Chỗ Nào Không Đúng

Chương 193




Giải quyết xong cha của Giản Thành, Trần Húc Chi tâm tình rất tốt, thậm chí hiệu suất công tác cũng cao hơn nhiều.


Lúc này danh sách khảo hạch giúp đỡ đã kết thúc, Trần Húc Chi sửa sang lại soạn ra một đám tiểu gia tộc cùng môn phái có thể sử dụng đệ trình cho Bạch Anh chưởng tôn, rốt cuộc thì Bạch Anh chưởng tôn mới là chưởng môn chân chính, đề bạt hay gõ những thế lực này tất nhiên là tự Bạch Anh chưởng tôn tự mình tới, hiệu quả sẽ càng tốt.


Trừ bỏ những thế lực có thể sử dụng được tuyển chọn ra, khảo hạch này còn có thu hoạch khác.


Trong tông môn bắt được bao nhiêu là gian tế của ma môn, bắt được bao nhiêu đệ tử ăn không ngồi rồi, phát hiện một số lượng lớn tông môn cùng gia tộc không chí tiến thủ, thậm chí ngay cả đệ tử trên dưới tông môn cũng bị quét sạch một lần.


Trần Húc Chi cầm danh sách Giản Thành trước khi đi để lại cho y, ngoắc ngoắc vẽ, không chỉ cẩn thận quan sát đệ tử Giản Thành cho là dùng thuận tay, còn thừa cơ đem tên hỗn đản nào đó gọi là Tây Xuyên biếm ra tông môn, để gã lăn đến địa phương bên cạnh đào quặng.


Đại Nhật Tiên Tông sau khi được quét sạch hiệu suất làm việc được đề cao hơn nhiều, Trần Húc Chi cơ hồ mà cực hỉ mà khóc nhìn chằm chằm bàn làm việc trở nên sạch sẽ của mình, không còn chồng chất như núi giống như trước đây.


Y lầm bầm lầu bầu: "Sớm nên như vậy."


Y thậm chí còn có thời gian xem nhật ký du lịch của Giản Thành nha ~


Wow, Giản Thành còn có mợ là xà yêu?! Thật kích thích.


Ngay khi Trần Húc Chi hứng thú bừng bừng mà ở căn cứ chờ Giản Thành trở lại, đi Tàng Thư Các mượn đọc tạp thư mở rộng hiểu biết, đại chấp sự Giới Luật Đường liền tới tìm y.


Đại chấp sự nói: "Đường chủ, chúng ta phát hiện vài chuyện, ngài xem......."


Trần Húc Chi sửng sốt, y hồ nghi mà nhìn chằm chằm đại chấp sự, lấy đơn tử đối phương vừa đưa qua, thần sắc nháy mắt nghiêm túc lên.


Đại Nhật Tiên Tông truyền thừa nhiều năm, các mặt đều có liên quan, Bạch Anh chưởng tôn một tát này đi xuống, Trần Húc Chi lại làm một trận như vậy, có thể nói là rút củ cải mang ra cả bùn, không thể thanh tẩy sâu mọt trong tông môn, cũng không thể tránh khỏi lộ ra rất nhiều sơ hở.


Rốt cuộc thì nhân thủ kinh nghiệm phong phú cũng không dễ dàng bổ sung vào như vậy.


Sự tình án oan cùng với ỷ thế hiếp người cũng xem như là vấn đề nhỏ, có đội chấp pháp của Giới Luật Đường tới xử lý.


Nhưng thông qua lần quét sạch bắt ra gián điệp của ma môn này lại yêu cầu Trần Húc Chi tự mình hỏi đến.


Liền giống như xui xẻo đản Cung Thiên Trọng từng bị tra tấn, Đại Nhật Tiên Tông nếu như phát hiện gián điệp, tất nhiên cũng sẽ dùng đại hình hầu hạ, Trần Húc Chi trước khi tiếp nhận Giới Luật Đường chưa kịp tham quan bộ thẩm vấn, lần này nhưng thật ra lại kịp đi xem hiện trường.


Trần Húc Chi đứng ở bên trong một gian phòng tối, nhìn xui xẻo đản ở cách vách kia, hỏi tu sĩ bên cạnh.


"Hỏi ra cái gì?"


Tu sĩ này họ Chu, được người cho ngoại hiệu là Chu Bái Bì, quản lí bộ thẩm vấn, tu sĩ Kim Đan, nghe nói từng là tán tu ma đạo, sau lại không biết như thế nào lại tiến vào Đại Nhật Tiên Tông, còn thành đệ tử đích truyền.


Chu Bái Bì gục đầu xuống, hữu khí vô lực mà nói: "Hỏi không ra."


Trần Húc Chi nhướng mày: "Có cấm chế?"


Chu Bái Bì lắc đầu lại gật đầu: "Gã ra vẻ mê hoặc, làm cho chúng ta cho rằng trên người gã có cấm chế, nếu như mạnh mẽ soát hồn, chúng ta cái gì cũng không chiếm được."


Trần Húc Chi: "Trên thực tế thì sao? Trên người gã không có cấm chế?"


"Không xác định" Chu Bái Bì thở dài: "Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào việc gã có thể chủ động tiết lộ một ít manh mối, nếu không chúng ta chỉ có thể không thu hoạch được gì."


Đúng là không xác định được trên người đối phương có cấm chế hay không, vạn nhất bọn họ dùng thủ đoạn, kích phát cấm chế rồi, vậy thật sự uổng phí sức lực.


Trần Húc Chi trầm mặc không nói.


Chính như trên người Cung Thiên Trọng sẽ có cấm chế Giản Thành lưu lại, ma môn đưa gián điệp tới đây, trên người khẳng định cũng có thủ đoạn hạn chế, mạnh mẽ soát hồn chỉ có thể giống như Cung Thiên Trọng, thần hồn trống rỗng, tất cả tin tức đều tự động biến mất.


Y hỏi: "Tiểu tử này có thể chủ động lộ ra tin tức sao?"


Có vài cấm chế phi thường mạnh mẽ, nếu trong lòng sinh ra một tia ý tưởng phản loạn, liền sẽ nháy mắt tự bạo.


Chi Bái Bì hắc hắc nở nụ cười: "Đây là mấu chốt, chúng ta muốn thông qua nói chuyện, làm gã không tự giác mà lộ ra tin tức, chỉ có tình báo quan trọng gã nói ra không ý thức được, mới sẽ không xúc động cấm chế."


Trần Húc Chi giật mình, nhịn không được tấm tắc nói: "Đây chính là kỹ xảo tinh tế."


Người nói chuyện phải phi thường am hiểu kỹ xảo câu thông, còn cần rõ ràng các trạng thái tâm lý cùng thói quen động tác nhỏ của đối phương, theo thứ tự tới đoán ra lời nói của đối phương là thật hay là nói dối, là vô ý thức hay là cố ý nói, loại kỹ năng này thật đúng là vô pháp đảm đương.


Trần Húc Chi nhìn tu sĩ cách vách bên kia, hỏi Chu Bái Bì: "Đó là vị đệ tử nào?"


Chu Bái Bì cười tủm tỉm nói: "Là đồ đệ ta mang tới, đường chủ, ngài xem xem thế nào?"


Trong giọng nói của Chu Bái Bì lộ ra đắc ý: "Ta chính là nghe nói, lần này bất kể là đệ tử nội môn hay ngoại môn trong danh sách đều có người xuống ngựa, ngài cảm thấy tiểu tử này của ta thế nào? Nếu như có thể, có thể nhét vào chủ phong làm đích truyền hay không?"


Trần Húc Chi dở khóc dở cười: "Ngươi đây là quang minh chính đại nhét người a!"


Chu Bái Bì lại nói: "Cử hiền không tránh thân mà, tiểu tử này trước đây bị ta bắt tu luyện, khi ngài tới vừa lúc hắn bế quan, hiện giờ ngài cũng đã thành đường chủ, tiểu tử ngày cuối cùng trở thành tu sĩ Trúc Cơ, tính toán cũng đến lúc lấy ra."


Trần Húc Chi cẩn thận quan sát thanh niên trong căn phòng kia, sau khi quan sát nói: "Hắn gọi là gì?"


Chu Bái Bì: "Họ Tạ, Tạ Vũ."


Trần Húc Chi ngô một tiếng: "Ta nhớ kỹ."


Chu Bái Bì nghe được những lời này, nháy mắt cảm thấy mỹ mãn.


Hắn vén tay áo lên, vô cùng cao hứng nói: "A nha tiểu Tạ vẫn còn trẻ, ta tự mình làm mẫu cho ngài một chút."


Sau đó Chu Bái Bì hứng thú mà đi vào.


Tạ Vũ đang trong phòng tra khảo khi nhìn thấy Chu Bái Bì tiến vào, tức khắc toát ra biểu tình phẫn nộ cùng không cam lòng.


Nguyên lai nháy mắt Chu Bái Bì đi vào, khuôn mặt bình đạm không có gì kỳ lạ liền tràn đầy nét cười của Phật Di Lặc, thân hình cũng trở nên lùn béo ục ịch, thậm chí quần áo cũng thay đổi.


Nháy mắt Chu Bái Bì đi vào, chưa nói đã cười: "Ha ha ha, lão đệ, ta nhưng lại gặp ngươi rồi!"


Người trung niên ngồi đối diện Tạ Vũ nháy mắt nhìn thấy Chu Bái Bì, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia nhẹ nhàng.


Tạ Vũ đập bàn một cái: "Ngươi sao lại vào đây được? Đây không phải nơi ngươi có thể tiến vào!"


Chu Bái Bì cười hắc hắc: "Tạ đạo hữu, này nhưng xin lỗi, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, nơi này ta còn là vào được ~"


Sắc mặt Tạ Vũ xanh trắng biến ảo, phẫn hận mà phất tay áo rời đi.


Nháy mắt ra khỏi cửa, đủ loại cảm xúc trên mặt Tạ Vũ liền biến mất, khôi phục lại bình tĩnh cùng đạm mạc.


Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thấy được Trần Húc Chi đang đứng cạnh cửa chính rất có hứng thú nhìn hắn, Tạ Vũ đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng đảo qua ngọc bội ngọn lửa treo bên hông Trần Húc Chi, mới hiểu ra thân phận của người trước mặt.


"Đường chủ!?" Hắn nhanh chóng hành lễ: "Kiến qua đường chủ."


Trần Húc Chi chớp chớp mắt, y hỏi Tạ Vũ: "Chu sư huynh biến thành ai? Vì sao người nọ sau khi nhìn thấy Chu sư huynh, tựa hồ nhẹ nhõm hơn nhiều?"


Tạ Vũ: "Là đường dây của tiểu tử này."


Khóe môi hắn nổi lên một tia cười lạnh: "Còn tưởng rằng có móc nói thì có thể vớt gã ra? Nằm mơ."


Trần Húc Chi không nói chuyện, y lẳng lặng mà nhìn phòng tra khảo, Chu Bái Bì lão luyện mà lừa dối đối phương, đệ tử ở bên ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện nhanh chóng ký lục, cũng trình lên tình báo phân tích tiểu đội kia.


Khi phân tích xong mấy tin tức này, đến khi ra kết luận đáng tin, liền sẽ được trình lên thư án của Trần Húc Chi, trở thành từng trang tình báo.


Trần Húc Chi thình lình minh bạch ý tứ của đại chấp sự.


Lúc này đây phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông quét sạch quy mô lớn, tuy rằng toàn bộ hiệu suất của tông môn tăng lên, tuy nhiên lại biến tướng làm chậm lại thực lực của tông môn, đặc biệt là tính bí ẩn cùng tính chuyên nghiệp cực mạnh của Giới Luật Đường, thiếu một đệ tử đều là tổn thất cực lớn.


Đại chấp sự đây là tới tìm y cầu tình đâu.


Khóe môi Trần Húc Chi cong lên, lộ ra một tia tươi cười ý vị không rõ.


Ý tứ của đại chấp sự là: "Giới Luật Đường có thể động, nhưng nếu động quá lớn, liền sẽ hoàn toàn tan rã.


Nhưng Trần Húc Chi cũng không muốn thỏa hiệp.


Tông môn cùng gia tộc, giữa hai bên tuy rằng là quan hệ cùng tồn tại, nhưng nếu tùy ý tu sĩ gia tộc hấp thu lực lượng tông môn dùng cho mình, tương lai tông môn nhất định sẽ bị kéo sụp.


Bạch Anh chưởng tôn những năm gần đây lực chú ý đều ở trên người Diệp Vô Cấu, đối với nội vụ quản lý qua loa.


Diệp Vô Cấu tuy rằng là đường chủ Giới Luật Đường, nhưng tính cách nàng hỉ nộ vô thường, cùng với buồn rầu vì tiến giai cùng sự tình của Diệp Vô Tịnh, tuy rằng dùng võ lực áp xuống tranh chấp trong Giới Luật Đường, nhưng vẫn đề bên trong vẫn như cũ không được giải quyết.


Hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất, có thể nào bỏ dở giữa chừng?


Trần Húc Chi cơ hồ là trong thời gian ngắn liền nghĩ ra biện pháp, y phi thường dễ nói chuyện đồng ý với đề nghị của đại chấp sự Giới Luật Đường, cùng lúc đó lại đi tìm Bạch Anh chưởng tôn.


Mật đàm cùng sư tôn nhà mình một canh giờ, thực nhanh Trần Húc Chi liền tuyên bố khảo hạch như cũ, nhưng mà động tác dò quét nhỏ đi nhiều.


Trong nhất thời Trần Húc Chi có được vô số đệ tử ủng hộ phảng phất như giây tiếp theo y liền sẽ đã bay Bạch Anh chưởng tôn tự mình thượng vị.


Bạch Anh chưởng tôn diện vô biểu tình mà nhìn tông môn to như vậy một đám đệ tử đầu óc nước vào nhảy nhót lung tung, không khỏi thở dài thật sâu.


Mấy năm nay lực chú ý của ông đều ở trên người Diệp Vô Cấu, thế cho nên thả lỏng độ quản lý với tông môn, nhìn xem đệ tử hiện tại đi, tất cả đều không lên được mặt bàn!!


Bạch Anh chưởng tôn sầu lo thật sâu.


Sư tông Thanh Minh chân nhân nhà mình rất nhanh liền trở lại, bất đồng với trước đây làm linh vật tọa trấn tông môn, lúc này sư tôn cũng muốn tham dự đến kế hoạch đối phó tam tông ma môn, để sư tôn nhìn đến đám đệ tử không nên thân này..........


Hơn nữa, nhóm sư huynh đệ khác cũng trở về, nếu để bọn họ nhìn đến đệ tử tố chất thấp như vậy, mặt mũi chưởng môn mình cũng quá khó coi!


........may mắn còn có Húc Chi.


Bạch Anh chưởng tôn cầm lấy kế hoạch Trần Húc Chi đệ trình, lộ ra tươi cười vui mừng.


Mà một đệ tử bị Bạch Anh chưởng tôn phê bình không lên được mặt bàn, đại chấp sự Giới Luật Đường sau khi khuyên bảo Trần Húc Chi thu tay thành công, liền trình lên đơn từ chức.


Lão nhân cười tủm tỉm nói: "Lão phu vì Giới Luật Đường đã lâu không tiềm tu, hiện giờ ngài đã tới, lão phu rốt cuộc có thời gian tu luyện."


Đại chấp sự trịnh trọng tỏ vẻ phải đi về bế quan tiềm tu, tranh thủ trước khi khai chiến tiến giai Nguyên Anh, tiếp tục cống hiến vì tông môn.


—— Nói giỡn, không chạy liền xong đời a!


Trần Húc Chi không biết nên khóc hay nên cười.


Y đương nhiên không cho phép đại chấp sự liền chạy dễ dàng như vậy, vương bát đản này buộc y áp xuống kế hoạch dò quét tông môn, ngược lại chính mình thì chạy trốn?


Nào có chuyện đơn giản như vậy?


Trần Húc Chi vội vàng vãn hồi đại chấp sự: "Sư huynh sao liền đi rồi? Ta mới tiếp quản Giới Luật Đường, nơi nào làm không tốt sao? Không có người kinh nghiệm phong phú như sư huynh trợ giúp, ta khẳng định sẽ gặp sai sót!"


Y đến hố cũng đã đào xong, sao có thể con vịt nấu chín rồi còn bay đi?