Chỗ Nào Không Đúng

Chương 42




Trần Húc Chi đợi ước chừng ba mươi phút, rốt cuộc chờ được thanh niên áo bào trắng trở lại.
Thanh niên áo bào trắng Hạ đạo hữu nói cho Trần Húc Chi Tô Hạ y sư ở trong thư phòng chờ y, vì thế Trần Húc Chi liền đi theo Hạ đạo hữu tiến vào Lục gia.
Xuyên qua hành lang cùng hoa viên, Trần Húc Chi đi cùng Hạ đạo hữu đi vào một cái sân.
Trong sân hoa cả mọc thành rừng, được xử lý rất tao nhã, Hạ đạo hữu mời Trần Húc Chi tiến vào một chỗ trong thư phòng, Trần Húc Chi đi vào liền cảm nhận được dao động linh lực rất nhỏ, hình như là trận pháp phòng hộ, ngay sau đó y nhìn thấy một tu sĩ ngồi ở trên giường nệm gian ngoài, tu sĩ kia hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang điều tức.
Sau khi Trần Húc Chi tiến vào, người nọ mở mắt ra liếc nhìn Trần Húc Chi một cái, khẽ gật đầu sau đó lại nhắm lại.
Trần Húc Chi nhận thức người nọ, hắn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ của Thái Tố Cốc, nghe nói sắp bước vào Nguyên Anh kỳ.
Trần Húc Chi hơi hơi gật đầu, Hạ đạo hữu thấp giọng nói: "Trương sư huynh sắp tiến giai, siêng năng tu luyện, có chỗ thất lễ còn thỉnh thứ lỗi."
Trần Húc Chi đồng dạng thấp giọng nói: "Không sao, kỳ ngộ khó được, tu luyện quan trọng."
Hạ đạo hữu cười cười, mang theo Trần Húc Chi tiến vào trong thư phòng.
Đi vào, Trần Húc Chi quét mắt nhìn bài trí chung quanh một vòng, phòng tương đối rộng lớn, bên cửa sổ để một cái bàn gỗ đàn to rộng, trên bàn tràn đầy bản thảo, trước bàn có một nữ tử ngồi, đúng là Tô Hạ y sư.
Tô Hạ y sư nhìn qua, nàng có một đôi con ngươi cực kỳ từ bi, gương mặt hiền hòa, một thân trường bào màu lam nhạt, tóc dài búi thành búi tóc, chỉ trừ lại một ít trên gương mặt, còn lại đều hợp lại sau đầu, phòng ngừa rơi xuống ảnh hưởng trị liệu.
Mi mắt nàng cong cong, cười rộ lên thực nhu hòa, trên người tản ra dược hương nhàn nhạt, khi nhìn thấy Trần Húc Chi nàng lập tức buông bút, đứng dậy đi tới.
"Kiến qua Trần tiền bối."
Trần Húc Chi hơi hơi nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ.
"Tô y sư khách khí."
Tô Hạ y sư mời Trần Húc Chi ngồi xuống: "Vừa rồi tiền bối nói ngài có việc tìm ta?"
Trần Húc Chi gật gật đầu: "Là về việc của Khương Ngọc Dao."
Tô Hạ y sư cười cười: "Tiểu nữ tử có nghi hoặc, còn thỉnh tiền bối giải thích nghi hoặc, tiền bối nếu cảm thấy Khương tiểu nương tử thiên phú thật tốt, cũng đem nàng rời nhà, vì sao lại muốn để ở nơi ta?"
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Tô Hạ y sư một cái, y chỉ nói với Hạ đạo hữu một lần, Tô Hạ y sư đã trực tiếp xưng hô Khương Ngọc Dao là Khương tiểu nương tử, có thể thấy được nàng là một nữ tử thông thấu.
Y nói: "Tông môn có nhiều chỗ bất tiện."
Tô Hạ y sư hơi hơi nhíu mày: "........... Linh Nguyệt chưởng tôn của quý phái đồng dạng là một nữ tử dịu dàng lịch sự tao nhã."
Trần Húc Chi trầm ngâm một chút mới nói: "Ngươi hẳn là biết, Khương Ngọc Dao nguyên danh Trần Anh Dao, nàng kỳ thật là cháu gái của ta."
Lời vừa nói ra, mặc kệ là Tô Hạ y sư hay là Hà đạo hữu đều sửng sôt.
Trần Húc Chi nói: "Nàng là thân nữ duy nhất của nhị ca nhị tẩu ta, tru luyện của Đại Nhật Tiên Tông tràn ngập bụi gai, tuy nói tu đều là như thế, nhưng ta hy vọng nàng có thể đi thuận lợi một chút, nếu nàng thật sự một lòng nghi vấn, tương tất nhiên có thể lại tương ngộ, nếu nàng thích đạo lỳ hoàng, muốn trải qua những ngày yên ổn, vậy vẫn là Thái Tố Cốc tương đối thích hợp."
Tô Hạ y sư hiểu rõ, nàng thở dài nói: "Thì ra là thế, làm khó tiền bối suy nghĩ cho hài tử Ngọc Dao kia nhiều như vậy, ngài để cho nàng cải danh cũng là vì tránh họa đi."
Trần Húc Chi gật đầu, y nhìn về phía Tô Hạ y sư cùng Hạ đạo hữu: "Còn thỉnh các vị đạo hữu hỗ trợ, chớ có nói ra ngoài."
Tô Hạ y sư cùng Hạ đạo hữu đều tỏ vẻ sẽ không nói bậy, đến nỗi vị tiền bối ở gian ngoài kia cũng tỏ vẻ chính mình không nghe thấy lời này.
Trần Húc Chi: "Không biết Tô y sư có nguyện ý thu nhận Ngọc dao hay không?"
Tô Hạ y sư lộ ra tươi cười: "Nếu tiền bối có ý, ta đương nhiên nguyện ý, Thanh Nhụy có thể làm bạn với Ngọc Dao cùng tu hành, cũng thật cao hứng."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Tuy nói Ngọc Dao bái nhập Thái Tố Cốc ta, nhưng chung quy là cháu gái của ngài, cũng không không thể làm rối loạn bối phận, ngài nếu như đồng ý mà nói, ta trở về báo cáo sư phụ, để cho Ngọc Dao làm sư muội ta được không?"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nói: "Không cần như thế, ngươi cứ như lệ cũ là được."
Tô Hạ y sư lắc đầu, vừa muốn nói tiếp, Hạ đạo hữu thình lình nói: "Nếu như Trần đạo hữu không che, Khương Ngọc Dao liền để ở danh nghĩa của ta, ngày thường vẫn là theo Tô y sư, như thế nào?"
Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn Hạ đạo hữu: "Làm sao lại như vậy được?"
Hạ tu sĩ này là đệ tử đích truyền của cốc chủ Thái Tố Cốc, hắn thu đồ đệ tất nhiên là phải càng thêm cẩn thận.
Hạ đạo hữu cười cười nói: "Không sao, bất quá chỉ là cái danh mà thôi, đệ tử ký danh vẫn có thể thu."
Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy Ngọc Dao liền giao cho ngài đi, không có việc gì ta phải đi rồi."
Tô Hạ y sư sửng sốt: "............Ngài không gặp Ngọc Dao sao?"
Trần Húc Chi nói: "Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại."
Y lấy ra từ trong tay áo một cái túi càn khôn, đúng là cái hàng vỉa hè mà Giản Thành từng dùng: "Đem cái này đưa cho Ngọc Dao dùng đi, tuy rằng nó nhỏ chút, nhưng nàng còn chưa tu hành, vừa lúc có thể sử dụng."
Đưa cho nữ hài thứ quá tốt cũng không ổn.
Tô Hạ y sư tiếp nhận đồ vật, thở dài nói: "Cũng được, ngài cứ yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng."
Trần Húc Chi gật gật đầu, chào hỏi với Hạ đạo hữu một cái, liền trực tiếp rời đi.
Y vừa đi, Tô Hạ y sư liền nói với nữ hài phía sau bình phong: "Ngọc Dao, ngươi xuất hiện đi."
Khương Ngọc Dao cúi đầu đi ra.
Tô Hạ y sư lại sờ sờ đầu nữ hài, ôn nhu nói: "Tu sĩ chính là như vậy, luôn tràn ngập biệt ly, thúc thúc ngươi vẫn là nhớ ngươi."
Nàng đem túi càn khôn giao cho Khương Ngọc Dao, Khương Ngọc Dao nắm chặt túi càn khôn, rầu rĩ ừm một tiếng.
Nhìn nữ hài ngoan ngoãn nhưng khó nén bộ dáng mất mát, Hạ đạo hữu cũng nhịn không được trấn an nói: "Đợi sau khi ngươi có thực lực bảo hộ bản thân, ngươi có thể xuất ngoại du lịch, Trần đạo hữu là đại đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, tương lai ngươi đi Đại Nhật Tiên Tông, nhất định có thể gặp lại y."
Khương Ngọc Dao lẩm bẩm nói: "Đại Nhật Tiên Tông?"
"Không sai, Đại Nhật Tiên Tông cùng Thái Tố Cốc chúng ta là tông môn đồng minh." Tô Hạ y sư cười nói: "Có đôi khi giữa tông môn có sự tình cần thương lượng, Trần đạo hữu cũng tới Thái Tố Cốc, cơ hội gặp mặt còn nhiều."
Hạ đạo hữu cũng nói: "Không sai."
Khương Ngọc Dao lộ ra một nụ cười nho nhỏ, nàng nói: "Cảm ơn ngài."
Sau đó nàng có chút không biết làm sao nhìn Tô y sư cùng Hạ tu sĩ: "........Tô sư phụ, Hạ sư phụ?"
Tô Hạ y sư nghe vậy liền buồn cười, Hạ tu sĩ cũng cười.
"Ngươi nhưng trực tiếp xưng hô nàng là Tô y sư, trong lén lút xưng hô như thế nào liền tùy ngươi, còn ta..........." thanh niên mỉm cười: "Kêu sư phụ là được."
Ánh mắt Khương Ngọc Dao sáng lên, lập tức bưng chén trà lên, cung kính quỳ rạp xuống trước mặt thanh niên: "Đệ tử Khương Ngọc Dao kiến qua sư phụ."
Thanh niên vừa lòng nâng chén trà nhấp một ngụm, hắn nói: "Ta họ Hạ, danh Linh Xu, đạo hào Thiên Xu, về sau ngươi là đệ tử ký danh của ta, nếu ngày nào đó ngươi tiến giai Trúc Cơ, có thể trở thành đệ tử đích truyền của ta, minh bạch không?"
Dù cho Khương Ngọc Dao không rõ khác nhau giữa đệ tử ký danh cùng đệ tử đích truyền, nhưng nàng từ nhỏ được Khương thị dạy dỗ, nhớ kỹ đích thứ khác biệt, giờ phút này vừa nghe chỉ khi tiến giai Trúc Cơ mới có thể là đích truyền, lập tức liền nói: "Vâng, đệ tử sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày tiến giai.'
Hạ Linh Xu gật gật đầu, sau đó giống như ghét bỏ nói: "Trần đạo hữu quá cẩn thận, túi càn khôn này của ngươi ra cửa hẵng dùng, ở trong tông môn dùng cái này làm ta thấy mất mặt, dùng cái ta cho ngươi là được."
Sau đó hắn cho Khương Ngọc Dao một cái túi càn khôn mới, phẩm giai cùng cấp với cái của Trần Húc Chi cùng Giản Thành.
Khương Ngọc Dao cười nhận lấy, đối với nàng mà nói, cái nào cũng quan trọng giống nhau.
Sau này đường ở dưới chân, nàng cần phải không ngừng tiến về phía trước, về phía trước.
------------------------------------------
Ra khỏi đại môn Lục gia, Trần Húc Chi thở dài một cái.
Y lập tức rời đi Trúc Sơn trấn, cũng ở bên ngoài trấn tìm được Giản Thành đang ngồi xổm bên cây trúc đào măng.
"..........." Trần Húc Chi vô ngữ nói: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Sau khi Giản Thành nhìn thấy Trần Húc Chi đột nhiên nhảy dựng lên: "Ngươi đã trở lại? Sự tình xong xuôi?"
Trần Húc Chi gật đầu: "Đúng vậy, đã phó thác Ngọc Dao cho Hạ đạo hữu."
Tươi cười của Giản Thành cứng đờ, ai, đời trước Khương Ngọc Dao chính là đồ đệ của Hạ Linh Xu, đời này vẫn vậy =  =
Hắn lắc đầu ném khuôn mặt tươi cười của Khương Ngọc Dao ra, mở tay ra giống như hiến vật quý: "Đúng rồi, ta ở ngoài rừng trúc tìm được."
Trong lòng bàn tay Giản Thành là một viên tinh thạch màu trắng giống như nhụy hoa, hắn hứng thú bừng bừng nói: "Đây là Trúc Tâm Thạch, cây trúc thành tinh sau khi thần hồn tiêu tán trải qua hơn trăm năm mới sinh ra một chút lực lượng hồn phách, ngưng kết lại thành Trúc Tâm Thạch, có thể dùng để luyện đan, hiệu quả thật tốt, tỷ như ngưng tâm đan, thanh linh đan, tán sương đan đều cần tài liệu này."
Giản Thành há mồm báo ra liên tiếp đan phương của đan dược, sau đó nói: "Chờ trở về Đại Nhật Tiên Tông, mượn lò luyện đan của tông môn, ngươi lại dùng điểm cống hiến đổi tài liệu, ta liền có thể khai lò."
Thanh niên tóc đen đối với Trần Húc Chi cười dị thường sáng lạn.
Hắn nói: "Đan dược chúng ta chia bốn sáu, ngươi sáu ta bốn, được không?"
"................" Trần Húc Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Giản Thành, đột nhiên một câu cũng không nói ra được.
Y kỳ thật muốn bắt lấy cổ áo của Giản Thành hỏi hắn một chút yêu hận tình thù giữa hắn với cháu gái mình, nhưng giờ phút này lại không nghĩ muốn hỏi.
Không phải đã nói rồi sao? Hết thảy bắt đầu một lần nữa.
Trần Húc Chi không tự chủ được nở nụ cười, y nói: "Được, trở về ta liền cho ngươi mượn đan phòng."
Giản Thành nhếch miệng cười, vui vui vẻ vẻ thu hồi Trúc Tâm Thạch, Trần Húc Chi đi theo cười, bất quá y cười cười lại đột nhiên cười không nổi.
Y hỏi Giản Thành: "Ngươi làm thế nào tìm được Trúc Tâm Thạch?"
Giản Thành cười nói: "Ta thấy ngươi rất thích ăn món ngon mỹ vị, khi đi loạn bên ngoài thị trấn vừa lúc thấy bên này có phiến rừng trúc, nghĩ tới có thể sẽ có măng mùa xuân, lấy một ít vừa lúc nếm thức ăn tươi."
Trần Húc Chi cứng mặt: "Sau đó ngươi liền tìm thấy Trúc Tâm Thạch?"
"Đúng vậy." Giản Thành gật đầu, vô tội nói: "Đào đào đột nhiên có cảm giác đụng phải cục đá, vừa lấy ra cư nhiên là Trúc Tam Thạch , vận khí cũng không tệ lắm."
"....." Trần Húc Chi nhịn không được nghiến răng, tay lại ngứa.
.......... Đáng chết, Giản Thành không phải là cá chép chuyển thế đi? Tùy tiện ở trấn nhỏ phàm tục đào măng, liền mẹ nó có thể đào ra linh vật?!
Bất quá đây là chuyện tốt.
Trần Húc Chi lập tức làm ra quyết định.
"Chúng ta chậm rãi trở về đi."
Còn Ngô Thanh Nhi chờ ở bên ngoài Ngũ Hà trấn..............
Đó là ai? Không quen biết.
===================================
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Thanh Nhi bị cho leo cây.