Trước mắt Ngô Thanh Nhi tối sầm.
Sau đó nàng lại nhớ tới hết thảy đã phát sinh, bao gồm Trần Húc Chi thử dò hỏi, cùng với bộ dáng cái gì cũng không nhớ rõ của nàng lúc ấy.
Toàn thân Ngô Thanh Nhi rét run, nếu lúc ấy Trần Húc Chi nhắc nhở truy vấn, nàng lúc ấy có lẽ có thể nhớ lại, nhưng vậy thì đã không có khả năng sống tới bây giờ.
Nhớ tới bộ dáng Trần Húc Chi trong trí nhớ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài mỉm cười, nàng hạ quyết tâm.
Không phải đã sớm định làm như vậy sao?
Ngô Thanh Nhi đột nhiên buông Trần Húc Chi ra, nàng bắt lấy tay Trần Húc Chi, nhảy vào cái sân có treo biển Vật Thập Ngũ.
Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn nữ hài, đầy đầu mờ mịt: " Thanh Nhi?"
Ngô Thanh Nhi không trả lời nghi hoặc của Trần Húc Chi, sau khi nàng vọt vào, giống như là biết rõ cấu tạo bên trong, chỉ xem một cái liền đi vào chính thất.
Đẩy cửa ra, trước mặt là hai hàng bàn ghế, phía trước treo một bức họa.
Trên bức họa vẽ một nữ tử duyên dáng, nữ tử mặc một thân váy lụa thiên lam sắc, tóc dài màu đen cơ hồ rủ xuống đất, không thấy rõ mặt mày.
Ánh mắt Ngô Thanh Nhi sáng lên, chính là cái này!
Nàng không chút do dự quỳ gối trước bức họa này, nặng nề mà dập đầu ba cái, sau đó xông lên trước, đánh là một chuỗi pháp quyết.
Rõ ràng là tốc độ pháp quyết của Ngô Thanh Nhi cũng không nhanh, nhưng Trần Húc Chi chính là mạc danh không nhớ được trình tự cùng thủ pháp của pháp quyết!
Sau khi đánh xong một cái pháp quyết cuối cùng, Ngô Thanh Nhi đột nhiên phun ra tinh huyết, tinh huyết phun trên bức họa, tản mát ra ánh sáng mỹ lệ, trong giây lát, pháp khí hình cái khóa ở trên cổ nữ tử cư nhiên càng ngày càng rõ ràng, sau đó xuất hiện từ hư không!!!
Pháp khí hình khóa này toàn thân màu lam, không biết dùng chất liệu gì mà chế tác thành, mặt ngoài màu xanh lam phiếm từng điểm tinh quang, toàn bộ cái khóa nhìn qua tinh tế nhỏ xinh, liền độc đáo giống như cái khóa vàng mà nữ hài đồng thường mang trên cổ, mặt trên dùng chất liệu bằng bạc điêu khác thành hoa văn duyên dáng, phía dưới có ba cái lục lạc, chất liệu của lục lạc tương đồng với chất liệu của cái khóa, khi Ngô Thanh Nhi đụng tới lục lạc, thế nhưng không có một âm thanh phát ra.
Thân thể Ngô Thanh Nhi lay động một chút, nàng tiến lên tiếp được cái khóa màu lam, ngon tay linh hoạt xẹt qua trên mặt, không biết ấn mở nơi nào, cư nhiên rút ra một cái dây xích thật dài.
Ngô Thanh Nhi quay đầu, nàng yên lặng nhìn Trần Húc Chi, giây tiếp theo nhanh chóng tiến lên, đưa cái khóa lam đậm cho Trần Húc Chi, ngữ khí nghiêm túc.
"Huynh trưởng, ngươi hiện tại đeo nó lên!"
"........." Trần Húc Chi nhìn cái khóa bị mạnh mẽ nhét vào tay, đối diện với đôi mắt sáng đến làm cho người ta sợ hãi của Ngô Thanh Nhi, theo bản năng nói: "Thanh Nhi?"
Ngô Thanh Nhi mở miệng, thanh âm phát run: "Huynh trưởng, cầu ngươi, hiện tại liền đeo lên!"
Trần Húc Chi nhấp môi, y cẩn thận đánh giá cái khóa trong tay, dù cho vẫn chưa luyện hóa, y cũng có thể cảm giác được cái khóa này hình như là một pháp khi rất lợi hại.
Trần Húc Chi hỏi Giản Thành: "Nhận thức ngoạn ý này sao?"
Giản Thành trầm mặc thật lâu mới nói: "......Ngươi đeo đi."
Trần Húc Chi giật mình, y kéo dây xích ra, đeo ở trước ngực, cũng hỏi Giản Thành ở trong lòng: "Ngươi biết thứ này?"
Giản Thành nói: "Biết, nhưng cũng không quen."
Trần Húc Chi sửng sốt.
Giản Thành nói: "Ta đời trước từng nhìn thấy qua ở trên cổ Ngô Thanh Nhi, khi đó mặt khóa là màu bạc, hoa văn cũng không quá giống, ta lúc ấy tưởng này đổi trang sức mới."
Trần Húc Chi: "............."
Giờ khắc này Trần Húc Chi thiệt tình cảm thấy Giản Thành đời trước so thể hỗn thành đại năng Dương Thần, tuyệt đối là ông trời mở cửa sau cho hắn.
Sau khi cài lại khóa tinh xảo màu lam, dây xích tự động co rút đạt tới chiều dài thích hợp, cùng lúc đó Trần Húc Chi phát hiện linh lực toàn thân không chịu khống chế dũng mãnh tiến vào cái khóa màu lam, giây tiếp theo, cái khóa này cư nhiên hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Từ cái khóa màu xanh lam, biến thành một cái khóa bạc bình thường, hoa văn mặt trên cũng biến thành phúc lộc thọ phàm tục thường thấy nhất.
Giản Thành nhịn không được phun tào nói: "Đúng, chính là cái dạng này! Quả nhiên! Ta bị nàng lừa!"
Trần Húc Chi: "............"
Ngô Thanh Nhi sau khi nhìn thấy lại nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nói: "Thật tốt quá.........."
Trần Húc Chi nhìn cái khóa, ho khan một tiếng hỏi: "Thanh Nhi, đây là cái gì?"
Ngô Thanh Nhi giơ lên một nụ cười, lo âu cùng lo lắng ở giữa mày tựa hồ vơi đi nhiều, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta cũng vừa nghĩ đến."
"Đây là đồ vật nhà chúng ta truyền thừa xuống, cái này gọi là Khởi Minh Tỏa." Nàng cười nói: "Tuy gọi là Khởi Minh Tỏa, kỳ thật là ý ngược lại."
"Khóa mệnh khóa khí vận, nói cách khác, mang thứ đó lên có thể sửa đổi vận mệnh."
Trần Húc Chi: Gì?!!!
Giản Thành: Ha?!!!
Cả hai người đều trợn tròn mắt.
Ngô Thanh Nhi còn đang cười, một bên cười một bên dùng ngữ khí vui vẻ nói: "Khởi Minh Tỏa trừ bỏ người nhà của chúng ta ra, giống nhau đều không thể dùng cho người ngoài, vốn dĩ là định dùng tinh huyết của ta để dẫn, sau khi luyện hóa lại đưa cho huynh trưởng, không nghĩ tới huynh trưởng cư nhiên là thiên mệnh chi nhân trong truyền thuyết."
Trần Húc Chi cả người đều mộng bức, Giản Thành đồng dạng dại ra, không rên một tiếng.
Liền nghe Ngô Thanh Nhi nói: "Trong nhà có đồn đãi, Khởi Minh Tỏa sẽ tự động chọn chủ, chủ nhân nó lựa chọn không có chỗ nào mà không phải là thiên mệnh chi nhân, này cũng chứng minh ta suy đoán không sai."
Trần Húc Chi ngây ngốc nói: "Ngươi suy đoán?"
"Huynh trương không phải muốn biết trước đây ta nhìn thấy cái gì sao?" Ngô Thanh Nhi chớp chớp mắt, lúm đồng tiền của nàng như hoa: "Ta nhìn thấy sư huynh chết trên tay một người, Linh khí của người nọ là một thanh trường kiếm màu đỏ vàng, trên trường kiếm là linh văn thúy sắc quấn quanh."
Giản Thành: Ta sát!!!
Trần Húc Chi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Này mẹ nó không phải là Kim dương kiếm trong tay Giản Thành sao?
Thanh âm Giản Thành vặn vẹo mà bén nhọn: "Chuyện này không có khả năng!! Cuộc đời này ta tuyệt đối không xuống tay với ngươi! Tuyệt đối sẽ không!!!!"
Chẳng lẽ đời trước hắn giết Trần Húc Chi là bị người tính kế sao? Chẳng lẽ đời trước hết thảy đều đã sớm mệnh định sao?
Trần Húc Chi theo bản năng mà cầm năng cầm lấy Khởi Minh Tỏa trước ngực, y nhìn Ngô Thanh Nhi, biểu tình trống rỗng: "Vậy ngươi đem cái khóa này cho ta..........."
Ngô Thanh Nhi rũ mắt, có chút thấp thỏm mà nối: "Trước đó ta từng bị ma tu đuổi giết, khi nhảy vào giữ sông từng bói toán cho mình một quẻ, người nhìn thấy sau khi tỉnh lại, nhất định là đại khí vận chi nhân, chỉ cần đi theo người nọ, ta có thể sống sót, báo thù rửa hận cho phụ mẫu."
Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: " Sau khi ngươi tỉnh lại gặp được ta........."
Không, nếu Giản Thành không mang Ngô Thanh Nhi vào Ngô gia, sau khi Ngô Thanh Nhi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn đến hẳn là Giản Thành.
Ngô Thanh Nhi nhỏ giọng mà ừ một tiếng, nàng thật cẩn thận mà nhìn Trần Húc Chi: "Ta, ta chỉ là muốn cầu chốn dung thân, sau đó báo thù rửa hận cho phụ mẫu, vừa lúc huynh trưởng là đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, không đội trời chung với ma môn, ta liền........."
Trần Húc Chi cúi đầu, không nói chuyện.
Ngô Thanh Nhi tiếp tục nói: "Lần này Lan Hải chưởng tôn thân vẫn, ta sau khi bói toán thấy được một vài hình ảnh không tốt, ta liền nghĩ........"
"Nếu huynh là đại khí vận chi nhân, kia có lẽ cũng là người thiên đạo mệnh định, Khởi Minh Tỏa gia truyền có thể giúp huynh tránh đi vận mệnh bị giết, cho nên ta......."
Trần Húc Chi hít sâu một hơi, đem suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu để qua một bên, y nhìn về phía nữ hài, trong mát nữ hài tràn đầy thấp thỏm cùng bất an, Trần Húc Chi miễn cưỡng cười nói: "Thì ra là thế, ta hiểu được."
Y duỗi tay sờ đầu nữ hài, ngữ khí khô khốc nói: "Ta không trách ngươi, ngươi cũng có khổ trong người."
Trần Húc Chi tay nắm chặt Khởi Minh Tỏa, mặt khóa lạnh lẽo nhắc nhở y phải trấn định.
"Ngươi lúc trước sở dĩ biến thành bộ dáng hiện tại, đều chỉ là vì để ta mang theo ngươi đi, có phải hay không?"
Ngô Thanh Nhi có chút ngượng ngùng, tuy nói rằng nàng không có ý xấu, nhưng chung quy cũng là lừa Trần Húc Chi.
"Ân, nếu ta không đi cùng huynh, chỉ sợ sẽ bị ma tu giết, ta, ta không thể không ra hạ sách này........"
Trần Húc Chi cười khổ lên, y thở dài nói: "Ngươi lúc trước không cần thiết phải gạt ta, có thể trực tiếp nói với ta."
Trước đó y cùng Giản Thành nháo không rõ Ngô Thanh Nhi rốt cuộc muốn làm gì, còn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đề tâm đề phòng, sợ mắc mưu.
Ngô Thanh Nhi gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Ta đây không phải là chưa hiểu huynh sao."
Nàng là một nữ hài chợt cửa nát nhà tan, không thể không gian nan đào vong, thật vất vả bắt lấy một cọng rơm, còn lập tức bị bỏ rơi, khi Trần Húc Chi cự tuyệt nàng, nàng thật sự có chút tuyệt vọng.
May mà sau khi biến thành nữ hài, Trần Húc Chi tựa hồ tâm sinh thương hại, cũng mang nàng trở về Đại Nhật Tiên Tông, nàng lúc này mới tính dàn xếp xuống.
Trần Húc Chi trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y cúi đầu nhìn Khởi Minh Tỏa, Ngô Thanh Nhi nguyện ý lấy Khởi Minh Tỏa ra vì y sửa mệnh, mặc kệ nàng trước đó mang tâm tư gì, hiện tại tất cả đều nên xóa bỏ.
"Thanh Nhi." Trần Húc Chi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Ngô Thanh Nhi phát hiện Trần Húc Chi không giận mình, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nàng lộ ra tươi cười, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng không giận ta là được."
Nàng nhịn không được ôm lây cánh tay Trần Húc Chi, đem mặt dán trên cánh tay Trần Húc Chi, cảm thụ được ấm áp trong ngực, trong mắt Ngô Thanh Nhi hiện lên một mạt tàn khốc.
Gia gia nàng sinh tử không rõ, cha mẹ nàng đều chết, Trần Húc Chi khi tâm tư nàng không thuần vẫn nguyện ý giúp nàng, nàng tất nhiên phải gắt gao bắt lấy một tia ấm áp cuối cùng này.
Đây là huynh trưởng của nàng, nàng quyết không cho phép xảy ra bất luận ngoài ý muốn gì!
Trần Húc Chi nhìn Ngô Thanh Nhi ngoan ngoan, thình lình nhớ tới một chuyện.
"Ngươi hiện tại nhớ tói chuyện trước đó? Vì sao trước đó lại quên?"
Ngô Thanh Nhi giải thích nói: "Thiên có nói, mệnh đã định, vận tự dinh, nhất tộc chúng ta có thể khuy phá vận mệnh chi đạo nhìn thấy một vài hình ảnh, chỉ lo thân mình đã là cực hạn, nếu muốn nghịch thiên sửa mệnh, tất nhiên phải trả giá đại giới, lúc ấy ta quá mức nôn nóng, thiếu chút nữa nói trắng ra, truyền thừa trong huyết mạch tự mình bảo hộ làm cho ta trực tiếp quên mất."
Trần Húc Chi nhíu mày, nhưng mà ở trong phòng Ngô Thanh Nhi thi triển hồi quang thuật, cũng không nhìn thấy bất luận cái gì a.
"Vậy hiện tại liền không sao rồi đi?" Trần Húc Chi không truy vấn tiếp, mà là nói: "Ngươi hiện tại nói những cái đó không thành vấn đề sao?"
"Không sao." Ngô Thanh Nhi giơ tay chỉ vào hoa văn quỷ dị ở khắp nói: "Phiến thiên địa này là một cái nhà giam, một điểm mù của thiên địa, một nơi mà có thể cho tộc nhân của ta tùy tiện bói toán."
"Ở chỗ này, ta có thể mượn dùng tế đàn bên kia nhìn thấy càng nhiều thứ."
Trần Húc Chi: "Sau khi rời khỏi đây sẽ quên sao?"
Ngô Thanh Nhi không chút nghĩ ngợi thuận miệng nói: "Nếu mang theo Khởi Minh Tỏa, tất nhiên sẽ không quên."
Trần Húc Chi sửng sốt.
Ngô Thanh Nhi theo bản năng che miệng lại.
"......." Trần Húc Chi thở dài, y nói: "Cái khóa này vẫn là ngươi mang đi."
Y vừa nói vừa gỡ xuống.
Nhưng mà vượt ngoài ý liệu của Trần Húc Chi, y cư nhiên không mở được cái khóa này!
Ngô Thanh Nhi cười trộm: "Huynh trưởng, ngươi liền mang đi, trừ bỏ người nhà chúng ta, không ai có thể mở khóa."
==============
Tác giả có lời muốn nói:
Mục đích của Ngô Thanh Nhi không chỉ có như thế.
Bất quá hiện tại nàng cũng chưa biết.