Chỗ Nào Không Đúng

Chương 82




Giản Thành nhìn Trần Húc Chi, cư nhiên một chữ cũng không nói nên lời.


Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu: "Thực xin lỗi."


Tâm Trần Húc Chi chợt rơi vào đáy cốc.


Nếu đến Giản Thành cũng nói như vậy, vật nói rõ Nguyệt Liên thật sự tìm không thấy, cũng có thể vĩnh viễn tìm không thấy.


Sức lực toàn thân Trần Húc Chi đột nhiên biến mất, y ngã vào ghế dựa, ánh mắt nhìn lên không, suy nghĩ muôn vàn.


Bạch Nguyệt Liên vẫn giống như trong nguyên tác chết đi như vậy.


Vậy y thì sao?


Giản Thành nhìn thanh niên đột nhiên mất đi tinh thần trước mắt, trong lòng lập tức nảy lên một cỗ khó chịu cùng bực bội.


Nhưng hắn cũng biết nếu để lộ sự bực bội của mình ra, có thể hắn sẽ bị Trần Húc Chi đánh một trận.


Vì thế Giản Thành lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, tặng lễ.


"Ta, ta vì xin lỗi, đã tìm cho ngươi không ít thứ tốt."


Giản Thành khô khốc nói: "Kim kiếm của ngươi không phải bị vỡ sao? Tài liệu ta mang về khẳng định dùng được."


Trần Húc Chi giơ tay làm một động tác đình chỉ, y xoa mặt, tóc dài màu đỏ rơi xuống, vừa lúc che đi phần lớn biểu tình của y: "Ra ngoài trước đi, để ta yên lặng một chút."


Giản Thành nghẹn một cái, hắn nhấp môi, thấp giọng nói: "Ta biết Bạch Nguyệt Liên đã chết, trong lòng ngươi khó chịu, dù sao cũng là đại muội muội ngươi nhìn từ nhỏ, liền đột nhiên không còn như vậy......" hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, tiếp tục nói: "Lần thăm dò bí cảnh này, ta phát hiện người của ba tông ma môn."


Trần Húc Chi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Giản Thành, con ngươi màu đen ẩn ẩn có ngọn lửa thiêu đốt.


"Đều là ai?!"


"Người của ba tông ma môn đều tới." Giản Thành nói: "Ta giết chết ba tên, thu một ma tu làm gian tế, có thể còn sót lại, nhưng không tìm được."


Trần Húc Chi nhìn Giản Thành như cũ không nói chuyện.


"Ta không nghe được tin tức của Bạch Nguyệt Liên từ miệng của bốn tên ma tu kia." Giản Thành nhẹ giọng nói: "Có lẽ lần này thật sự là ngoài ý muốn."


Trần Húc Chi không phản ứng lại Giản Thành, y đứng dậy liền đi ra cửa, Giản Thành theo bản năng bắt lấy ống tay áo của Trần Húc Chi: "Làm gì?"


Trần Húc Chi diện vô biểu tình nói: "Nói tin tức này cho sư phụ ta, ta nghĩ sư phụ sẽ tiến hành điều tra mọi người."


Che dấu tốt lại như thế nào? Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu đồng thời ra tay, tuyệt không có khả năng chạy trốn!


Giản Thành tức khắc rơi vào tình huống khó xử: "Từ từ đã............ ta còn muốn lợi dụng Cung Thiên Trọng do thám tin tức của ma tu đâu, nếu bị Bạch Anh chưởng tôn dò ra thân phận của hắn, ta liền uổng phí sức lực."


Trần Húc Chi sửng sốt: "Cung Thiên Trọng?"


"Đúng vậy, ta bắt được Cung Thiên Trọng, còn hạ khế ước chủ tớ với hắn." Giản Thành đĩnh đạc nói: "Về sau hắn chính là người của ta!"


"............." khóe miệng Trần Húc Chi co rút, lời này nghe thật có nghĩa khác.


Giản Thành thuận thế lấy túi linh thú từ trong ngực ra: "Ta còn đưa con hùng yêu kia ra, còn mang theo một con Bạch Thủy Ưng."


Trần Húc Chi xoa xoa huyệt thái dương: "Ngươi là dọn sạch bí cảnh sao?"


Giản Thành lắc đầu: "Sao có thể, ta là loại người tát ao bắt cá này sao?"


Sau đó hắn lấy túi càn khôn ra, rung miệng túi xuống, lập tức một đống lớn linh dược linh tài lộc cộc dừng ở trên bàn trước mặt Trần Húc Chi.


Giản Thành kiêu ngạo mà nói: "Xem, ta chỉ mang về có chút như vậy!"


Trần Húc Chi: "....................."


Y hiện tại một chữ cũng không muốn nói cùng Giản Thành.


Bất quá giây tiếp theo, toàn bộ mái của Tam Khê Các đều bị người xốc bay = =


Ầm! Mái của tầng đỉnh rơi trên mặt đất.


Trần Húc Chi & Giản Thành: ".................."


Trong nháy mắt, ánh mặt trời trên đỉnh đầu trực tiếp chiếu xuống, mà mái của tầng đỉnh Tam Khê Các trực tiếp bị ném sang một bên.


Gió thổi qua, Diệp Vô Cấu đứng ở án thư.


Trần Húc Chi: "............"


Hết thảy âm thanh ở chung quanh đều biến mất, Bạch Anh chưởng tôn ngày sau đó xuất hiện bên người Trần Húc Chi, cũng một tay chắn trước mặt Trần Húc Chi.


Giản Thành: "....................."


Giống như là đột nhiên bị giật điện, Trần Húc Chi cùng Giản Thành đồng thời nhảy ra sa.


Ghế dựa sau lưng Trần Húc Chi ngã trên mặt đất, nhưng y hoàn toàn không rảnh lo loại chuyện này: "Sư phụ? Sư bá?"


Tổn thọ a! Tam Khê Các của y!! Chẳng lẽ cũng phải bị hủy đi sao?


Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu cũng không phản ứng với Trần Húc Chi cùng Giản Thành, hai người bọn họ nhìn kỹ đồ vật của Giản Thành rơi trên thư án của Trần Húc Chi, sau đó Diệp Vô Cấu chợt ra tay, từ bên trong rút ra một cái hộp ngọc.


Tay nàng dang run rẩy.


Bạch Anh chưởng tôn tiến lên một bước, che ở trước mặt Trần Húc Chi, cũng cầm tay Diệp Vô Cấu.


"Không phải sợ, ta ở đây."


Diệp Vô Cấu ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn nam nhân tóc xám trước mặt, a, thật lâu thật lâu trước kia, đầu tóc của Bạch Anh cũng là màu đen, cũng không biết từ lúc nào, thế nhưng đã biến thành xám trắng.


Nàng nhắm mắt, hai hàng nước mắt rào rạt rơi xuống.


Trời cao a, chiếu cố nàng một lần đi.


Diệp Vô Cấu hít sâu một hơi, mở hộp ngọc ra.


Nháy mắt khi nàng nhìn rõ đồ vật bên trong, cả người đều mất đi huyết sắc.


Diệp Vô Cấu đột nhiên quay đầu, nắm lấy vạt áo của Giản Thành: "Thần hồn ở trên Nguyên Thủy Âm Liên này đâu?"


Giản Thành ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, dung nhan này dữ tợn mà vặn vẹo, trong mắt là điên cuồng cùng tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.


Đây là người hắn từng tự là từng yêu............


Ai? Có xấu như vậy sao?


Giản Thành lẩm bẩm nói: "Ta gỡ xuống.........."


Hắn lấy ngọc giản tồn trữ thần hồn từ trong tay áo ra, giây tiếp theo bị Diệp Vô Cấu vươn tay đoạt lấy.


Diệp Vô Cấu tỉ mỉ kiểm tra một lượt, sau đó nàng thế nhưng mất đi sức lực toàn thân, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất.


Nàng đầu tiên là khóc lớn, ngay sau đó lại cười ha hả.


Tâm Bạch Anh chưởng tôn trở xuống bụng, nhìn phản ứng của Diệp Vô Cấu, hẳn lần này không sai.


Ông tiến lên nâng Diệp Vô Cấu dậy, ôn nhu nói: "Thân thể cùng thần hồn không nên tác ra lâu."


Diệp Vô Cấu liên tục gật đầu, không chút do dự dẫn đường cho thần hồn kia đi vào trong Nguyên Thủy Âm Liên, trong chớp mắt, cây Nguyên Thủy Âm Liên khuyết thiếu một cánh hoa kia liền biến thành một người.


Một người mà Giản Thành lật hết cả bí cảnh cũng không tìm ra.


Bạch Nguyệt Liên.


Trần Húc Chi hít ngược một ngụm khí lạnh, Giản Thành lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngồi trên mặt đất.


Hắn không thể tin tưởng mà chỉ vào Bạch Nguyệt Liên phiêu phù trên không trung: "...........nàng nàng nàng nàng!!"


Bạch Nguyệt Liên là hoa sen tinh!!!!!!!!


Thiên a a a a a a a a ——!!


Giản Thành cảm thấy trong óc của mình có vô số pháo hoa nổ tung, căn bản vô pháp tự hỏi.


Bạch Nguyệt Liên là Nguyên Thủy Âm Liên? Vậy vậy vậy...........vậy đời trước người cuối cùng được đến Nguyên Thủy Âm Liên là ai?


Nguyên Thủy Âm Liên có thể trợ giúp tu sĩ thoát thân khỏi Huyết Cổ Ma Quật, Trần Húc Chi cuối cùng bước ra từ Huyết Cổ Ma Quật, trở thành Đông Dương ma đế.


Vậy y...............


Hô hấp Giản Thành ngưng lại, giờ khắc này, thời gian đảo ngược, biểu tình tuyệt vọng đến cực điểm của Trần Húc Chi khi tử vong năm đó hiện lên không ngừng trước mặt hắn, Trần Húc Chi kia tình nguyện chết trên tay Giản Thành cũng không muốn sống sót.........


Giản Thành nhịn không được giơ tay che đôi mắt.


Nếu hắn không có gặp gỡ Bạch Nguyệt Liên, nếu hắn thành công hội hợp cùng Bạch Nguyệt Liên liên thủ chiến đấu, Bạch Nguyệt Liên còn sẽ tử vong sao?


Nếu Bạch Nguyệt Liên không chết, Diệp Vô Cấu sẽ nổi điên sao? Bạch Anh chưởng tôn sẽ chết sao? Trần Húc Chi sẽ chuyển đầu ma đạo sao?


Đều sẽ không.


Là hắn.


Là một lần thất ước của hắn, tạo nên vô số thống khổ hối hận của vận mệnh vô thường.


Nghĩ đến đây, Giản Thành rốt cuộc nhịn không được, phun ra một búng máu, hai mắt nhắm lại, cái gì cũng không biết.


Trần Húc Chi hoàn toàn bộ chuyện này là cho ngốc.


Đầu tiên là Tam Khê Các của mình bị xốc bay nóc, lại đén Diệp Vô Cấu lấy ra một đóa hoa sen trong đống đồ Giản Thành đưa cho mình, hỏi lại Giản Thành muốn một cái ngọc giản, giây tiếp theo tiểu sư muội đầu trọc liền phiêu phù trước mắt!?


—— Đúng vậy, đầu trọc, còn không phải một mảnh cánh hoa bị Giản Thành đưa đi uy cho Hoa Điệt sao.


Trần Húc Chi nhịn không được nhìn chằm chằm cái ót của tiểu sư muội thêm chút.


A, đầu trọc..........


Bất quá mới liếc mắt một cái ,Giản Thành đột nhiên phun ra búng máu, mềm nhũn nhã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.


Trần Húc Chi: "........."


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Bạch Anh chưởng tôn nhíu mày, ông tưởng Diệp Vô Cấu cố ý chụp đệ tử kia một chưởng, trong lòng tuy rằng không đồng ý, nhưng khó mà nói gì, ông chỉ có thể nói: "Húc Chi, đệ tử này trước để ở chỗ ngươi điều dưỡng đi."


Sau đó ông nhìn đồ vật trước bàn: "Hắn là tới nộp tài liệu lên?"


Trần Húc Chi theo bản năng che dấu giúp Giản Thành: "Ân, hắn nói phát hiện một số thứ tương đối trân quý, muốn lén lút giao cho ta."


Bạch Anh chưởng tôn nhướng mày: "Lén lút?"


Trần Húc Chi thuận miệng giải thích: "Hắn là Thành Hạo đệ tử Tiêu Thâm Thủy sư đệ mang về, Thành Hạo tới tông môn không lâu, liền liên tiếp tiến giai, Tiêu sư huynh chịu đại đả kích, liền một hai phải rời tông môn du lịch."


Nói tới đây Trần Húc Chi cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt, Tiêu Thâm Thủy đem người này tiến vào cũng không để ý, tự mình chạy đi tu luyện?


"Thành sư đệ cùng Tiêu sư đệ tình cảm thâm hậu, hắn là muốn từ ta tìm hiểu một chút tung tích của Tiêu sư đệ."


Bạch Anh chưởng tôn không tỏ ý kiến, ông ừ một tiếng, lại nhìn thoáng qua đồ vật trên thư án: "Hắn nhưng thật ra thu hoạch khá nhiều."


Khóe miệng Trần Húc Chi co rút, y uyển chuyển nói: "Có thể là vận khí không tồi, thận chí có thể trong lúc vô ý mang tiểu sư muội về."


Nghe câu nói đó, thần sắc Bạch Anh chưởng tôn mới tốt hơn một chút, ông nói: "Đệ tử này trước để ở nơi này của ngươi, cẩn thận trông coi."


Trần Húc Chi thấp giọng nói: "Vâng."


Bạch Anh chưởng tôn khuyên Diệp Vô Cấu đi rồi.


Bọn họ tất nhiên mang hoa sen tinh · Bạch Nguyệt Liên · tiểu sư muội đi.


Trần Húc Chi có chút rối rắm, mái của tầng đỉnh Tam Khê Các nhà mình còn trên mặt đất đâu!


Bất quá điều này không quan trọng, Trần Húc Chi nhanh chóng vọt đến bên người Giản Thành, y bế Giản Thành lê, lòng bàn tay dán trên lưng Giản Thành, linh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào.


Đi vào, Trần Húc Chi liền kinh ngạc cực kỳ, bởi vì linh lực trong cơ thể của Giản Thành căn bản không bố trí phòng vệ với y!!


Có thể nói là một chút trở ngại cũng không có, tiến quân thần tốc, trực tiếp tiến vào tử phủ của Giản Thành?!


Giờ khắc này tâm tình Trần Húc Chi phức tạp cực kỳ.


Giản Thành tin tưởng y như vậy sao?


Lời nói có thể nói dối, nhưng linh lực của một người tuyệt đối không thể dấu giếm bất luận cái gì.


Đủ loại suy nghĩ phức tạp chợt lóe mà qua trong đầu, Trần Húc Chi bắt đầu cứu trị Giản Thành.


Thần hồn của Giản Thành loạn thành một đoàn, giống như một cuộn len, căn bản không gỡ được!!


Loại tình huống này............


Ánh mắt Trần Húc Chi hơi trầm, Giản Thành tin y như vậy, y đương nhiên cũng toàn lực ứng phó chữa trị cho Giản Thành!


Trần Húc Chi đột nhiên đứng dậy, lấy ra một cái hộp từ trong ngăn tủ bên cạnh.


Mở hộp ra, bên trong là hai thanh đoản kiếm một dài một ngắn.


Đây đúng là song kiếm mà Bạch Anh chưởng tôn rèn cho Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi đã sớm luyện hóa xong Kim kiếm thuộc tính âm, y hít sâu một hơi, lấy ra Kim kiếm dương, không chút do dự rạch lên ngón tay Giản Thành, cũng bắt đầu thao tác dẫn đường cho linh lực của Giản Thành vào Kim kiếm thuộc tính dương.


=====================


Tác giả có lời muốn nói:


Đều nói muốn có song kiếm hợp bích...........


Sao có thể cùng tiểu sư muội? Đương nhiên là cùng Giản cá chép a!