Chỗ Nào Không Đúng

Chương 61




Giản Thành giống như phát hiện ra tân đại lục, hắn đơn giản ngồi ở trước mặt Thủy Nhu, cũng khống chế nô lung để lộ đầu Thủy Nhu ra.


Thủy Nhu rốt cuộc thấy rõ đối phương.


Trước đó khi tấn công đối phương phản ứng mau lẹ trước sau dồn dập, nàng mệt mỏi ứng đối hết sức không cẩn thận đánh giá đối phương.


Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên của Giản Thành kia, Thủy Nhu nhịn không được nói: "Ngươi là đệ tử Huyễn Mộng Tông đi?"


Giản Thành rất có hứng thú hỏi Thủy Nhu: "Vì sao lại hỏi như vậy?"


Thủy Nhu khinh thường nói: "Khinh ta không biết Nhất Mộng Thiên Niên thuật của Huyễn Mộng Tông các ngươi sao?"


Nàng có chút tức giận bất bình: "Nhất Mộng Thiên Niên, thời gian một đêm tu vi có thể nhảy ba cấp, bí thuật này quá nghịch thiên!"


Ông trời sao không cho một đạo sấm sét đánh chết nhóm mơ mộng hão huyền của Huyễn Mộng Tông đi?


Giản Thành nghiêng đầu: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều là ma tu, chúng ta cũng thẳng thắn thành khẩn một chút."


"Ta bắt ngươi cũng không phải vì bài trừ địch nhân." Hắn làm bộ dáng tò mò: "Ngươi đi theo Hoa Điệt làm gì?"


Thủy Nhu không thể tin mà nhìn Giản Thành: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"


Giản Thành nói: "Ta tò mò không được sao?"


Thủy Nhu: "Mắt ngươi mù sao? Không thấy ta bị trọng thương? Ta nếu có thể bắt hắn, một thân tinh huyết của hắn có thể bổ thương toàn thân ta!"


Nghe được Thủy Nhu nói như vậy, Giản Thành tức khắc nhớ tới Thiên Chu Tinh, vẻ mặt của hắn âm trầm xuống: "Ngươi liền bởi vì thế mới đi theo Hoa Điệt?"


Thủy Nhu nhìn Giản Thành từ trên xuống dưới: "............ Ngươi sẽ không thật sự có tình nghĩa huynh đệ cùng với Hoa Điệt đi?"


Giản Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thủy Nhu một cái, giơ tay liền muốn vỗ xuống.


Thủy Nhu lại cả người giật mình, trong cái liếc mắt kia ẩn chứa sát ý quá mức lãnh lệ, nàng cũng từng liếc nhìn người khác như vậy, hiện giờ chính mình biến thành cá nằm trên thớt, tức khắc kinh hoảng thất thố.


"Đừng giết ta!! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi!!'


Bàn tay Giản Thành dừng trước đầu Thủy Nhu.


Thủy Nhu trợn tròn đôi mắt, trong lòng đều là hoảng sợ, loại cảm giác trơ mắt nhìn mình bị chưởng chết này quá mức khủng bố, thế nên qua ba bốn giây, khi phát hiện đối phương không có thật sự giết nàng, nàng cúi đầu, thế mà lại khóc ra.


Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, xẹt qua gương mặt cương ngạnh của nàng, nàng khóc như hoa lê đái vũ, trong đôi mắt tất cả là lên án cùng u oán.


"Ngươi gia hỏa này muốn làm cái gì a? Vì sao đột nhiên muốn giết ta? Ta bị thương tìm một tu sĩ chữa thương thì có gì là sai?"


Giản Thành sửng sốt.


Hắn nhớ tới Thiên Chu Tinh trước khi chết từng nói qua.


Thiên Đạo luân hồi, người ăn dê, dê ăn cỏ, Thiên Chu Tinh có thiên tính hút thần hồn, nó lại có gì sai?


Sát ý trong lòng Giản Thành chậm rãi tiêu tán, hắn nhìn Thủy Nhu: "Chính ngươi không mang linh dược chữa thương sao?'


Thủy Nhu ủy khuất cực kỳ: "Sau khi ta tiến vào bí cảnh liền trực tiếp rơi vào trong một cái hồ, phía dưới hồ hình như có cấm chế gì đó, không chỉ làm ta lần thứ hai thương nặng, còn............"


Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Túi càn khôn của ta còn rơi ra từ trong tay áo, xuyên qua cấm chế, tìm không thấy..............."


"............" đối với lời giải thích này, Giản Thành rất là bội phục.


Giản Thành đánh giá Thủy Nhu một chút, thình lình hỏi: "Về nhiệm vụ............. ngươi tìm được mục tiêu không?"


Thủy Nhu bất đắc dĩ nói: "Nguyên Thủy Âm Liên kia trời sinh am hiểu ẩn nấp, còn có linh tính, ta lại từ đầu đã rơi vào trong hồ, làm sao tìm được?"


Nguyên Thủy Âm Liên? Giản Thành nhớ lại đời trước, bí cảnh có thứ ngoạn ý này sao? Mục đích của đám ma tu là Nguyên Thủy Âm Liên?


Chậc, bí cảnh mở ra còn tận ba mươi ngày mà, không vội.


Giản Thành nhắc tới một chuyện khác: "Trong hồ có cấm chế gì? Ngươi dẫn ta đi xem."


Thủy Nhu cúi đầu nhìn nô lung trên người mình.


Giản Thành cười, hắn cười thực ôn hòa, hắn giơ tay một cái, nô lung màu đen kia cư nhiên tự biến hình.


Cái nô lung màu đen giống như bao bố này cư nhiên biến thành một cái áo choàng!!!!


Thủy Nhu trợn mắt há mồm.


Giản Thành còn tiến lên, hắn duỗi tay giúp Thủy Nhu sửa sang lại chút cổ áo: "Xem, ta còn để hoa văn ở trên."


"Thật dễ nhìn a ~ hoa văn hình hoa hồng đấy." Thiếu niên tóc đen mi mắt cong cong, hắn nhẹ nhàng vuốt gò má Thủy Nhu, cũng nâng cằm nàng lên: "Ngoan một chút, biết không?"


Khuôn mặt thiếu niên tuy non nớt, nhưng cười cực kỳ nhu hòa, tóc dài màu đen cột thành đuôi ngựa, theo động tác thiếu niên khom lưng rơi xuống bên gương mặt, đuôi tóc nghịch ngợm đảo qua trước ngực, tóc đuôi ngựa rơi thẳng xuống, bên trên cư nhiên còn có một ngọn lửa màu đỏ hình hoa nhỏ tô điểm.


Thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trời chiếu lên nửa gò má của hắn, càng có vẻ da thịt tinh tế, mặt mày như họa.


Khuôn mặt Giản Thành tất nhiên là cực kỳ soái khí, nếu không đẹp sao có khả năng hấp dẫn Bạch Nguyệt Liên, càng không thể làm cho Tiêu Thâm Thủy vừa thấy liền quyết định thu làm đồ đệ.


Nhưng mà đối mặt với thiếu niên tuấn tú như vậy, Thủy Nhu lại bị dọa đến tim nhảy cả ra!!


Bởi vì từ trong mắt nàng nhìn lại, thiếu niên trước mắt này giống như ma quỷ hình ngươi tràn đầy hắc ám.


Tu sĩ Tà Tâm Tông có thể xem trời và xem tâm, làm đệ tử ưu tú của nhất mạch trong Tà Tâm Tông, đôi mắt của Thủy Nhu dưới tình huống không bị khống chế, có thể nhìn thấy một chút sự thật.


Trừ bỏ chính Thủy Nhu, không ai biết được bí pháp đặc thù này.


Giờ phút này thiếu niên tuy rằng đang cười, nhưng Thủy Nhu lại nhìn thấu ý đồ chân chính của đối phương dưới nụ cười đó.


Thiếu niên như cũ muốn giết mình.


Sát ý này chân thật như vậy, chân thật đến làm nàng muốn khóc.


Thủy Nhu giống như là chim cút bị chấn kinh, bị dọa đến gật đầu liên tục, nước mắt lại rào rạt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Ta, ta nhất định sẽ nghe lời!!"


Giản Thành vừa lòng gật đầu, hắn đứng dậy, chỉ chỉ phía trước: "Đi thôi, dẫn đường."


Thủy Nhu lảo đảo đứng dậy, phảng phất như sau lưng bị cái gì đuổi theo, tốc độ bay nhanh hướng tới nơi cần đến.


Khi Thủy Nhu đang mang theo Giản Thành chạy đến cái linh hồ kia, Hà Minh của Tinh Hải phong bên kia ngẫu nhiên gặp được một tu sĩ thanh niên.


Tu sĩ thanh niên kia một thân thanh y, tóc dài dùng ngọc khấu xanh đậm cột ở sau đầu, cầm trong tay một cái linh kiếm, nhìn rất quen mắt.


Nga, đúng rồi, đại sư huynh nhà mình trước khi đổi sang tóc đỏ cũng thích mặc thanh y, bất quá từ sau khi tiến giai kim đan tóc dài từ màu đen biến thành màu đỏ rượu, đại sư huynh hình như vẫn luôn mặc trường bào màu đen.


Hà Minh cẩn thận xem xét một chút, sau đó ngạc nhiên phát hiện chính mình cư nhiên nhận thức đối phương.


Thanh niên này họ Thương, tên là Thương vũ, là một tu sĩ trong tông môn phụ thuộc Đại Nhật Tiên Tông, lần này Đại Nhật Tiên Tông đưa cho tông môn phụ thuộc năm danh ngạch, Thương Vũ cũng là một trong số đó.


Nếu là người quen, Hà Minh vẫn chưa thu liễm linh lực, mà là lựa chọn thả chậm tốc độ, tiến đến chào hỏi cùng đối phương.


"Thương đạo hữu?" người trẻ tuổi tên Thương Vũ dừng tay một chút, xoay người nhìn về phía Hà Minh, nháy mắt nhìn thấy Hà Minh, biểu tình gã hơi hơi biến hóa, thực nhanh liền khôi phục bình thường.


Thương Vũ cười khẽ: "Hà đạo hữu, thật là khéo."


Hà Minh gật đầu: "Sau khi tiến vào bí cảnh tất cả mọi người đều tách ra, ngươi với ta có thể gặp được cũng là duyên phận.'


Thương Vũ rũ mắt, tự hỏi một chút liền nói: "Bí cảnh không an toàn, không biết đạo hữu có nguyện đồng hành cùng ta?"


Hà Minh cười nói: "Đang có ý này."


Thương Vũ: "Mục tiêu của ta là linh dược thuộc tính thủy mộc, chúng ta tu sĩ tiểu môn tiểu phái sinh tồn không dễ, tất nhiên hy vọng có nhiều nguyên liệu luyện đan một chút."


Hà Minh: "Ta cũng vật, bất quá ta còn cần một vài tài liệu luyện khí, ngươi với ta đồng hành, nếu gặp được linh vật, chia đều được không?"


"Vậy cư theo như đạo hữu nói." Thương Vũ cười cười, dường như không có việc gì hỏi Hà Minh: "Bất quá đệ tử của quý tông môn vào nhiều người như vậy, nếu gặp được đệ tử quý tông môn............'


Hà Minh nghĩ nghĩ: "Nếu gặp được tu sĩ tông môn ta, Thương đạo hữu cứ tự nhiên.'


Thương Vũ cười khổ nói: "Một mình ta độc hành ở bí cảnh này, tính nguy hiểm càng cao, nếu là đạo hữu không chê, còn xin tu sĩ quý tông mang theo ta, nếu gặp được linh vật, ta nguyện ý giảm xuống số định mức, còn xin đến lúc đó nói tốt hơn vài câu."


Hà Minh cười nói: "Đây là tất nhiên, đạo hữu nếu xuất lực, thứ nên thuộc về đạo hữu tất nhiên thuộc về đạo hữu."


Thương Vũ nghe được lời mình muốn nói, cười rất sáng lạn: 'Đa tạ Hà đạo hữu." Gã thực tự nhiên nói: "Không biết đạo hữu có bí pháp liên hệ quý tông hay không? Nơi này quá lớn, một chốc một lát chỉ sợ rất khó tìm thấy những người khác."


Hà Minh lắc đầu: "Ta cũng chỉ có thể dựa vào ngọn lửa khi chiến đấu để cảm nhận vị trí của đồng môn, có gặp được hay không cũng phải nhìn vận khí."


"Như vậy a..............." Thương Vũ ngữ khí không rõ phụ họa một câu, sau đó cười nói: "Chúng ta xuất phát đi, hi vọng vận khí của chúng ta tốt một chút."


Hà Minh cười gật đầu: "Chỉ mong vậy."


Thương Vũ nhìn Hà Minh bên cạnh, yên lặng so sáng với Trần Húc Chi mình từng gặp qua, cuối cùng ghét bỏ bĩu môi, nhưng nháy mắt khi Hà Minh nhìn qua lại giương khóe môi lên, giả một bộ dáng ôn hòa.


Thương Vũ, cũng chính là Cung Thiên Trọng của Quy Nguyên Tông yên lặng tính toán, không biết khi nào có thể gặp được Bạch Nguyệt Liên đây?


Cùng lúc đó, trong một hang động đá vôi ngầm nào đó cách xa Đại Nhật Tiên Tông vạn dặm, nhìn cây linh dược trước mặt, Diệp Vô Cấu cơ hồ thất thanh khóc rống.


Từ khi nàng mang theo Ngô Thanh Nhi rơi đi tông môn, sau khi hội hợp cùng Linh Nguyệt chưởng tôn bắt đầu tìm kiếm cây linh dược này.


Hôm nay rốt cuộc gặp được Tịnh Đế Âm Dương Phù Dung, Diệp Vô Cấu liền vô pháp nhẫn nại, nàng nằm trên vai Linh Nguyệt chưởng tôn, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không màng bất luận hình tượng gì, cũng hoàn toàn từ bỏ tường vây kiên trì cùng mạnh mẽ dựng lên trong lòng.


Ba mươi năm, nàng nhịn suốt ba mươi năm, rốt cuộc nhìn thấy hi vọng, cái này làm cho nàng như thế nào không khóc?


Linh Nguyệt chưởng tôn vội vàng trấn an Diệp Vô Cấu: "Sư tỷ, đừng khóc, chúng ta có thể tìm thấy gốc Tịnh Đế Âm Dương Phù Dung này, cũng nhờ Thanh Nhi."


Nàng nhìn về nữ đồng đứng bên cạnh, duỗi tay sờ sờ đầu Ngô Thanh Nhi: "Nếu không có Thanh Nhi bói toán đúng chỗ, nói vậy ngài còn phải chờ nhiều năm."


Diệp Vô Cấu rốt cuộc ngẩng đầu, châm chọc cùng trào phúng trong mắt biến mất không còn một mảnh, nàng gật gật đầu, xoay người ôm lấy Ngô Thanh Nhi: "Đồ nhi tốt, lần này đa ta ngươi, sau này ngươi là đệ tử đích truyền duy nhất của vi sư, ngươi yên tâm, đệ tử ba phong Đại Nhật Tiên Tông, ai dám khi dễ ngươi, ta thiêu hắn!!"


Ngô Thanh Nhi thở ra một hơi dài, nàng xem như đứng vững gót chân ở Đại Nhật Tiên Tông!


Nàng giương lên một nụ cười: "Đồ nhi phân ưu vì sư phụ là phải, nhưng thật ra sư phụ, vẫn là nhanh chóng cất Tịnh Đế Âm Dương Phù Dùng này đi."


Linh Nguyệt chưởng tôn cũng nói: "Sư tỷ, việc này không nên chậm trễ, nhanh cất đi."


Diệp Vô Cấu gật gật đầu, nàng tiến lên thật cẩn thận ma thi triển linh quyết, dẫn gốc cây Tịnh Đế Âm Dương Phù Dung này vào trong hộp ngọc.


Thu hồi cây linh dược này, trạng thái tinh thần cả người Diệp Vô Cấu đều xảy ra biến hóa.


Linh Nguyệt chưởng tôn thấy một màn như vậy, nhịn không được mỉm cười, nàng hỏi: "Hiện tại sư tỷ nguyện ý nói một câu đi? Vì sao khăng khăng muốn tìm Tịnh Đế Phù Dung? Còn cần một âm một dương?"


Diệp Vô Cấu trầm mặc vài giây, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài.


"Việc đã đến nước này, nói ra cũng không sao."


Diệp Vô Cấu giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai, lộ ra một tia biểu tình uyển chuyển.


"............Bản thân hài tử Bạch Nguyệt Liên kia, kỳ thật là một gốc Nguyên Thủy Âm Liên."


==================


Tác giả có lời muốn nói:


Quá drama.