Lam sơn núi non cây rừng xanh um tươi tốt, trùng điệp xanh mướt, cảnh sắc cực mỹ.
Sau khi Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi vào núi, vẫn chưa phát hiện yêu thú nào, trong núi sinh trưởng một ít linh dược cấp thấp tu sĩ luyện khí sử dụng lúc đầu, Trần Húc Chi đều buông tha, chỉ làm như không thấy được.
Nhưng Ngô Thanh Nhi lại thườn thường ngắt lấy một ít, tính toán sau khi về tông môn thỉnh luyện đan sư trong tông môn hỗ trợ luyện thành đan dược.
Lam Sơn tuy lớn, nhưng sau khi Ngô Thanh Nhi vào núi tựa hồ ẩn ẩn có loại dự cảm, nàng phảng phất như bẩm sinh liền biết làm thế nào để đi đến nơi cần đến, Trần Húc Chi căn cứ theo chỉ dẫn của Ngô Thanh Nhi, lại kết hợp địa đồ, phát hiện mục tiêu của bọn họ muốn đi tám phần là một nơi gọi là Tuyết Cốc.
Lam Sơn cũng không cao, cây cối trên núi bốn mùa đều xanh tươi, trên cơ bản sẽ không có loại đồ vật như tuyết này, nhưng Tuyết Cốc lại phi thường quỷ dị, thường thường sẽ có bông tuyết bông nhiên xuất hiện, cũng có người cho rằng nơi này có dấu bí bảo, cẩn thận tìm tòi ở Tuyết Cốc, nhưng mà đại đa số đều bất lực trở về.
Ngô Thanh Nhi cũng không rõ lắm vì sao lại có tuyết, bất quá nàng thề son sắt với Trần Húc Chi: "Huynh trưởng yên tâm, giống như có thanh âm vận mệnh chú định chỉ dẫn cho ta đi, nhất định chúng ta có thể đi vào."
Vì thế Trần Húc Chi không thể không liên hệ với Giản Thành, để cho hắn tiến tới gần một chút, tránh khi tiến vào cách y quá xa, bị ngăn ở bên ngoài.
Trần Húc Chi lén lút tìm Giản Thành hỏi thăm: "Các ngươi lúc trước làm thế nào đi vào?"
Giản Thành tỏ vẻ phương pháp bọn họ đi vào không có chút tính tham khảo nào: "Chúng ta bị ma môn đuổi giết,cạy trốn trên Lam Sơn, sau khi lăn vào Tuyết Cốc thấy hoa mắt, liền tiến vào."
"........" Trần Húc Chi nghe xong khóe miệng run rẩy, tóm lại đời trước Giản Thành là lăn vào? Trách không được không mang tính tham khảo.
Nếu Giản Thành không nói rõ được nguyên do, Trần Húc Chi liền đề cao cảnh giác, cùng Ngô Thanh Nhi lên đường, hôm nay bọn họ đi đến nơi được đánh dấu là Tuyết Cốc trên bản đồ.
Cái này gọi là tạo hóa thần kỳ, ở bên ngoài nhìn không hề có bất luận vấn đề gì, không khác lắm với những dãy núi trên đường đến đây, nhưng một khi rẽ vào một cái khe sâu thật nhỏ, lại vừa đi vòng vào chỗ cửa vào sơn cốc, cảnh sắc liền thay đổi rõ.
Trên đất đai bốn phía đồi núi là một tầng băng tinh thật mỏng bao phủ, nhưng băng tinh đó phi thường mỏng, nhẹ nhàng chạm một cái liền sẽ vỡ vụn, nhưng sau khi vỡ ra, nơi đó liền sẽ nhanh chóng xuất hiện lại một tầng băng tinh khác, không khí trong băng tinh tản ra nhè nhẹ hàn khí, băng tinh nửa trong suốt điểm tô cho toàn bộ sơn cốc, nhìn qua tựa như ảo mộng, đẹp giống như đồng thoại.
Trần Húc Chi hít hà một hơi, y tỉ mỉ dùng linh lực kiểm tra băng tinh bên cạnh, cái gì cũng không phát hiện, lại quay đầu, phát hiện Ngô Thanh Nhi đã vui sướng mà chạy vào sơn cốc.
"Thanh Nhi!"
Trần Húc Chi chì đành phải nhanh chóng chạy theo.
"Không nên chạy loạn."
Ngô Thanh Nhi lại cười quay đầu lại, gió thổi qua tóc nữ hài, mặt nàng đỏ phang phác, trong ánh mắt mang đầy hưng hấn cùng chờ mong: "Không sao, huynh trưởng, ta có thể cảm giác được những băng tinh đó không có vấn đề gì, chúng nó tuyệt đối sẽ không thương tổn chúng ta!"
Trần Húc Chi híp mắt, y nhỏ giọng nói: "Những băng tính đó là vật sống?"
Ngô Thanh Nhi hơi hơi nhíu mày, nàng có chút không biết làm sao: "Ta cũng không rõ lắm, chính là có một cỗ cảm giác."
Trần Húc Chi bất lực, chỉ đành đi theo bên cạnh Ngô Thanh Nhi, liền thấy Ngô Thanh Nhi không chút do dự đi thẳng vào chỗ sâu trong sơn cốc, càng thâm nhập vào trong, quang cảnh bốn phía cũng phát sinh biến hóa, vỗ dĩ sơn cốc hẹp dài dần trở nên trống trải, thực nhanh bọn họ liền tới một chỗ thác nước ở trước mặt!
Bất quá thác nước nàng cũng bị băng tuyết bao trùm, dừng lại ở giữa không trung.
Ngô Thanh Nhi dẫm lên mặt hồ đóng băng, đứng ở trước tiểu thác nước, nàng yên lặng nhìn tiểu thác nước, đột nhiên quay đầu nói với Trần Húc Chi ở bên cạnh: "Huynh trưởng, nơi này chính là cửa vào bí cảnh."
Trần Húc Chi đánh giá thác nước: "Gần nơi này tựa hồ không có phù văn cửa vào a............"
Ngô Thanh Nhi lắc đầu, nàng nâng tay lên, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, nàng dùng móng tay nhẹ cắt trên cánh tay một chút, tức khắc có máu tươi chảy ra.
Máu tươi trong suốt dừng ở trên thác nước, mới bắt đầu không có biến hóa gì, mà khi giọt máu kia chảy xuôi theo thác nước, chậm rãi tiêu tán, toàn bộ sơn cốc bắt đầu phát ra thanh âm chán động.
Trần Húc Chi theo bản năng mà lui ra sau vài bước, thực nhanh y liền biết thanh âm đó là gì.
Băng hòa tan, nước đang lưu động!
Kích động, nhảy nhót, hoan hô, mang theo sinh cơ bừng bừng không ngừng lưu động, thác nước đóng băng cơ hồ trong nháy mát liền tuyết tan, thanh âm nước chảy ầm vang cọ rửa xuống, vừa lúc ở trên người Ngô Thanh Nhi.
Trần Húc Chi theo bản năng mà duỗi tay bắt lấy Ngô Thanh Nhi, nào nghĩ đến bắt lấy khoảng không.
Ngô Thanh Nhi đã biến mất!!
trong lòng Trần Húc Chi nôn nóng, y nhanh chóng tìm kiếm một vòng ở dưới thác nước, không thu hoạch được gì, chỉ đành hỏi Giản Thành: "Ngươi ở đâu?"
Giản Thành: "Trên đầu ngươi."
Trần Húc Chi giật mình, y lui về sau vài bước, đi đến cái hồ nhỏ cách đó không xa, xuyên qua mặt gương của hồ nước thấy được Bạch Thủy Ưng ở giữa không trung bay qua bay lại.
Giản Thành đang ngồi ở trên lưng Bạch Thủy Ưng.
Trần Húc Chi nghi hoặc không thôi: "Ngô Thanh Nhi đâu?"
Giản Thành: "Ngươi chờ mọt lát, vừa rồi ta cảm giác được không gian bị xé rách, tuy rằng phi thường ngắn, nhưng chỉ cần xuất hiện một lần nữa, ta liền nắm chắc có thể vọt vào."
Trần Húc Chi: "Chúng ta liền chờ vậy........."
Còn chưa có câu thông với Giản Thành xong, giây tiếp theo thác nước trước mặt đột nhiên giống như là rèm cửa bị người kéo ra, Ngô Thanh Nhi đứng ở giữa thác nước, liên tục vẫy tay: "Huynh trưởng! Mau tiến vào!"
Trong lòng Trần Húc Chi vừa động, y nhanh chóng tiến lên: "Thanh Nhi, ngươi không có việc gì chứ?"
Ngô Thanh Nhi lẽ lười, có chút ngượng ngùng: "Không sao, ta lần đầu tiên mở cửa, có chút không thuần thục, cư nhiên nhoáng lên cái liền vào được."
Trần Húc Chi đi đến trước mặt Ngô Thanh Nhi, y cẩn thận đánh giá nữ hài, không thấy được cái gì bất thường, lúc này mới nâng bước đi về phía trước, Giản Thành sau khi thấy một màn như vậy, nhanh chóng thu hồi Bạch Thủy Ưng, thân thể hóa thành một đạo ánh lửa, vèo một cái bám vào ống tay áo của Trần Húc Chi, cùng nhập cư trái phép vào.
Bất quá một bước, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi bộ dáng hoàn toàn.
Trần Húc Chi cuối cùng minh bạch cái mà Giản Thành gọi là lăn vào là có ý gì.
Nháy mắt tiến vào bí cảnh này, y cư nhiên không cảm giác được cái gì bất thường, nếu không phải y biết khi tiến vào bên ngoài lf ban ngày, mà trong sơn cố lại tối tăm, chỉ sợ y cũng nhận sai nơi.
——bởi vì cảnh sắc trong ngoài thế nhưng không sai biệt lắm a!!
Trần Húc Chi cẩn thận đánh giá sơn cốc này, sơn cốc sinh trưởng thảm thực vật thưa thớt, màu sắc của thổ những đậm hơn bên ngoài rất nhiều, độ dày của linh lực trong không khí cũng cao hơn bên ngoài một chút.
Y vẫn chưa vội vã đi về trước, mà là hỏi Giản Thành: "Tiến vào chưa?"
Giản Thành: "Vào rồi." Trong thanh âm của hắn khó có được lộ ra một tua hoài niệm: "Lúc trước khi ta tiến vào cũng không khác lắm, bất quá nơi này cơ hồ đều là bóng đêm tối tăm như thế này, không có ánh sáng."
Trần Húc Chi quay đầu nhìn Ngô Thanh Nhi, lại phát hiện thần sắc của Ngô Thanh Nhi có chút hoảng hốt, y nhịn không được vỗ vỗ bản vai Ngô Thanh Nhi: "Thanh Nhi?"
Ngô Thanh Nhi đột nhiên hoàn hồn: "A! Huynh trưởng!"
Trần Húc Chi lo lắng mà nhìn Ngô Thanh Nhi: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngô Thanh Nhi cúi đầu, nàng xoa xoa đầu, lẩm bẩm nói: "Cứ cảm thấy chính mình hình nư nhớ tới một vài thứ."
Trần Húc Chi sửng sốt, chẳng lẽ ở bên ngoài Ngô Thanh Nhi sẽ quên, nhưng ở chỗ này thì không sao?
Y nhịn không được nói: "Ngươi nhớ tới cái gì?"
Ngô Thanh Nhi lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng lại biết mình đã quên thứ gì đó."
Trần Húc Chi hỏi nàng: "Như vậy hiện tại thì sao? Chúng ta đi như thế nào?"
Ngô Thanh Nhi giơ tay vỗ vỗ mặt mình, nàng nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta trước tiên rời khỏi sơn cốc này đã/'
Ngô Thanh Nhi lôi kéo Trần Húc Chi nhanh chóng tiến về phía trước, bất quá mấy hơi thở bọn họ liền đến cửa sơn cốc, sau đó hai người liền ngây ngẩn cả người.
Phóng nhãn nhìn khắp, trên mặt đất bằng phẳng tất cả đều là thi thể.
Không chỉ có thi thể, còn có binh khí, áo giáp, cơ xí bị gãy đổ nát thê lương.
Đây thế nhưng là một chiến trường!!
Trần Húc Chi nhịn không được nói: "Thanh Nhi, đây là nơi truyền thừa của nhà các ngươi?"
Ngô Thanh Nhi cũng trợn tròn mắt: "Gia gia nói là như vậy."
Trên đỉnh đầu không trung màu đen nhiễm đỏ, bốn phía tản ra hồng quang oánh oánh, vô số thi thể phủ phục trên mặt đất, tất cả bọn họ đều là vì ác chiến mà chết, tử trạng thảm thiết.
Trần Húc Chi nhịn không được hỏi Giản Thành: "Thời điểm lần trước các ngươi tới cũng là như thế này?"
Giản Thành không biết tránh ở nơi nào, thanh âm sâu kín truyền tới: "Sư huynh cẩn thận, lần trước nhưng tu sĩ đã chết đi đó chính là sống lại, còn hành hung chúng ta một trận."
Trần Húc Chi nghe xong trong lòng rùng mình, ngón tay y khẽ nhúc nhích, một cái pháo quyết sắp đánh ra.
Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Nhi đột nhiên mở miệng, thần sắc của nàng có chút ủ dột, con ngươi màu đen cơ hồ lắng đọng lại cái gì, nàng nhẹ giọng nói: "Huynh trưởng, ta đã biết đi tới nơi nào, huynh đi theo ta."
Giây tiếp theo, liền thấy Ngô Thanh Nhi nhấc váy, uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào bãi chiến trường này.
Nàng như một con bướm, nhẹ nhàng múa ở trong vô số thi thể, bất quá vài giây, nàng liền đứng ở trong chiến trường.
Ngô Thanh Nhi đi vài bước mới phát hiện Trần Húc Chi chưa đuổi theo, liền quay đầu lại nhìn Trần Húc Chi: "Huynh trưởng?"
Trần Húc Chi ngơ ngẩn mà nhìn thi thể bốn phía, không sống lại a!?
Giản Thành: "......." hắn một chữ cũng không muốn nói.
Trần Húc Chi ho khan một chút, hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi theo Ngô Thanh Nhi.
Hai người đi xuyên qua chiến trường.
Trần Húc Chi một bên chú ý Ngô Thanh Nhi ở phía trước, một bên cẩn thận quan sát dấu vết bốn phía chiến trường.
Thực nhanh y liền phát hiện một vài chỗ kỳ quái.
Nhưng chiến sĩ chết đi trong chiến trường có nhân hình, yêu hình, lại có cả một loại sinh vật hắn chưa từng gặp qua.
Cái loại sinh vật này có bộ dạng hình người, nhưng trên tay bọn chúng có sáu ngón tay, đồng thời xương sống lộ ra trên lưng chúng cũng khác một trời một vực,
Xương cổ đại để là tạo thành từ mười mấy khớp xương liên kết chặt chẽ lại với nhau, nhưng mà xương cổ bọn chúng lại là một thứ tương tự với băng tinh nhưng lại cực kỳ mềm dẻo, Trần Húc Chi liền nhìn thấy không chỉ một binh sĩ bị loại bạch nhuyễn tinh này siết cổ đến chết.
Ngô Thanh Nhi mang theo Trần Húc Chi xuyên qua chiến trường, không biết nàng làm thế nào biết đường, chưa tới một hồi, thi thể bốn phía bọn họ dần dần thưa thớt, thế nhưng lại xuất hiện một mảnh đất tương đối bằng phẳng, phía trên mảnh đất này kiến tạo một cái tế đàn tương đối thô ráp.
Nơi cách tế đàn xa hơn một chút, có một vài ngôi nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, Ngô Thanh Nhi chỉ vào phòng nhỏ phía xa xa nói: "Hẳn chính là nơi đó."
Trần Húc Chi ừ một tiếng, ánh mắt dừng ở trên tế đàn, là ảo giác của y sao? Dàn tế này hình như có chút quen mắt?
"Sư huynh!"
Thanh âm Giản Thành đột nhiên trở nên khẩn cấp.
"Trên cái dàn tế kia!"
"Là một toà Luân Hồi Đài!!"
=================
Tác giả có lời muốn nói:
Đi cốt truyện