Chỗ Nào Không Đúng

Chương 123




Trần Húc Chi lập tức liền mềm lòng.


Nói thật, trước khi không quen biết Giản Thành, y căn cứ theo nguyên tác mà cân nhắc, lại tự mình não bổ nhiều năm như vậy, cảm thấy Giản Thành nhất định là đại năng thực lực cường hãn, nhân cách mị lực tràn đầy, vận khí thật tốt, cơ trí hơn người.


Nhìn xem đi, cục diện thật tốt của đại sư huynh trong nguyên tác a, sư phụ tín nhiệm, các sư huynh đệ kính yêu, các sư tỷ muội giúp đỡ, dù là đệ tử tông môn hay là tiền bối ngoại tông, đều coi trọng với Trần Húc Chi có thêm, cho rằng tương lai y là một mảnh quang minh.


Nhưng chính là đại sư huynh cầm trong tay một cái thẻ bài tốt như vậy, thể nhưng bị Giản Thành k.o rớt.


Muội muội y trở thành hồng nhan tri kỷ của Giản Thành, thậm chí còn chết; sư phụ y mạc danh mất tích, Diệp Vô Cấu bạn lữ của sư phụ còn trở thành chân ái của Giản Thành? Các tiểu đệ của y chết chết, phản bội phản bội, thậm chí người nhà của y còn bọ thiêu thành tro bụi, uy lực của Giản Thành có thể thấy được.


Nếu không y việc gì phải đến nỗi run sợ trong lòng nhiều năm như vậy?


Nhưng mà sau khi gặp được Giản Thành chân chính..........


Nội tâm Trần Húc Chi chấm chấm chấm (..........) liền càng nhiều.


Giản Thành kém xa trong nguyên tác, tính cách thói quen gì đó còn chưa nói, để cho Trần Húc Chi vô ngữ chính là tao ngộ đời trước của Giản Thành.


Vốn tương rằng Giản Thành oai phong một cõi uy hiếp một phương như trong nguyên tác vậy, hiện tại nhìn xem.......... hắn hình như bị người lừa không nhẹ a.


Một đám hồng nhan tri kỷ bên người đều mang tâm tư, ngay cả tiểu đệ thu được cũng lừa hắn, thậm chí còn chết ở trên giường.........


Trần Húc Chi cảm khái: "Giản Thành, đời trước ngươi có thể tu luyện đến Dương Thần, thật là ông trời thương ngươi.'


"......." nội tâm Giản Thành bi thương thành sông, hắn đều yếu thế thành như vậy, sư huynh một chút cũng không cảm động sao?


Trần Húc Chi cũng không biết bàn tính nhỏ trong lòng Giản Thành, y nói: "Bất quá ngươi cũng không cần sợ hãi, sợ hãi là do không biết lúc này chúng ta có chuẩn bị trước, liền sẽ không rơi vào bẫy của đối phương."


Giản Thành rầu rĩ mà ừ một tiếng, vẫn là cảm thấy có chút tấm đắc.


Trần Húc Chi phát hiện Giản Thành trừ bỏ ân trước sau không nói lời nào, hơi giãy giụa một chút, cánh tay Giản Thành còn vòng quanh y chưa buông.


Y do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta cũng thực sợ hãi.'


Giản Thành sửng sốt, liền nghe Trần Húc Chi mở miệng, thanh âm y mềm nhẹ trầm thấp, còn mang theo một tia ngượng ngùng.


"Trước khi gặp ngươi, ta cũng thật sợ hãi, ta cho rằng mình sẽ chết trên tay ngươi, nhưng ta không muốn chết." Trần Húc Chi đơn giản ôm lấy Giản Thành, cứ việc như cũ không thấy thân thể Giản Thành, nhưng mà nháy mắt ôm lấy hắn, vẫn có thể cảm giác được thân thể Giản Thành đang run rẩy.


Trần Húc Chi không tự giác mà nở nụ cười.


"Ta a, vắt hết óc nghĩ a nghĩ, làm thế nào xử lý ngươi, như thế nào suy yếu thực lực của ngươi, như thế nào xử lý hồng nhan tri kỷ cùng với huynh đệ ngươi, như thế nào đem ngươi hoàn toàn phế bỏ."


Giản Thành nghe xong cả người run run, đột nhiên cảm thấy sau cổ lạnh hết cả.


"Sợ hãi là cảm xúc vô dụng nhất." Trần Húc Chi thở dài nói: "Nhưng lúc ấy người để tra trút bỏ sợ hãi cũng không có."


"Sau đó ta lại thành thói quen." Trần Húc Chi nói như vậy: "Chờ gặp ngươi, đột phá tâm ma, ta lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận."


"Thời điểm khi ta bắt đầu hành động, liền không cần suy bảy nghĩ tám, tùy tâm là được."


Trần Húc Chi nói với Giản Thành: "Cho nên ngươi không cần sợ hãi, mặc kệ cuối cùng là kết cục gì, đều là lựa chọn của ta, tâm chi sở hướng, hồn chi sở tại, vô oán vô hôi là được."


Giản Thành đột nhiên buông Trần Húc Chi ra, hắn lui về sau một bước, thân thể giống như dòng nước đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Húc Chi.


Hắn trầm mặc như nước, thanh âm trầm thấp: "Cho nên đây là nguyên nhân khi ngươi chiến đấu không dưng liền thích tự bạo?"


"........." cái này đến lượt Trần Húc Chi tấm tắc, y đều đem sợ hãi trong quá khứ của mình nói ra, Giản Thành chỉ chú ý tới cái này?


Giản Thành nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Trần Húc Chi, tâm tình càng không tốt, thực hiển nhiên Trần Húc Chi cũng không cho rằng không đúng chỗ nào, Giản Thành hận không thể một chưởng chụp tỉnh người trước mặt.


Nhưng mà hắn vẫn là nhẫn nại, hảo ngôn hảo ngữ mà nói: "Khi chiến đấu có thể dùng Linh khí, pháp thuật cùng các loại kỹ xảo, tự bạo chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ cuối cùng."


Trần Húc Chi gật đầu: "Ta biết a, bất quá thời điểm khi sơn cùng thủy tận, chỉ sợ cũng chỉ có thể tự bạo."


Giản Thành hít sâu............hắn nắm chặt tay.


Giản Thành lộ ra mỉm cười với Trần Húc Chi: "Lại nói tiếp sư huynh, ngươi có biết hay không Luân Hồi Cung có một loại bí thuật, gọi là Dịch Thời Thuật."


Trần Húc Chi nhướng mày: "Đó là thuật gì?"


Giản Thành: "Là một loại thuật pháp thần kỳ, có thể cho ngươi trở lại hình dáng lúc còn nhỏ."


Trần Húc Chi đột nhiên nhớ tới tiểu sư muội, y tấm tắc nói: "Thuật này có chút......."


Giản Thành tiếp tục nói: "Sư huynh, ta biết khi sơn cùng thủy tận có thể tự bạo, nhưng nếu khi cùng với ta, xin không cần làm ra lựa chọn này, có thể chứ?"


Hắn lại một lần nữa đến gần Trần Húc Chi, đè trán ở trên trán của Trần Húc Chi, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không để ngươi rơi vào cục diện này, xin tin tưởng ta."


Trần Húc Chi ngẩn ngơ mà nhìn Giản Thành, tâm chợt mềm mại, y cười nhẹ: "Được, ta tin tưởng ngươi." Dừng một chút, Trần Húc Chi hiếu kỳ nói: "Bất quá nếu ta tự bạo trước mặt ngươi............."


Giản Thành ha hả cười: "Ta liền đem Dịch Thời Thuật vỗ lên ót ngươi.'


Trần Húc Chi: "......"


Y vuốt mặt, nhận thua: "Ngươi thắng, ta nghe ngươi."


Giản Thành rốt cuộc thu phục được tật xấu của Trần Húc Chi, tức khắc thần thanh khí sảng, bất quá sau khi thu phục hắn thình lình hoàn hồn, mình mạnh mẽ yêu cầu như vậy, sư huynh có sinh khí không?


Vì thế Giản Thành lại lúng túng một giây, hắn cẩn thận mà nhìn thần sắc của Trần Húc Chi, rước lấy nghi hoặc của Trần Húc Chi.


"Làm sao vậy?" Trần Húc Chi hỏi.


Giản Thành vèo một cái hóa thành ảo ảnh, nhỏ giọng nói: ".......Sư huynh không tức giận sao?"


Trần Húc Chi giật mình mới phản ứng lại, y bật cười nói: "Ta vì sao phải sinh khi?"


"Ngươi thật sự lo lắng cho ta, cho nên mới nói nhu vậy." Trần Húc Chi cười tủm tỉm nói: "Còn về cái khác........A, nếu ta thật sự tự bạo, ngươi còn có thể vỗ Dịch Thời Thuật lên ót ta, dù cho ngươi muốn làm cha ta, ta cũng nhận."


Giản Thành: "............."


Hắn uể oải ngồi xổm bên cạnh vẽ vòng tròn, đây còn không phải là nói tượng trưng........ ngươi nói ngươi làm của ta gì cơ? Thế ra trước đó ta nói đều là vô ích!!!


Phụt.


Giản Thành sửng sốt, hắn ngẩng đầu, liền thấy Trần Húc Chi đang cúi đầu, thấp thấp cười, trong mắt còn mang theo ý cười giảo hoạt.


Giản Thành: !!! Phạm quy a!!


Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Nhi ưm một tiếng, thở ra một hơi dài, mở mắt.


Nàng điều tức xong.


Giản Thành lập tức vèo một cái lẻn đến bên khác, biểu tình Trần Húc Chi cũng nháy mắt thay đổi, ý cười cùng giảo hoạt trong mắt biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là ôn hòa cùng bình tĩnh.


"Không có việc gì nữa chứ?" y đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Thanh Nhi.


Ngô Thanh Nhi chớp chớp mắt, lộ ra tươi cười với Trần Húc Chi: "Ân, ta đã khôi phục lại, huynh trưởng."


Trần Húc Chi nói: "Chúng ta đây đi dạo ở phụ cận đi."


Ngô Thanh Nhi nhìn Trần Húc Chi: "Huynh không cần nghỉ ngơi một lát sao?"


Trần Húc Chi cười lắc đầu: "Không có việc gì, ta hao tổn không lớn."


Ngô Thanh Nhi lúc này mới nói: "Chúng ta nhìn xem cái sân này đi, trên biển nơi này đề Thập Ngũ, hẳn là gia gia ta từng tới nơi này."


Hai bên trái phải của chính sảnh đều có phòng, Trần Húc Chi không yên tâm để Ngô Thanh Nhi một mình tìm kiếm, hai người cùng nhau hành động, đi đến noãn các bên trái trước.


Trong noãn các có một loạt kệ sách, trên kệ sách có đầy thư tịch.


Ngô Thanh Nhi hoan hô một tiếng, nàng vọt tới trước kệ sách cẩn thận quan sát, những quyển sách đó đều là dùng một loại giấy hơi trầm chế thành, trên thư tịch còn đánh số thứ tự.


Ngô Thanh Nhi kinh hỉ nói: "Huynh trưởng! Đây là chữ viết của gia gia ta!"


Trần Húc Chi kiểm tra một phen, phát hiện trước kệ sách có trận pháp phòng hộ, liền nói: "Thanh Nhi, ngươi biết cái trận pháp này không?"


Ngô Thanh Nhi nhìn phù văn phòng hộ bị Trần Húc Chi kích phát ra, hơi nhớ một hồi liền nói: "Biết, gia gia từng vẽ cho ta, huynh trưởng chờ một lát."


Nàng bắt đầu đánh pháp quyết, cũng ném ra ba ngọn cỏ coi như tài liệu giải trận, vài phút sau, một đạo quang mang thanh sắc nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất, giây tiếp theo kệ sách ở trước mặt liền biến thành một cái ngăn tủ, nguyên lai tất cả những quyển sách lộ ra trước đó đều là giả.


Ngô Thanh Nhi tiến lên nhìn nhìn, không nhìn đến phù văn khác, liền thật cẩn thận mà duỗi tay kéo.


Kẽo kẹt, cửa ngăn tủ mở ra, lộ ra quyển sách thật sự ở bên trong.


Ngô Thanh Nhi tùy tay lấy ra một quyển lật lật, nói với Trần Húc Chi: "Đây hình như là nhật ký viết khi gia gia sinh hoạt ở chỗ này."


Trần Húc Chi nói: "Đừng vội, kệ sách bên cạnh phỏng chừng cũng là tủ sách, mở ra toàn bộ lại nói."


Ngô Thanh Nhi gật gật đầu, nàng dưới sự chỉ dẫn của Trần Húc Chi đem toàn bộ kệ sách trên ba mặt tường của noãn các đều giải trận, lộ ra tủ sách bên trong, cũng lấy tất cả thư tịch bên trong ta, phân loại.


Ngô Thanh Nhi cuối cùng tổng kết: "Những cái đó có nhật ký của gia gia, cũng có một vài thứ gia gia nghiên cứu, dựa theo số thứ tự sắp xếp, đại khái chia làm hai loại."


Nàng nhìn về phía Trần Húc Chi: "Huynh trưởng, chúng ta mang toàn bộ đi sao??"


Trần Húc Chi lại nói: "Nếu gia gia ngươi có thể ở chỗ này làm nghiên cứu lâu như vậy, có thể thấy được nơi này tương đối thích hợp cho ngươi tu hành, không bằng chúng ta lưu lại nơi này xem xong những quyển sách đó."


Ngô Thanh Nhi sửng sốt, nàng không tự chủ được lộ ra nụ cười: "Ân, nghe huynh trưởng."


Hai người sắp xếp thư tịch theo thứ tự, Ngô Thanh Nhi chủ yếu xem nhật ký gia gia nàng lưu lại, Trần Húc Chi bắt đầu lấy mấy quyển thư tịch đó theo thứ tự.


Quyển đánh số 01 hẳn là quyển sớm nhất mà Vật Thập Ngũ xem năm đó, Trần Húc Chi cầm quyển thư tịch ngồi ở trên giường nệm dựa sát cửa sổ ở noãn các, yên lặng đọc.


Giản Thành cảm thấy nhàm chán, nhưng lại không dám rời đi, đơn giản lặng yên không một tiếng động tựa nghiêng sau lưng Trần Húc Chi, một bên nhìn cửa sổ, một bên nhìn Trần Húc Chi.


Cái gì? Sách trong tay Trần Húc Chi? Ai đó đi? Hắn mới không đọc sách đâu!


Trần Húc Chi cũng không để ý ánh mắt Giản Thành, toàn thân tâm y đều đầu nhập vào trên quyển sách trong tay rồi.


Bởi vì trên quyển sách này cư nhiên minh xác viết rõ nơi bọn họ đây là........... Tử Lưu Giới!


Cho tới nay Trần Húc Chi xem các loại trên điển tịch, đều gọi chung thế giới này là đại lục, chưa bao giờ có ghi lại liên quan đến Tử Lưu Giới.


Để cho Trần Húc Chi lâm vào trong khiếp sợ, chính là một câu không bao lâu sau câu dạo đầu.


[ Những tàn tích của hồng hoang bị phá vỡ, mảnh vỡ của tiểu Bồng Lai lưu lạc đến nơi đây, dần có sinh linh, nó là một ranh giới. Tràn ngập dã thú thuở hồng hoang, tử lưu là thứ duy nhất tồn tại, nên nơi này được đặt tên là Tử Lưu Giới ]


Trần Húc Chi ngẩn ngơ Tử Lưu Giới?