Thịch.
Thịch.
Thịch.
Tiếng tim đập của Giản Thành mở rộng vô hạn, thế nhưng giống như nổi trống, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn ngẩn ngơ mà nhìn người trước mặt, nhìn mặt mày quen thuộc kia, dung nhan làm lòng người say kia, cùng với đôi mắt lập lòe sáng ngời.
Giản Thành cho rằng mình bị ảo giác, thanh âm hắn hơi phát run, mang theo không thể tin tưởng một một tia xấu hổ cùng may mắn, thật cẩn thận nói: "Sư huynh? Ngươi, ngươi nói......."
Trần Húc Chi cười khẽ, y xoay người, nằm bên cạnh Giản Thành, nhìn xà ngang cổ xưa trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: "Ta không biết."
Giản Thành sửng sốt.
Trần Húc Chi hơi hơi nghiêng mặt, y nhìn Giản Thành.
Giản Thành năm nay mới mười bảy tuổi, mặt mày góc cạnh mới nảy nở, vài sợi tóc đen rơi bên hai bên mặt, tóc dài phía sau cột thành đuôi ngựa, tóc đen hơi hơi rơi xuống, nhiều thêm một tia cảm giác phóng đãng không kiềm chế được.
Đôi mắt kia của Giản Thành yên lặng nhìn y, Trần Húc Chi thậm chí có thể từ con người đen mà sáng kia nhìn thấy ảnh ngược nho nhỏ của mình.
Tim Trần Húc Chi hơi hơi run rẩy, y mở miệng, trong thanh âm cất dấu hoảng loạn chỉ có y có thể phát giác.
"Ta không biết." Y lặp lại mà nói: "Chỉ là trong nháy mắt kia, sẽ cảm thấy đem hết thảy giao cho ngươi, ta nhất định không chết được."
"Ta đã nói rồi a." Trần Húc Chi thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Giản Thành xoay người, cánh tay chống đỡ thân thể, quật cường đem mặt tiến đến trước mặt Trần Húc Chi, hắn nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi có hay không thích ta một chút?"
Trần Húc Chi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thực khẳng định mà nói: "Có một chút."
Giản Thành nghe xong nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, hắn đơn giản ghé vào trước ngực Trần Húc Chi, bám riết không tha mà truy vấn: "Thích điểm nào?"
Trần Húc Chi tán thưởng Giản Thành: "Khi ngươi tán tỉnh cùng Chung Diệu Nhi lời nói thực không tồi, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ngu ngốc thường ngày."
"......." Giản Thành đầy đầu hắn tuyến, không, về điểm này vẫn là không cần thích = =
Hắn uể oải đem đầu gục xuống, cái đầu lông xù vừa lúc đụng tới cằm Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi không tự giác mà nở nụ cười, đầu tóc Giản Thành làm cho y có chút ngứa, vì thế Trần Húc Chi liền duỗi tay sờ sờ đầu Giản Thành, đem hắn đẩy ra một chút.
Trần Húc Chi theo bản năng mà nhích ra sau, y nhẹ giọng nói: "Ta tưởng ngươi hẳn là minh bạch, người quan trọng nhất cùng với người yêu nhất, hầu hết thời điểm đều giống nhau."
Lời ngầm chính là: Người quan trọng cùng người sở ái chung quy bất đồng.
Trần Húc Chi thậm chí có thể cùng người mình yêu chết đi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm người quan trọng chịu nửa điểm tổn thương.
Giản Thành ân một tiếng, hắn cư nhiên cười: "Ta hiểu ý sư huynh."
Hắn trước đây cũng từng cho là yêu Diệp Vô Cấu sâu đậm, nhưng trên thực tế thì sao?
"Bất quá vẫn có chút vui vẻ." Giản Thành nghe tiếng tim đập hữu lực của người dưới thân, có thể hay không có một ngày, dù cho sư huynh có người mình yêu, ta vẫn là quan trọng nhất?"
Trần Húc Chi nghe câu nói như vậy, đột nhiên có chút đau lòng.
Y ân một tiếng, nghiêm túc mà nói: "Ta không biết có thể đột nhiên thích một người khác hay không, nhưng ta vẫn cảm thấy ta có thể là sẽ thích ngươi đi."
Trần Húc Chi có chút ngượng ngùng, y nhỏ giọng nói: "......... cái loại cảm giác này trước đây, tuy rằng có chút không chịu khống chế, nhưng, chính là........."
"Cũng không chán ghét."
Giản Thành nghe xong trong lòng dâng ra vô hạn vui mừng, hắn lập tức lột quần áo Trần Húc Chi: "Chúng ta đây thử lại?"
"........." Trần Húc Chi đầy đầu hắn tuyến: "......Lăn!"
Giản Thành lại hắc hắc nở nụ cười, tay hắn thực đáng khinh hướng tới ngực Trần Húc Chi sờ, cũng nói: "Sư huynh, ngươi đừng tưởng có thể lừa ta, người lần này lấy thân phạm hiểm, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu."
Trần Húc Chi dở khóc dở cười: "Ngươi muốn tính sổ như thế nào?'
Tròng mắt Giản Thành quay tròn, sau đó hắn không có hảo y nói: "Sư huynh về sau nếu là phạm hiểm một lần, ngươi để ta một lần!"
Trần Húc Chi vừa mới đầu không hiểu hàm ý trong lời nói của Giản Thành, thằng đến khi phát hiện Giản Thành đang dùng một loại loại ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm thân thể y, đặc biệt là phía sau, đột nhiên thể hồ quán đỉnh, bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Húc Chi tức khắc bị tức đến cười, y trở tay đẩy ra Giản Thành còn đang xốc quần áo của y, tức giận nói: "Ngươi một vừa hai phải a!"
Giản Thành lại không lui về phía sau, hắn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Trần Húc Chi: "Sư huynh, ta là nghiêm túc."
Hắn duỗi tay, ôm lấy Trần Húc Chi mà nói, thanh âm có chút run rẩy: "Ngươi không biết lúc ấy lòng ta cỡ nào nghĩ mà sợ, lúc này đây là Chung Diệu Nhi bị lừa, tính kế của ngươi mới thành công, nếu như Chung Diệu Nhi không mắc mưu, vậy sư huynh..."
"Mặc dù sư huynh nói không sao cả, hoặc là muốn cùng với ta, cũng không để ý sinh tử, nhưng với ta mà nói...."
"Liền thật sự là sinh ly tử biệt."
"Sư huynh, ngươi.......... có từng suy xét quá cảm thụ cùng ý nghĩ của ta sao?"
Trần Húc Chi ngẩn ngơ.
Giản Thành chém đinh chặt sắt mà nói: "Ngươi không có."
"Sư huynh, ngươi đối với bản thân mình hà khắc ngoan tuyệt, hoàn toàn không thèm để ý, nhưng mà ngươi không thèm đê rý, ta lại thực để ý!!"
Giản Thành lại là bất đắc dĩ lại là ảo não mà duỗi tay nện trên vai Trần Húc Chi: "Nếu, nếu ta đối với ngươi mà nói thực rất quan trọng, vậy hơi suy xét tâm tình của ta một chút, không cần phải như vậy nữa."
Trần Húc Chi hơi há mồm, cư nhiên không biết nên nói gì.
Y có chút xấu hổ, càng nhiều là tâm động.
—— Có người yêu mình thật sâu, cũng sẽ vì mình mà vui, vì mình mà buồn.
"Cảm ơn." Trần Húc Chi nhìn thật sâu vào Giản Thành, thanh âm ôn nhu cực kỳ, y nói: "Cảm ơn...."
Ngươi làm ta hiểu được, ở thế giới này, sinh mệnh của ta thì ra quan trọng như thế.
Trần Húc Chi nhịn không được ôm lấy Giản Thành, cảm thụ độ ấm trong lồng ngực, dù cho Trần Húc Chi từ trước đến nay cứng cỏi kiên cường, nhưng y vẫn là nhịn không được chóp mũi lên men.
Tồn tại của y được Giản Thành khẳng định, tâm của y tựa hồ cùng theo lời nói của Giản Thành trở nên càng cường đại, trầm ổn hữu lực hơn.
Giờ khắc này, y phảng phất đột nhiên đứng lại trên mặt đất, cắm rễ tại thế giới này, cũng đạt được sinh cơ bừng bừng.
Ầm ——!
Linh lực trong cơ thể lao nhanh tựa hải, một đường thông suốt, Nguyên Anh vừa mới sinh thành khoang chân mà ngồi, linh lực mờ mịt trong tử phủ chợt gia tăng vô số lần, linh lực cường đại cọ rửa thân thể, thần hồng cùng lục phủ ngũ tạng, làm cho Trần Húc Chi hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Giản Thành đầu tiên là sửng sốt, sau khi ý thức được cái gì xảy ra, nội tâm cơ hồ hỏng mất.
Sư huynh hắn nha! Cư nhiên ngộ đạo ——!!
Giản Thành đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ.
Hắn không dám động, cũng không dám mở miệng, chỉ có thể lẳng lặng chờ Trần Húc Chi ngộ đạo xong.
Giản Thành bắt đầu miên man suy nghĩ, tu vi của sư huynh giống như thổi khí cầu, dù cho tương lai sư huynh thật sự đáp ứng hắn, mỗi lần phạm hiểm liền ngoan ngoan nằm cho hắn đẩy, hắn, hắn cũng đẩy không ngã a!!
Không được!!
Giản Thành trầm mặt, hắn cần phải hảo hảo tu hành, nhanh chóng tiến giai.
Bất quá nếu để sư huynh đối với hắn như vậy lại như vậy...... tựa hồ cũng rất có cảm giác a, loại sự tình này nói ra không dễ nghe, nằm dưới hầu hạ người khác thực không có tôn nghiêm, nhưng nếu là sư huynh mà nói........
Hơn nữa, nếu hắn có thể đẩy ngã sư huynh, hai người bọn họ xem như là ái mộ lẫn nhau, cũng không tồn tại vấn đề tôn nghiên hay không.
Liền khi Giản Thành suy nghĩ bậy bạ hết sức, đôi mắt vốn dĩ ngó nghiêng lung tung đột nhiên dừng ở trên cái gối đầu nằm trên giường = =
Gối đầu tự mình giật giật, sau đó dựng lên hai cái lỗ tai tròn tròn, lông trên lỗ tai thậm chí còn run lên!!
Sau đó hùng yêu thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhỏ nhìn tới nhìn lui.
Hùng yêu trước đó không ngừng thôi miên chính mình là một cái gối đầu màu nâu, giả chết phi thường hoàn mỹ, thành công làm cho Trần Húc Chi cùng Giản Thành hoàn toàn quên mất tồn tại của con hùng yêu này, giờ phút này Trần Húc Chi lâm vào ngộ đạo, Giản Thành bị ôm chặt, không thể nói chuyện cũng không thê động, hùng yêu liền cho rằng hai chủ nhân hoặc là đã ngủ hoặc là rời đi.
Nó thử ngẩng đầu thăm dò trốn chạy, kết quả vừa lúc đối mặt với Giản Thành = =
Giản Thành dùng ánh mắt giết hẳn phải chết trừng hùng yêu.
Hùng yêu bị dọa đến co rúm một chút, thiếu chút nữa gào ra.
Bất quá thực nhanh hùng yêu liền phát hiện tình cảnh của chủ nhân, ai, chủ nhân hình như không thể động ai!!!
Lá gan hùng yêu tức khắc lớn lên, xoay xoay đầu, từ tròn tròn biến thành dài ra, nghiên thân, chậm rãi từ đầu giường nhảy tới trên mặt đất.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Giản Thành, lắc lắc cái mông tròn vo, chạy trốn.
Giản Thành: ".........................."
Trần Húc Chi ngộ đạo hết mười hai canh giờ, vừa đúng một ngày, khi y tỉnh lại, Giản Thành chính là đang ghé vào trong ngực y hô hô ngủ say.
"Sư huynh, ngươi tỉnh?" Giản Thành cảm nhận được động tác của Trần Húc Chi, hắn mở mắt, ngáp một cái: "Chúc mừng sư huynh tiến giai Nguyên Anh."
"Ta, ta tiến giai Nguyên Anh?" Trần Húc Chi mờ mịt.
Giản Thành lui ra sau một chút, lắc lắc cánh tay, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy."
Trần Húc Chi giật mình, hỏi một vấn đề rất thú vị.
"............Tiến giai không phải sẽ có thiên kiếp sao?"
Giản Thành phốc cười, hắn phổ cập khoa học nói: "Nói chung thật là có thiên kiếp, từ Kim Đan tiến vào Nguyên Anh, từ Giản Thành ngộ đạo Dương Thần, đều sẽ có thiên kiếp buông xuống, bất quá chúng ta hiện tại ở trong bí cảnh Lam Sơn, Ngô Thanh Nhi không phải nói sao? Nơi này là góc chết của thiên đạo, cho nên thiên kiếp tạm thời không giáng xuống."
Trần Húc Chi cứng họng: "Nói cách khác, nếu ta rời khỏi Lam Sơn, thiên kiếp liền lập tức giáng xuống?"
Giản Thành gật đầu: "Không sai biệt lắm."
Trần Húc Chi tức khắc có chút rơi vào tình huống khó xử, hắn trở tay cởi túi càn khôn của mình xuống, nhìn Linh khí cùng đan dược ở bên trong, đau đầu.
Linh khí trong túi càn khôn của y tất cả đều là khi Kim Đan kỳ sử dụng, hiện tại tiến giai Nguyên Anh, căn bản không thể dùng để ngăn thiên kiếp.
Giản Thành thấy Trần Húc Chi bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm đan dược cùng Linh khí, lập tức minh bạch lo lắng của Trần Húc Chi, hắn nghĩ nghĩ nói: "Sư huynh, cái lư hương kia của ngươi có thể ngăn cản thiên kiếp."
Trần Húc Chi nói: "Cũng không thể chỉ dựa vào lư hương đi?"
Giản Thành hỏi Trần Húc Chi: "Sư huynh, Kim kiếm của ngươi sau khi cho ta, không tìm linh kiếm một lần nữa sao?"
Trần Húc Chi trầm mặc.
Y tất nhiên có linh kiếm a, bất quá linh kiếm.
Trần Húc Chi giương mắt nhìn Giản Thành, đột nhiên cười.
Y trước kia dấu giếm linh kiếm là cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hiện tại........
Trần Húc Chi trở tay, triệu hồi Kim âm kiếm của mình.
Thân kiếm không dài, toàn thân xanh biếc, một tia lửa uyển chuyển nhẹ nhàng bừng lên trong đó.
"Đây là bản mạng linh kiếm của ta," Trần Húc Chi nhìn Giản Thành, mắt mang ý cười: "Cùng với Kim dương kiếm kia của ngươi là một đôi uyên ương kiếm."
Giản Thành: !!!!
===================
Ai yo đến ngày thi cái gì cũng siêng trừ học ra. Btw có chỗ nào bị lỗi chính tả thì nhắc hộ m với a ~