Chỗ Nào Không Đúng

Chương 102




Bạch Anh chưởng tôn đi rồi.


Trần Húc Chi tuy rằng tiếp nhận công tác chủ phong, nhưng bởi vì Bạch Anh chưởng tôn trước đó đã hảo hảo gõ hai phong khác, Sóc Nguyệt cùng Hà Minh đều đang khổ hề hề nghiêm túc công tác, trong khoảng thời gian ngắn công tác của chủ phong ngược lại đạt đến độ thấp nhất trong lịch sử.


Tất cả mọi người đều biết chưởng môn muốn kết hôn, tất nhiên sẽ không ở thời điểm này đưa đến phần lớn công việc cho Bạch Anh chưởng tôn.


Công tác của Giới Luật Đường cùng chủ phong chồng chất ở bên nhau, thế nhưng không có nhiều công tác như một mình chủ phong lúc tước, sau khi Trần Húc Chi phát hiện điểm này, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.


Trước kia người của Tinh Hải phong cùng Huyễn Nguyệt phong có bao nhiêu lười?


Đem công tác đặt ở một bên, Trần Húc Chi hiện tại toàn tâm toàn mắt đều là các loại tình báo truyền lại từ Giới Luật Đường.


Bạch Anh chưởng tôn thân là chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, tất nhiên có quyền lợi triệu tập toàn bộ lực lượng cùng tình báo của Giới Luật Đường, y vô thanh vô tức rời đi tông môn, thực nhanh liền chạy tới nơi lúc ban đầu Linh Nguyệt chưởng tôn mất tích.


Y vẫn chưa đi tìm Linh Nguyệt chưởng tôn, mà là thảm thức tìm tòi, thực nhanh liền phát hiện dấu vết hành của ba vị Nguyên Anh trưởng lão ở phụ cận.


Bạch Anh chưởng tôn đuổi theo dấu vết này, một bên truyền tin tức cho Diệp Vô Cấu, một bên đi theo.


Diệp Vô Cấu vừa mới đầu không có truyền đến bất kỳ tin tức gì, thẳng đến phụ cận Oánh Hạ Sơn phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, ánh lửa nhiễm đỏ phiếm không trung kia, tu sĩ Giới Luật Đường tiến đến điều tra phát hiện dấu vết linh lực Diệp Vô Cấu, Trần Húc Chi mới biết được vị cô nãi nãi này đang làm cái gì.


Diệp Vô Cấu cùng Thiên Quý lão nhân ở Oánh Hạ Sơn đại chiến một hồi, thắng bại không rõ, mấy ngàn dặm Oánh Hạ Sơn kia bị người ta từ giữa chém đứt, lộ ra một đường hẹp quanh co cùng loại với khe sâu.


Ở đây phải cường điệu một chút về phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông, Đại Nhật Tiên Tông ở Tây Bắc của đại lục, muốn nam hạm cần phải thông qua Sầm thành mới có thể tiến vào Vọng Đoạn sơn, bởi vì Sầm thành là chỗ nứt ra của hai bên núi, trong đó một bên là Oánh Hạ Sơn.


Hiện giờ Oánh Hạ Sơn bị đánh ra một cái thông đạo, Trần Húc Chi dùng lưng cũng có thể đoán ra thông đạo này trong tương lai nhất định sẽ thành thương đạo hoàng kim.


Trần Húc Chi: "..........."


Y giơ tay che mặt, đột nhiên lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này = =


Sau khi Diệp Vô Cấu cùng Thiên Quý lão nhân đại chiến một hồi, tung tích hai người đều biến mất.


Nhưng mà thực nhanh liền có tình báo mới truyền đến.


Bạch Anh chưởng tôn đuổi theo một trong ba ma môn tam tông, Tà Tâm Tông Huyễn Linh Chân Nhân


Chỉ có thể nói Huyễn Linh Chân Nhân này có chút xui, lão trước đó bố trí trận pháp đuổi bắt Linh Nguyệt chưởng tôn, tài liệu bố trí trận pháp còn chưa có hoàn toàn thu hồi, bị Bạch Anh chưởng tôn phát hiện một ít, thông qua một vài bí thuật không thể miêu ta, tìm được tung tích của Huyễn Linh Chân Nhân.


Một hồi ác chiến, Bạch Anh chưởng tôn xử lý Huyễn Linh Chân Nhân.


Nhìn đến một hàng chữ ngắn ngủi trên tình báo, tinh thần Trần Húc Chi chợt chấn động, phảng phất như đạt được chống đỡ cường đại.


Ngay sau đó Trần Húc Chi liền ngây ngẩn cả người.


Bạch Anh chưởng tôn là một chưởng môn tốt sao?


Không hẳn, ông rất ít khi quan tâm sự vụ, phần lớn thời gian đều lưu lại tông môn, có chút lòng dạ hẹp hòi, quang minh chính đại bất công, còn sẽ bởi vì chuyện cùng với Diệp Vô Cấu mà ảnh hưởng phán đoán.


Nhưng vào giờ khắc tông môn lâm vào nguy cơ này, ông vẫn như cũ có thể mang cho các đệ tử duy trì cùng lực lượng cường đại nhất.


—— Địch nhân giết hại sư trưởng đệ tử của chúng ta, chúng ta đây liền giết bằng được.


Lấy thù báo thù, lấy huyết báo huyết, đơn giản trắng ra, ngang ngược thô bạo.


Trần Húc Chi buông xuống tình báo, y bừng tỉnh có điều ngộ đạo.


Muôn vàn kỹ xảo, mọi cách thủ đoạn, vô luận mưu kế cường hãn đến thế nào, đều cần có thực lực cường hãn đồng dạng đến chống đỡ.


Cho nên........ chờ sau khi sự tình hạ màn, y vẫn là xuất môn du lịch, nghĩ cách tăng lên thực lực đi.


Chính mình thông inh sao? Trần Húc Chi cảm thấy miễn cưỡng không ngu, một khi đã như vậy vậy tận lực nỗ lực biến cường, ít nhất cũng muốn đạt tới độ cao như Bạch Anh chưởng tôn.


Nửa tháng sau, Giản Thành hự hự trở lại.


Hắn là thừa dịp nửa đêm lén lút trở về, trực tiếp tìm đến Tam Khê Các Trần Húc Chi ở.


Trần Húc Chi vẫn chưa liên hệ với Giản Thành, căn bản không biết Giản Thành đã trở lại, tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng gần đây vì tình báo, y cơ hồ đã thật lâu chưa có chân chính ngủ qua, khi Giản Thành trở về vừa lúc y đang sửa soạn lại thư từ.


Khi nhìn đến thân ảng sợ hãi rụt rè kia của Giản Thành bên ngoài gác mái, Trần Húc Chi nháy mắt không khỏi trợn tròn đội mắt, giây tiếp theo, y trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai.


Trần Húc Chi kinh hỉ mà nhìn Giản Thành: "Ngươi đã trở lại!"


Sắc mặt Giản Thành không tốt lắm, khi Trần Húc Chi nhảy ra, vẻ mặt của hắn càng là rối rắm, cuối cùng, Giản Thành gục đầu xuống, hữu khí vô lực nói với Trần Húc Chi: "Ân, ta đã về."


Trần Húc Chi liên thanh nói: "Mau tiến vào đi, ngươi vừa trở về? Trên đường không xảy ra chuyện gì đi?"


"Không có chuyện gì." Giản Thành kéo kéo khóe miệng.


Trần Húc Chi cẩn thận đánh giá Giản Thành, lại phát hiện Giản Thành nhìn qua không phải thực tốt, trong phòng trần mệt mỏi còn mang theo một tia thất hồn lạc phách.


Trần Húc Chi đột nhiên y một tiếng: "Chúc mừng! Ngươi tiến giai Kim Đan?"


Giản Thành giật mình, sau khi hắn rèn luyện tốt linh căn ở đầm lầy Vân Vụ, liền tất nhiên vì vậy mà tiến giai, hoặc là nói đây chuyện tốt trong kế hoạch của hắn.


Trên thực tế, nếu không phải hắn tiến giai Kim Đan, bí thuật Chuyền Càn Không dùng ra không đủ uy lực, cũng vô pháp đóng lại khe nứt của tiểu Bồng Lai.


Nhưng dù vậy Giản Thành vẫn là héo héo đáp, nhìn đến bộ dáng này của hắn, Trần Húc Chi cũng không lại hỏi kĩ, chỉ dẫn Giản Thành tiến vào đạo sảnh.


Giản Thành chậm rì rì ngồi ở trên ghế trong đại sảng, như đứng đống lửa, ngồi đống than.


Hắn ôm chén trà trong tay, biểu tình khó coi cực kỳ: ".............sư huynh, sư phụ đã chết."


Trần Húc Chi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đối với Giản Thành mà nói, Lan Hải chưởng tôn mới là sư phụ của hắn.


Y trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời, không khí phảng phất như đọng lại.


Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y mở miệng: "Thực xin lỗi."


"Thực xin lỗi." Vừa lúc Giản Thành cũng mở miệng, sau khi hai người đồng thời nghe được lời nói của đối phương, đều giật mình.


Sau đó bọn họ đồng thời kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười cứng đờ.


Không khí đọng lại chợt thả lỏng.


Giản Thành khô khốc mà nói: "Thực xin lỗi, ta rõ ràng đã cam đoan với ngươi sẽ không có việc gì, kết quả........."


Trần Húc Chi lắc đầu: "Ta mới nên nói xin lỗi, loại sự tình này............ ta không nên đổ hết lên người ngươi, ta biết ngươi đã tận lực."


Y nhìn Giản Thành, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, mỗi lần đều nhờ ngươi, nếu ta có thể càng mạnh hơn một chút thì được rồi."


Dù cho thất bại, người muốn trách cứ cũng là chính mình, mà sẽ không liên lụy những người khác.


Giản Thành ngẩng đầu, hắn nhìn Trần Húc Chi đang ngồi nghiêng đối diện, há miệng thở dốc, rất muốn nói ta hy vọng ngươi vẫn luôn nhờ ta như vậy.


Nhưng lời nói đến bên miệng, Giản Thành nhớ tới bộ dáng lúc sắp chết của Lan Hải chưởng tôn, liền cái gì cũng không nói ra lời.


Giản Thành nhấp môi, hắn bắt đầu kỹ càng tỉm mỉ kể lại chuyện chính mình nhìn thấy cùng nghe thấy.


Từ nhìn thấy bình nhỏ màu đen trong tay Thiên Quý lão nhân, đến Lan Hải chưởng tôn đào ra ba viên Lôi Kiếp Châu lại đến chỗ quỷ dị của thần hồn Lan Hải chưởng tôn, cùng với phó thác của ông.........


Sau khi nói xong, Giản Thành nói: "Ta hoài nghi năm đó Linh Nguyệt chưởng tôn mất tích, cũng là bị Thiên Quý lão nhân bắt đi như vậy."


"Lúc ấy thần hồn sư phụ đơn bạc giống như tờ giấy, ông nói Thiên Quý lão nhân đã lấy đi phần lớn thần hồn của ông, không biết chuẩn bị dùng làm gì." Nói tới đây, Giản Thành ngừng lại, hắn nhớ tới bi phẫn cùng thống khổ của Trần Húc Chi khi chết đi sau này, tuyệt vọng cùng giải thoát, thình lình dâng lên một cái dự cảm bất hảo: ".....Về sau vẫn là đừng để cho Tiêu sư huynh rời đi tông môn."


Trần Húc Chi hơi nhíu mày: "Tiêu sư huynh được Lan Hải chưởng tôn cứu về rồi? Không phải nói hắn đã chết sao?"


"Lan Hải chưởng tôn dùng Lôi Kiếp Châu cùng bí thuật của Luân Hồi Cung, hơn nữa lúc ấy máu tươi toàn thân Lan Hải chưởng tôn cơ hồ đều lưu lại trên Luân Hồi Đài, chờ khi ta lấy lại tinh thần, sau khi Diệp Vô Cấu cùng Thiên Quý lão nhân rời đi lại cúi đầu nhìn lại, máu tươi trên đài biến mất không còn một mảnh, tất cả đều bị thi thể của Tiêu Thâm Thủy hấp thu rồi, không, khi đó cũng không thể xem như là thi thể, bởi vì Tiêu Thâm Thủy vốn đã tiêu tán thần hồn cư nhiên lại ngưng tụ một lần nữa, thân thể lại tản ra sinh cơ."


Dừng một chút, biểu tình Giản Thành có chút quỷ dị: "Nga, đúng rồi, Tiêu Thâm Thủy nếu có thể bình yên tỉnh lại, hắn chính là tu sĩ Kim Đan."


Trần Húc Chi cười khổ nói: "Tuy nói đây là một chuyện tốt, nhưng ta nghĩ sau khi Tiêu sư huynh biết chuyện khẳng định sẽ cực kỳ bi thương."


Giản Thành trầm mặc vài giây, hắn nói: "Vậy hắn cũng phải sống sót!"


"Nếu Lan Hải chưởng tôn đem hy vọng sống sót để lại cho Tiêu Thâm Thủy, vậy hắn liền nhất định phải sống cho ra hình dáng!"


Trần Húc Chi thở ra một hơi dài: "Đây đều là chuyện về sau, hiện tại quan trọng nhất chính là...........vấn đề của ngươi."


Trần Húc Chi đột nhiên cười, y hỏi Giản Thành: "Đã nghĩ làm thế nào giải thích cùng sư phụ với sư nương chưa?"
Giản Thành tức khắc bị nghẹn, hắn gục đầu xuống, chậm rì rì nói: "Ta phải đi Luân Hồi Cung trước một chuyến, nếu sự tình đúng như ta suy nghĩ, có lẽ sẽ không phiền toái như vậy."


Nếu có thể chứng minh trong Luân Hồi Cung có Dịch Thời Thuật tồn tại, hắn có thể chứng minh mình là đệ tử của Tinh Hải phong mười năm sau!!


Kể từ đó, hắn không chỉ có thể quang minh chính đại khôi phục thân phận, còn có thể làm trước một chút bố cục.


Trần Húc Chi chậm rì rì nói: "Thì ra là thế, trong lòng ngươi hiểu rõ là được."


"Bất quá ta có chút tò mò." Trần Húc Chi từng câu từng chữ nói: "Nếu sư phụ cùng sư nương hỏi đời trước ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi trả lời như thế nào?"
"Ngươi liền nói cho sư phụ cùng sư nương, tiểu sư muội chết không có chỗ chôn, sư nương trở thành thê tử ngươi, sư phụ bị vây công đến chết sao?"


Giản Thành: "..........."


Đúng nha!! Hắn có rất nhiều hồng nhân tri kỷ!!


Một khi kể hết mọi chuyện, kế tiếp tất cả sẽ như củ cải rút ra khỏi bùn!!


Giản Thành hít sâu một hơi, hắn nói: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta có cái chủ ý không tồi."


Trần Húc Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm Giản Thành: "..........chủ ý gì?"


Giản Thành nói: "Ta giả dạng làm sư đệ của Thanh Minh chân nhân, Hiên Vũ chân nhân thì thế nào? Liền nói ta là Hiên Vũ chân nhân chuyển thế?"


"........" Trần Húc Chi đầy đầu hắc tuyến, Thanh Minh chân nhân là ai? Thanh Minh chân nhân là sư tổ của y, sư phụ của Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu!


Tuy rằng Trần Húc Chi không nghe nói qua vị tiền bối Hiên Vũ chân nhân này, nhưng là...........


Trần Húc Chi tức giận nói: "Đừng bậy bạ! Thanh Minh chân nhân chính là đang ở tông môn tiềm tu đấy!!"


Đường đường là Đại Nhật Tiên Tông sao có thể không có lão tổ Hóa Thần tọa trấn? Nghe nói sư đệ của mình trở lại, sao có thể không tự mình ra nhìn một cái? Khẳng định sẽ bị chọc thủng!


"Bỏ đi!!" nhắc tới việc này Giản Thành liền bực bội: "Ta nói cho ngươi, động phủ của Thanh Minh lão nhân ở sau núi hiện tại là trống không!"


"Trên bàn còn có tờ giấy nhỏ, viết 'tự mình động thủ, cơm no áo ấm'!!"


"Lão đã sớm chạy đi ngao du!!"


============================


Tác giả có lời muốn nói:


Còn thiếu cái kết, nhiệm vụ của ma môn liền xong rồi.