Chỗ Nào Không Đúng

Chương 152




* Ở đây tác giả dùng từ "mộ tri ngải" - 慕少艾 ( theo như giải thích trên Baidu thì nôm na là vậy.) 


----------------------


Giản Thành biết mình gần đây bị tâm ma quấy nhiễu, đầu óc có hố.


ở thời điểm Liễu phó cung chủ lô kéo hắn làm kiểm tra, hắn cũng không cự tuyệt.


Giống như Trần Húc Chi đem phiền toái ném cho Bạch Anh chưởng tôn, Giản Thành cũng thành thành thật thật đem tao ngộ của mình nói cho hai vị phó cung chủ, cũng chờ mong mà nhìn bọn họ.


Đồng thời, hai vị phó cung chủ cho ra kết luận cũng giống như Bạch, Anh chưởng tôn, đều cho rằng Giản Thành cần tìm một chỗ bế quan một thời gia, là vững cơ sơ, tránh cho bởi vì thực lực tăng lên quá nhanh mà xảy ra vấn đề tâm ma.


Trong đó Liễu phó cung chủ còn tận tình khuyên bảo Giản Thành: "Ta biết ngươi muốn báo thù rửa hận cho Lan Hải sư huynh, nhưng ngươi cùng Thiên Quý lão nhân chênh lệch quá lơn, ngươi còn trẻ, có thể dùng thời gian rất dài để tăng lên thực lực, không cần phải chấp nhất sa vào trong cừu hận."


"Nếu bởi vì nguyên nhân ngươi sốt ruột báo thù rửa hận, làm cho tẩu hỏa nhập ma, lầm đường lạc lối, nói vậy Lan Hai sư huynh trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không cao hứng."


Giản Thành nghe xong khóe miệng hơi đắng.


Người trong nhà biết chuyện trong nhà mình, hán đích xác muốn báo thù, vô luận như thế nào Lan Hải chưởng tôn cũng từng là sư trưởng của mình, đồ đệ báo thù cho sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Nhưng vì nguyên nhân này mà tẩu hỏa nhập ma.............A, chính hắn cũng không tin.


Ma tu tuy rằng tội ác tày trời, nhưng Giản Thành cũng từng có mấy bằng hữu ma tu.


Trong đó từng có tu sĩ vì ái nhân mà nhập ma, hoặc là vì chấp niệm nào đó mà nhập ma.


Năm đó hán không hiểu loại cảm tình này, cảm thấy chỉ là thích một người mà thôi, sao có thể chấp niệm đến phát cuồng, tiến tới nhập ma?


Bất quá hiện tại hắn lại minh bạch một chút.


Chân chính thích một người, loại tình cảm này phi thường kỳ diệu mà tràn ngập ma lực, đồng thời cũng vô pháp khống chế.


Dù cho tình yêu có thể ích kỷ, cũng có thể là vĩ đại, nhưng người không phải thánh hiền, ai cũng có lòng ích kỷ, hy vọng người mình thích chỉ nhìn mỗi mình, hy vọng người mình thích cũng thích mình, hy vọng người mình thích hoàn toàn thuộc về mình, hy vọng người khắp thiên hạ đều biết mình cùng người nọ yêu nhau, giữa bọn họ không cho phép người khác xen vào...........


Mặc dù Giản Thành biết trong lòng Trần Húc Chi có hắn, tiếp xúc với Thu Vũ Lạc cũng là bởi yêu cầu của tông môn hoặc là để tìm lý do, nhưng trên tâm cảnh gần viên mãn của Giản Thành vẫn là có một khe hở.


Hắn sẽ vì điều này mà lo lắng, vì điều này mà sợ hãi, trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.


Hắn sẽ tùy thời chú ý trạng thái của Trần Húc Chi, sẽ ghi nhớ lời nói việc làm cùng với sở thích của Trần Húc Chi, sẽ đứng ở góc độ Trần Húc Chi đi suy xét sự tình, sẽ lo lắng y có thể phải đối mặt khốn cảnh, cũng muốn vì y mà bài trừ trước tiên.


Đây là một loại cảm giác thực mới lạ, đồng thời loại cảm giác này làm người thực phát cuồng, trong thống khổ trộn lẫn ngọt ngào, tràn ngập bong bóng hạnh phúc hư ảo.


Hắn còn đi chú ý tới những người có ý đồ tới gần Trần Húc Chi, cũng theo bản năng mà phân tích mục đích của họ, cũng phân loại ở trong lòng, uy hiếp đến an toàn của Trần Húc Chi là một nhóm ,đối với Trần Húc Chi có ý đồ là một nhóm, có thể trở thành trợ lực cho Trần Húc Chi lại là một nhóm............


Loại hành vi này hoàn toàn là vô thức, trước khi chính hắn phát hiện, cũng đã làm như vậy, nguyên nhân cũng là vì loại tâm tính này của hắn, mới có thể phát hiện thái độ biến hóa của Thu Vũ Lạc.


Giản Thành phát hiện, Thu Vũ Lạc chỉ sợ là đã thích Trần Húc Chi.


Vậy vấn đề liền nảy sinh, Trần Húc Chi sẽ thích Thu Vũ Lạc sao?


Quả thật, Trần Húc Chi đáp lại tình cảm của hắn, cũng trước sau đều tin tưởng hắn, nhưng trong lòng Giản Thành còn có âm thầm lo lắng.


Trần Húc Chi trước đây không có cùng bất kỳ nữ tử nào lâm vào trong vòng xoáy cảm tình, Bạch Nguyệt Liên là sư muội của y, Sóc Nguyệt là sư tỷ của y, y cũng không đối với các nàng sinh ra cảm tình vượt quá thân tình.


Nói cách khác, Trần Húc Chi cũng không biết chỗ mỹ diệu của nữ tử = =


Cái gọi là âm dương điều hòa, hết thảy nam tử cơ hồ đều sẽ bị nữ tử mỹ lệ hấp dẫn, không thể phủ nhận, con người đều là động vật theo thị giác, ngay là chính Giản Thành đời trước cũng thích nữ tử xinh đẹp, trước đó bị túi da mỹ lệ hấp dẫn, sau đó thông qua tiếp xúc liền sinh ra tình cảm trìu mến, đây cơ hồ là chuyện nước chảy thành sông.


Vậy Trần Húc Chi thì sao?


Trần Húc Chi cũng nói qua, ân tình cũng không phải là tình yêu, dù cho Giản Thành lại làm nhiều hơn nữa cho Trần Húc Chi, Trần Húc Chi hoặc là sẽ vì điều này mà cảm động, hoặc là ghi tạc trong lòng nỗ lực hồi báo, nhưng cảm tình như vậy không phải tình yêu.


Giản Thành không xác định hiện tại Trần Húc Chi sở dĩ sẽ ở bên hắn, là bởi vì lời tỏ tình hay sự nỗ lực của hắn, hay là bởi vì............. Trần Húc Chi chỉ là tán gẫu với hắn.


Nếu một ngày nào đó, Trần Húc Chi đột nhiên thông suốt, có người chân chính yêu thích, vậy chính mình................


Giản Thành chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, liền nhịn không được lâm vào trong phát cuồng.


Nhưng mà càng thêm đáng buồn chính là, Giản Thành không thể đem lo lắng này nói cho Trần Húc Chi, nếu Trần Húc Chi vốn dĩ không nghĩ theo phương hướng này, bị hắn nhắc nhở liền thông suốt thì sao?


Vậy hắn liền hoàn toàn xong đời a ~


Đây mới là tâm ma chân chính không ngừng nảy sinh cuồn cuộn không ngừng trong lòng Giản Thành.


Giản Thành tất nhiên hi vọng kéo ra khoảng cách cùng với toàn bộ nữ tu, nhưng hắn minh bạch mình không có lý do yêu cầu Trần Húc Chi làm như vậy, giao lưu cùng ai là tự do của Trần Húc Chi, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là biểu đạt một chút bất mãn của mình.


Nhưng đối với bất mãn của mình, Trần Húc Chi cũng đáp lại thực tốt a!


Nếu là lại lộ ra địch ý với Thu Vũ Lạc, vậy quá vô cớ gây rối, cũng quá mất mặt, Giản Thành cũng không muốn nhìn thấy bản thân biến thành như vậy.


Hắn chỉ có thể nhẫn nại.


Nhưng lấy hiểu biết cùng lý trí của Giản Thành đối với tâm ma, hắn biết, nhẫn nại vô dụng, ngược lại còn sẽ sinh ra tâm ma càng thêm cường đại khủng bố.


Ai, thực quá sốt ruột.


Bất quá thực nhanh, Giản Thành liền nghe chuyện Trần Húc Chi bế quan.


Trần Húc Chi tiến giai Nguyên Anh, trở về tất nhiên cần bế quan củng cố tu vi, nghe nói Trần Húc Chi bế quan, Giản Thành tức khắc tâm tình rất tốt.


Hắn vui sướng mà đi Băng Phong Địa Quật đào quặng.


Nguyên Anh tu sĩ bế quan sao, đều mất tới trăm năm, Giản Thành nghĩ rất tốt đẹp, có lẽ chờ hắn đi ra từ Băng Phong Địa Quật, Trần Húc Chi có lẽ cũng chưa xuất quan đâu.


Băng Phong Địa Quật ở bên trong dãy núi phía bắc Đại Nhật Tiên Tông, cửa vào có tu sĩ thủ vệ, bên trong tràn đầy băng linh quặng.


Tuy rằng trong nơi này có băng linh quặng, nhưng Đại Nhật Tiên Tông vẫn không an bài đệ tử khai thác quy mô lớn, mà là đem nó biến thành một tiểu bí cảnh dùng để thí luyện.


Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông hết thảy đều dùng lửa, trong Băng Phong Địa Quật hằng năm đều có gió lạnh đông tận xương tủy thổi qua, gió lạnh như đao, như cắt thịt cào xương, dưới tình huống như vậy một bên đào quặng, một bên phòng bị chuột băng tập kích, còn phải bảo trì cường độ ngọn lửa, là trình độ phi thường để rèn luyện đệ tử.


Tại trong hoàn cảnh đơn điệu này tu luyện, suy nghĩ miên man trong đầu đều sẽ theo gió lạnh biến mất hầu như không còn, đừng nói tâm ma, tu vi bạo trướng cũng sẽ bị áp xuống, lấy củng cố làm cơ sở.


Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông tu luyện ở đây không cần nộp băng linh quặng khai thác được lên trên, khai thái ít nhiều là dựa vào mình, nhưng có một tiền đề.


Đi vào là dạng tu vi gì, sau khi đi ra cần phải cao hơn một giai.


Hơn nửa bởi vì trong Băng Phong Địa Quật gió lạnh thấu xương, linh lực lẫn lộn, dù cho ở bên trong khai thác ra băng linh thạch, cũng không có biện pháp lập tức hấp thu, hơn nữa, đệ tử Đại Nhật Tiên Tông phần lớn đều là hỏa linh căn, băng linh thạch này đối với bọn họ là vô dụng ~


Cho nên thủ vệ Băng Phong Địa Quật còn cần làm một chuyện: Thu mua băng linh thạch, cũng dựa theo tỉ lệ nhất định trả lại điểm cống hiến cho đệ tử.


Vò thế tông môn có đệ tử thực lực cao cùng lượng lớn băng linh thạch, mà các đệ tử cũng đề tử đề cao tu vi, đạt được rất nhiều điểm cống hiến, có thể ở trong tông môn đổi những thứ có ích cho bản thân, mọi người đều vui.


Giản Thành khi tiến vào được xem như tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, khi đi ra ngoài cần phải đạt đến Kim Đan trung kỳ.


Bất quá Giản Thành vốn dĩ giấu giếm tu vi, hắn trước khi tiến vào đã tiến giai đến Kim Đan trung kỳ, lại gặm hơn phân nửa cái bạch ngọc quyết, đã sớm biến thành tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cho nên sau khi tiến vào Băng Phong Địa Quật, hắn định mục tiêu cho mình là Nguyên Anh sơ kỳ.


Ngô, trong Băng Phong Địa Quật cũng vô pháp độ thiên kiếp, Giản Thành tính toán sau khi rời khỏi tiểu bí cảnh thì độ kiếp.


Nhưng mà........... ngô, từ Kim Đan tiến vào Nguyên Anh phải độ tâm ma kiếp, Giản Thành khó có được có chút thấp thỏm, hắn độ thiên kiếp Nguyên Anh, sẽ không bị tâm ma khống chế, rồi chết dưới thiên kiếp đi?


Giản Thành chép chép miệng, cảm thấy chính mình hẳn là không xui xẻo như vậy, bất quá để ngừa vạn nhất, hắn đem ánh mắt dừng ở chỗ sâu trong Băng Phong Địa Quật.


Hắn vuốt cằm, cẩn thận nhớ lại.


Nắm đó sau khi hắn trở thành chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, cũng từ tới Băng Phong Địa Quật đi dạo.


Băng Phong Địa Quật chỉnh thể là một cái địa quật nghiêng xuống dưới, mới đầu chỉ có một tuyến đường chính, lúc sau liền sẽ xuất hiện nhiều ngã rẽ, trải qua vố số năm tháng dưới sự khai thác của Đại Nhật Tiên Tông, trong tông môn như cũ không có lộ tuyến thăm dò trong địa quật cụ thể, có tiền bối tông môn đoán trước, chỗ sâu trong địa quật này chỉ sợ hợp với một nửa vị diện khác.


Giản Thành đối với điều này sinh ra hứng thú, lúc ấy hắn cũng đã là lão tổ Dương Thần, kẻ tài cao gan cũng lớn, liền một mình đi xuống.


Dù cho Giản Thành vẫn chưa đi đến cuối, nhưng hắn tương đối tán đồng cách nói của tiền bối tông môn, chỗ sâu trong địa quật đích xác tồn tại cửa vào một nửa vị diện.


Trong ngã rẽ cửa vào có đông đảo ma thú thủ vện, muốn quét sạch đi qua không chỉ tốn thời gian còn sẽ hi sinh đại lượng nhân lực vật lực, chi bằng như bây giờ chậm rãi khai thác, truyền một bút tài phú của tông môn xuống.


Giản Thành giờ phút này lâm vào cân nhắc tất nhiên không phải là chuyện đả thông nửa cái vị diện này, mà là đem ánh mát nhăm ngày băng linh mạch khoáng.


Trong Băng Phong Địa Quật sở dĩ có chuột băng tàn sát bừa bãi, tất nhiên là bởi vì băng linh mạch khoáng sẽ cộng sinh ra một loại băng tinh nhũ càng thêm huyền diệu, sản lượng của băng tinh nhũ này phi thường thưa thớt, Đại Nhật Tiên Tông trải qua vô số năm tháng dồn lại, phỏng chừng cũng chỉ có mấy vại.


Nhưng Giản Thành đời trước từng dò xét qua, ở chỗ nào đó, nơi đó sản lượng băng tinh nhũ rất nhiều, thậm chí bởi vì vậy ngưng kết khoáng hóa thạch, hình thành mạch khoáng màu sắc như ngọc.


Đương nhiên, nơi đó cũng là hang ổ của chuột băng.


Giản Thành gục đầu xuống, đào quặng có lạc thú gì chứ? Không bằng đi xuống đánh chuột đi, còn có thể đem tà hỏa trong lòng phát tiết ra, thuận tiện tìm băng tinh nhũ thạch cho chính mình làm ăn vặt ~


Thời điểm khi Giản Thành thành thành thật thật đi đánh chuột băng, Trần Húc Chi xuất quan.


Đúng vậy, y bế quan mười ngày, liền xuất quan!!


Vấn đề của Trần Húc Chi ở chỗ thần hồn có tổn hại, Bạch Anh chưởng tôn tự mở ra tư khố của mình, lấy ra thứ tốt giúp Trần Húc Chi ôn dưỡng thần hồn, ông còn đối xử đặc biệt với Trần Húc Chi, đem những công pháp tu sĩ Nguyên Anh cần dùng đều đưa cho Trần Húc Chi, bên trong tất nhiên cũng có bí pháp tu dưỡng thần hồn.


Trần Húc Chi dưới chỉ đạo của Bạch Anh chưởng tôn, tất nhiên thực nhanh liền khôi phục.


Sau khi y khôi phục lập tức bị Bạch Anh chưởng tôn ném tới Giới Luật Đường.


Bạch Anh chưởng tôn trước đó đã gặp qua Thu Vũ Lạc, Thu Vũ Lạc dâng lên hồi âm của các chủ Thái Thanh Kiếm Các, Thanh Kiếm kiếm tôn.


Thanh Kiếm các chủ đối với liên minh hai tông tuy rằng tương đối xem trọng, nhưng còn có không ít vấn đề sau khi hiệp thương, xét thấy Trần Húc Chi vừa trở về liền bế quan, người mặc cả cùng Thu Vũ Lạc liền biến thành Sóc Nguyệt.


Thu Vũ Lạc không vui, oa, không gặp được người trong lòng!


Sóc Nguyệt cũng không vui, oa, mỗi ngày xoắn não đến điên!


Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến Trần Húc Chi.


Sau khi y xuất quan đi Giới Luật Đường, thanh đường chủ trên thực tế của Giới Luật Đường.


Trở thành đường chủ chuyện thứ nhất tất nhiên là lật xem tình báo, trước tiên cần nắm giữ thế cục trước mặt.


Nhưng khi y mở ra tình báo, phát hiện đặt ở trên bản báo cáo cư nhiên là một tờ giấy?


Trần Húc Chi hồn nghi mà nhìn nhị trưởng lão tới giao tình báo, y vừa cầm lấy tờ giấy liền thấy, bên trên viết đều là vấn đề an trí của Sầm Kiến Tuyết, Lưu làng cùng với hài tử Trần Mộ Thành.


Nhân viên tình báo Giới Luật Đường kinh sợ mà dò hỏi đại lão bản đứng đầu, một nhà này phải an bài như thế nào.


Nhị trưởng lão dùng ánh mắt hiền lành đến làm người phát run nhìn Trần Húc Chi, sâu kín thở dài.


"Ai, Trần sư điệt, ngươi cũng tới tuổi thành gia lập thất rồi a ~"


Trần Húc Chi: "..................."


===================


Tác giả có lời muốn nói:


Nhân viên tình báo: Hài tử họ Trần a!!!!!!!!!!


Bắt đầu não động.jpg