Chị Man Nhu không thể sinh thì làm sao, hiện tại bệnh viện chữa trị vô sinh nhiều như vậy, bỏ tiền ra mà trị liệu không được sao? Hơn nữa, nhận nuôi đứa bé cũng được mà, có cần ở chuyện như vậy mà thắt cổ chết không."

"Mày làm như những người đó sáng suốt giống mẹ mày vậy! Mạn Nhu khuê nữ này trời sinh không thể sinh con, bố mẹ chồng nó sau khi biết liền cả ngày châm chọc, còn nói con bé lớn lên trời sinh giống con hồ ly tinh quyến rũ người, không thể an phận. Sau đó bố mẹ chồng con bé còn tìm cho chồng nó một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn so với Mạn Nhu, mãi đến khi cô ta cùng với người chồng ấy lên giường có con, Mạn Nhu mới biết chuyện này." Tiền Thục Mai chà xát tay, đem nước ấm ở trên bàn uống cạn, nói tiếp: "Ly hôn sau này cũng là bố mẹ chồng con bé ép. Nhà của chồng Mạn Nhu ở gần đại học của mày, mày nói đầu năm nay ly hôn cũng không yên tĩnh, nói là qua năm cùng Mạn Nhu ký hiệp ước ly hôn. Mạn Nhu này một bụng ủy khuất a, ôi."

"Ôi con khinh, chồng chị cũng không ra tích sự gì nha! Nghe lời bố mẹ hắn như vậy sao? Còn có, bố mẹ chồng chị cũng thật không phải là người, làm được cái chuyện kia cũng không phải là con người có thể làm!" Tô Úc tức giận bất bình lớn tiếng ồn ào lên, cô từ nhỏ đã là người hướng về chính nghĩa, ghét nhất chính là mấy cái chuyện này. Nếu như giết người không phạm pháp, cô đã sớm cầm dao phay thay Bạch Mạn Nhu đòi lại công đạo. Chuyện này là gì a! Ai nói người đẹp thì vận mệnh tốt, giống Bạch Mạn Nhu như thế, kia quả thực là có khổ mà không thể nói.

"Mày đang nhiệt tình gào khóc ở đây làm gì!" Tiền Thục Mai hung hăng liếc mắt khoét cô một cái, quỳ ngồi ở trên giường lại gần cô, trước mặt Tô Úc hiện ra một cái khuôn mặt phóng đại: "Con gái này, thời điểm mà mày kết hôn cũng không sinh con sao? Nếu như vậy thì mày cũng đừng tìm gia đình nào theo chế độ phong kiến, muốn tìm thì phải tìm những gia đình có tư tưởng thoáng, mẹ còn hy vọng được hưởng phúc từ mày nha! Mày đừng có kết hôn không đến mấy năm lại bỏ chạy trở về!

"Con nói mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa có được hay không! Cái gì mà con không sinh con chứ! Chức năng sinh lý của con rất bình thường!" Tô Úc bất đắc dĩ cách Tiền Thục Mai xa một chút, theo thói quen lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lúc này mới phát hiện từ trước khi lên xe lửa cô đã quên mở máy. Điện thoại di động khởi động máy, lập tức có vài cuộc gọi chưa nghe cùng mấy cái tin nhắn hỏi cô an toàn về nhà hay không, tất cả đều là của một mình Hứa Đình. Hứa Đình là bạn trong đại học duy nhất của Tô Úc, trong ngày thường quan hệ của hai người rất tốt, Hứa Đình giống như chị lớn quan tâm cô, mua cho cô cái này cái kia, thậm chí bởi vì Tô Úc đến gần người bạn học khác mà tức giận. Phàm là khi các chị không gặp mặt, Hứa Đình đều sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho cô, giống như sợ Tô Úc mất đi liên lạc với cô ta vậy.

Trả lời đơn giản tin nhắn gửi cho Hứa Đình, lúc ngẩng đầu lên Tô Úc lại bị khuôn mặt để sát vào của Tiền Thục Mai mà hoảng sợ. Vỗ vỗ ngực của cô, hô: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy! Làm con sợ muốn chết!"

"Có bạn trai? Chăm chú gửi tin nhắn như vậy, cũng không biết khi nào mẹ đến gần?! Không có cùng bạn trai làm cái kia chứ, con gái là phải rụt rè, ít nhất phải chờ đến thời điểm kết hôn động phòng mới được! Những chuyện khác có thể đồng ý, riêng chuyện này là đại sự! Ngàn vạn lần không thể mù quáng!"

Đột nhiên có loại cảm giác núi lửa muốn bùng nổ.

Bị Tiền Thục Mai suy nghĩ lung tung, Tô Úc liền đau đầu, trực tiếp đem cái tin nhắn vừa nãy gửi cho Hứa Đình cho bà xem, từng chữ từng câu nói: "Con không có bạn trai! Con không có tùy tiện làm cái chuyện kia! Hứa Đình gửi tin nhắn cho con, nói sao thì con cũng phải trả lời chứ?" Quai hàm Tô Úc nhô lên, cô còn chưa gặp người mẹ nào giống với mẹ của cô bát quái như vậy. Bản lĩnh Bộ Phong Tróc Ảnh* này, không đi làm phóng viên giải trí thật là đáng tiếc.

*vu vơ; không căn cứ (lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai); bắt gió bắt bóng.

"Hóa ra là Hứa Đình à~!" Tiền Thục Mai bĩu môi, xốc chăn lên nằm vào, một bộ dáng đuổi khách ra cửa: "Mày còn có thể làm bạn bè với Hứa Đình, từ nhỏ đã không bình thường, có mấy người nguyện ý cùng mày kết bạn! Được rồi được rồi, cút nhanh về phòng của mày đi, bắt đầu từ ngày mai mẹ gọi mày rời giường, đừng nhàn rỗi ở trong nhà mà hãy đi siêu thị giúp chị Mạn Nhu của mày xem cửa hàng đi!"

"Được được được! Lão phật gia phân phó Tiểu Úc Tử không dám không nghe theo!" Tô Úc đem áo bông khoác trên người mình kéo xuống để trên chăn của Tiền Thục Mai, tràn đầy oán niệm về phòng của chính mình ôm gối ôm báo phấn hồng lăn qua lăn lại. Mẹ của cô khi đã quyết định chuyện gì thì cô cũng không có thể thay đổi, kỳ thực không phải cô muốn làm con ngoan, thật sự là mỗi lần nhìn tóc bạc trên đầu bà, cô liền không đành lòng giội bà một chậu nước lã. Lại nói, một mình Bạch Mạn Nhu quản lý siêu thị cũng không hề dễ dàng, trong nhà không có máy tính, đi phụ chị còn có thể giết thời gian.

Đang muốn tắt đèn phòng, điện thoại di động của Tô Úc lại rung lên. Nhìn xuống điện thoại, lại là tin nhắn của Hứa Đình, lần này là dặn cô mặc nhiều quần áo một chút, phía sau còn thêm một câu tôi nhớ cậu. Gửi cái tin nhắn mà thôi, sến súa như vậy để làm gì? Cũng không phải là đang quay ngôn tình, Tô Úc không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời tiếng cám ơn, ngủ ngon. Tuy nói cùng Hứa Đình là bạn bè, nhưng cô cũng không muốn quá thân với cô ta. Luôn cảm thấy ánh mắt của Hứa Đình khi nhìn về mình luôn mang theo điểm kỳ quái, thật giống như con cáo nhìn thấy con gà vậy.

Không có mấy cái văn chương rườm rà đại học cần phiên dịch, cũng không cần thâu đêm nghiên cứu ngữ pháp cùng luận văn.

Tô Úc cho rằng khi ngủ mà không bị quấy rầy thì thật tốt, ngược lại Tiền Thục Mai mới sáng sớm hơn bảy giờ liền đem cô từ trên giường lôi dậy. Sợ cô không đứng lên, Tiền Thục Mai nhẫn tâm mở cửa sổ ra để không khí lạnh lẽo tập kích đi vào, thậm chí đem chăn của cô đều xốc lên, cho đến khi Tô Úc lạnh đến run lập cập từ trên giường bò lên, vội vàng đem quần áo phòng lạnh đều mặc vào. Đơn giản uống chén sữa bò tiệt trùng cùng trứng chim đã được chiên tốt do Tiền Thục Mai làm, Tô Úc bị bà thúc giục không thể không rời đi phòng ngủ ấm áp của bản thân, bước chân đi vào siêu thị.

Đã bắt đầu buôn bán, Bạch Mạn Nhu nằm sấp trên quầy cẩn thận nhìn sổ sách, nếu hai ngày nữa chị muốn ăn Tết thì chị cần phải tiếp tục nhập thêm một lượng hàng lớn. Đem vật phẩm cần nhập đều vạch ra, khi chị đang muốn gọi điện thoại kêu hàng thì lại thấy đến một Tô Úc tinh thần không hề phấn chấn tiêu sái đi vào, lập tức thả micro xuống, đưa khăn lau kính cho cô: "Lau một chút kính mắt, làm sao vậy? Sáng sớm đã ủ rũ như thế?"

"Còn không phải là Lão phật gia nhà em, để nô tài đến đây hỗ trợ xem cửa hàng. Chị Mạn Nhu, chị muốn em làm cái gì thì dặn một tiếng là được, nô tài cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ." Tô Úc lau sạch kính mắt, sau đó đem khăn trả lại cho Bạch Mạn Nhu, cũng không biết là ảo giác hay là cái gì, cô luôn cảm thấy Bạch Mạn Nhu hôm nay càng khiến cho người ta muốn thương tiếc, thương yêu hơn, đại khái là tối hôm qua nghe chuyện xưa của chị cho nên bây giờ mới như vậy đi.

"Haha, mồm mép láu lỉnh!" Bạch Mạn Nhu bị lời nói của cô trêu cười, xoa xoa gò má ửng hồng của Tô Úc, từ trong quầy mang đến cái ghế cho cô: "Bây giờ không có chuyện gì cho em hỗ trợ, chờ một lúc hàng đưa đến, phải phiền đến em giúp chị bày biện, bố trí hàng đấy!"

"Còn giao hàng? Toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa ăn Tết, tại sao còn phải nhập hàng vậy?!"

"Mùng một bắt đầu thăm người thân, cửa hàng của chị cũng không phải loại lớn gì mà nghỉ lễ. Có thể kiếm lời liền kiếm lời, nhập sữa bò tiệt trùng nhiều một chút, những thứ này người ta đều dùng để thăm người thân." Bạch Mạn Nhu đem những vật phẩm cần nhập nhìn một lần nữa, cầm micro gọi điện thoại, sau khi kết nối liền cùng đối phương hàn huyên vài câu sau đó bắt đầu dựa theo danh sách giao hàng.

Thật là một người phụ nữ biết kinh doanh. Trong lòng Tô Úc tán thưởng, cô ngồi ở quầy bên cạnh đến gần chỗ Bạch Mạn Nhu, nghe âm thanh chị nói điện thoại, Tô Úc cảm thấy nếu chị mà không gặp phải nhà chồng bất lương kia thì nhất định sẽ trôi qua một cuộc sống rất tốt, rất hạnh phúc. Mùi nước hoa nhàn nhạt bay tới, thân thể Tô Úc nghiêng về phía trước dùng sức hít hà. Thật là dễ chịu, đây còn là mùi nước hoa mà cô thích nữa chứ!

Hết chương 3.