Trong giờ cơm trưa, Bạch Bách Tùng chung quy vẫn nói với Tiền Thục Mai đơn giản vài câu về chuyện mua xe, lần này phản ứng của bà không lớn như vừa nãy, nhưng cũng không vui vẻ gật đầu đáp ứng. Tô Úc đang rầu rĩ ăn cơm, thỉnh thoảng nghe Bạch Bách Tùng và Tiền Thục Mai trò chuyện, hai người trò chuyện không giống kiểu khách sáo của người thuê nhà và bà chủ mà cô thường thấy, trái lại như một cặp vợ chồng bình thường đang tán gẫu.
"Bách Tùng, anh đừng nuông chiều Tô Úc... Vả lại mua xe là việc hệ trọng, tiền của nhà nào mà chẳng nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được." Tiền Thục Mai ăn vài ngụm cơm, đừng tưởng rằng bà đóng cửa phòng bếp thì không nghe được Bạch Bách Tùng và Tô Úc trò chuyện, lỗ tai của bà không bị điếc, cho dù có đóng kín cửa thì cũng nghe thấy như thường. Nhưng mà nghe được thì làm sao nào, mua chiếc xe cũng phải tốn hết mấy chục nghìn tệ, đôi lúc bà cảm thấy nuôi con thật sự là chuyện rất mệt mỏi. Vốn muốn chờ con lớn rồi, có việc làm cũng không cần bà bận tâm nữa. Nhưng mà Tô Úc vừa mới tìm được việc làm thì đưa ra đề nghị mua xe, bà kiếm đâu ra tiền mà mua xe đây?! Cho dù Bạch Bách Tùng định mua thay bà đi chăng nữa, nhưng bà và ông ta có quan hệ gì chứ! Khoản tiền kia chung quy cũng là nhà họ Bạch người ta, đây không phải là nợ ân tình người ta à!
"Dì Thục Mai, có lúc, tiền để ở ngân hàng vốn không phải là của mình, chỉ khi ta đổi thành đồ vật thực chất nào đó thì mới chân chính thuộc về mình. Đúng lúc con cũng có ý định mua xe, không bằng xế chiều đi xem thử, con nhớ trước đây từng xem qua dòng xe Nissan, nó cũng được lắm đấy." Bạch Mạn Nhu biết bà suy nghĩ thế nào, thật ra mua xe cũng tốt, ít nhất có thể kéo quan hệ của hai nhà gần hơn, coi như gián tiếp tác hợp bố và Tiền Thục Mai.
"Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ mấy người!" Tiền Thục Mai thở dài thật dài, chuyện bà không quản được thì tốt nhất bà sẽ không đi quản. Nhanh chóng ăn cơm, Tiền Thục Mai như đang nhai sáp, một hơi ăn sạch hết chén cơm, cầm chén đũa của mình đi vào nhà bếp. Bà thật hận chính bản thân bà, không có năng lực mua xe cho con gái mình như bố mẹ người ta, trái lại lại nhờ người khác thỏa mãn ước mong của con gái mình.
"Chú Bạch, chị Mạn Nhu... hay là thôi đi, con đi xe buýt là được rồi. Nếu thật sự không được thì con sẽ tự mua chiếc xe điện, con đã nghĩ kỹ rồi, mua xe xong còn phải tốn tiền mua dầu phế thải, tới tới đi đi thật nhiều phiền phức." Tô Úc cười lúng túng, sinh sống với mẹ nhiều năm như vậy, làm sao cô không biết được tính cách của Tiền Thục Mai. Thật ra bản thân Tô Úc là một người hay làm theo ý mình, lại hay bị kích động, nghĩ gì thì lập tức nói đó. Mua xe xác thực thuận tiện hơn, nhưng bảo dưỡng xe cũng không dễ dàng, lúc cô tỉnh táo lại cũng đã nghĩ rõ rồi. Suy cho cùng, vẫn là bản thân cô rất không hiểu chuyện, quá kích động lại hay ồn ào.
"Mua xe điện làm gì, nếu chạy giữa mùa đông thì tay lạnh cóng rồi hỏng luôn thì lúc ấy làm sao bây giờ." Bạch Mạn Nhu khẽ cau mày, chị có chút không hiểu nỗi hai mẹ con này, một người muốn mua, một người mặc kệ, bây giờ người muốn mua xe lại thay đổi không mua, đây không phải là hoang phí tình cảm người ta à!
"Hì hì, em vẫn nên đi xe buýt thôi." Tô Úc hì hì hai tiếng, bởi vì sự kích động của bản thân mình mà gây ra chuyện như vậy, thật sự hơi mất mặt. Cô biết Bạch Bách Tùng quan tâm cô, thậm chí coi cô là con gái của ông mà cưng chiều mình. Nhưng chuyện mua xe này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nên mua, nói cho cùng, tính tình lỗ mãng của cô cũng không thích hợp lái xe.
"Ăn cơm, ăn cơm thôi.... hôm nay Thục Mai làm rau trộn quả thật không tệ." Thấy Tô Úc đã quyết định không đề cập đến việc mua xe, Bạch Bách Tùng cũng chỉ đành đem chuyện này coi như thôi. Ông qua loa ăn hết chén cơm của mình, sau đấy liền tiến vào nhà bếp an ủi Tiền Thục Mai, ông không muốn Tiền Thục Mai suy nghĩ lung tung, cũng không hy vọng vì chuyện này mà bà không vui.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Bạch Mạn Nhu cùng Tô Úc, âm thanh đũa chạm chén dĩa lanh lảnh vang vọng lên. Tô Úc dùng dư quang liếc về phía Bạch Mạn Nhu, lại phát hiện chị đang nhìn mình, cô kinh ngạc một hồi, như đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt gặp, thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuyên tâm ăn chén cơm của mình. "Em chỉ ăn cơm mà không ăn thức ăn sao, bộ không ngại trong miệng không có chút mùi vị nào à." Bạch Mạn Nhu thốt lên lời nói trách cứ, gắp vài miếng thịt ném vào trong chén Tô Úc, lại liên tục gắp thêm một chút rau dưa, cho đến khi chén của Tô Úc biến thành ngọn núi nhỏ mới bằng lòng bỏ qua.
"Chị Mạn Nhu, chị là muốn em chết vì no sao!" Tô Úc toét miệng, cũng không từ chối "nhiệt tình" của Bạch Mạn Nhu, chốc lát liền đem chén cơm ăn hết sạch. "A.... chị Mạn Nhu, chị không phải không vui chứ? Bởi vì chuyện mua xe..."
"Có hạt cơm." Bạch Mạn Nhu làm bộ như không nghe thấy lời nói vừa rồi của cô, đưa tay phủi đi hạt cơm dính vào khóe miệng cô. Chị thật có chút tức giận, vốn là đã quyết định buổi chiều cùng Tô Úc đi chọn xe, ai ngờ cô lại thay đổi chủ ý làm cho bản thân mình cứ như người tưởng bở vậy. Vốn hai trăm ngàn này chính là tiền thừa mà Trâu Húc bồi thường cho chị, mua chiếc xe cũng không có gì xấu cả, vả lại chị cũng chưa nói chiếc xe này điền tên Tô Úc đúng không? Viết tên của chị rồi đưa cho Tô Úc dùng, điều này cũng không tính là nợ ân tình, đúng không?
"Cái kia.... chị Mạn Nhu, em biết chị không vui, không phải em cố ý làm phật mặt mũi chị. Chị cũng biết mua xe xong còn phải tốn phí mua dầu, phí bảo tu, phí bảo dưỡng cái gì gì nữa, phí tùm lum tà la vốn nhà nghèo như chúng ta không thể nào chi hết được. Sáng sớm lúc em ngồi xe, tâm huyết bất chợt dâng trào thôi, em biết chú Bạch và chị đều thương em, cưng chiều em. Ở trong lòng em, em xem chú Bạch như bố của mình.... mà em cũng xem chị...." Tô Úc chung quy vẫn không thể nói ra được xưng hô kia, lông mày xinh đẹp nhăn chặt một chỗ, cô thấy Bạch Mạn Nhu tựa như đang đợi đoạn sau, liền cười rất hiền lành, nói sang chuyện khác: "Chủ nhật tuần này, trên trấn có chương trình quan hệ hữu nghị của những người già, ngay ở trung tâm quảng trường này.... Chị đi nói với chú Bạch một chút, chúng ta cùng nhau tới đó được không? Để ông ấy cùng mẹ em khiêu vũ với nhau...."
"Cái đồ ranh ma quỷ quái như em, em đừng giả bộ lảng sang chuyện khác. Lại nói, mỗi tuần đều có chương trình này, trước đây dì Thục Mai và bố chị cũng từng đi qua mấy lần. Đúng lúc em cũng trở về rồi, vậy chủ nhật này chị và em cũng đến đó xem một chút đi." Bạch Mạn Nhu cười nói, luôn cảm thấy Tô Úc có hơi là lạ, hay hoặc là bản thân chị là lạ. Chị đem chén Tô Úc chồng lên chén mình, đứng dậy đem chúng nó tiến vào nhà bếp, lúc trở lại, cầm khăn lau trong tay, vừa lau bàn vừa nói về phía Tô Úc: "Bảo quản xe tuy rằng phí tiền, nhưng chị cũng có thể trả được. Nếu như hôm nào em muốn mua xe thì cứ nói cho chị biết, chúng ta cùng nhau đi chọn xe."
"Chị Mạn Nhu, chắc có lẽ tổ tiên của em tích nhiều công đức quá, cho nên bây giờ mới gặp được người tốt như chị và chú Bạch, phải không?"
"Xem em nói kìa! Ngay cả tổ tiên cũng nhắc đến...." Bạch Mạn Nhu đem tóc trước thái dương gom đến sau lỗ tai, động tác này ở trong mắt Tô Úc rất có điểm thành thục, tài trí cùng quyến rũ của một người phụ nữ. Ánh mắt Tô Úc hơi hoảng hốt, xưa nay cô không biết cảm giác yêu thích một người có thể sánh đôi với thời gian mà ngày càng sâu đậm hơn, cô cho rằng phần cảm giác chôn ở dưới đáy lòng này, nếu cô không nói, có lẽ nó sẽ sớm trôi qua. Nhưng mà cô sai rồi, mỗi khi nhìn thấy Bạch Mạn Nhu, bất luận là khi chị cười hay là động tác vô ý ám muội của chị, cũng đều làm cho Tô Úc tâm động không thôi.
"Tiểu Úc, cùng chị ngủ trưa được không?" Lau bàn xong, Bạch Mạn Nhu xoa xoa cổ, chậm rãi xoay người. Thói quen thật là một chuyện đáng sợ, trước đây chị thích ngủ trưa cũng thôi đi, bây giờ phải cần đứa nhỏ răng chưa dài này nằm cạnh thì mới có thể ngủ được.
"Được." Tô Úc gật đầu, được ngủ chung với người mình thích, giấc ngủ trưa này tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.
Hết chương 28.
_____
Editor: Mấy tuần này đổi lịch post nhé, T6 T7 CN mỗi tuần sẽ có chương, xin các hạ thông cảm cho tiểu nhân, tiểu nhân thật sự bận quá~