Chờ Một Tia Sáng

Chương 7




Edit: Đậu Xanh

Xem ra Lý Hòa bị dọa hỏng rồi.

Cô nỗ lực đè xuống tức giận trong lòng, tự nói với chính mình việc này không thể trách anh được, anh chỉ là muốn làm việc nhà, anh đã làm rất tốt rồi, anh vốn không nhìn thấy gì, bây giờ lại còn bị thương, đồ vật làm sao có thể so sánh với con người chứ? Cô không thể trách móc anh được.

Nhưng đó lại là con cá heo thủy tinh ông nội để lại cho cô, là thứ cuối cùng ông để lại, sao anh lại phải tưj nhiên dùng máy hút bụi… cô dùng lực cắn môi dưới của mình, đem ảo não nhào qua nhào lại rồi nhét trở về, bỏ túi đựng rác xuống, tận lực nhẹ nhàng mà nói với anh:

” Không sao.”

Giống như tử tù nhận được kim bài miễn tử, bả vai căng thẳng của anh lập tức thả lỏng, cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, trước khi anh muốn mở miệng nói chuyện liền cắt ngang anh: ” Lý Hòa, em không cần anh phải làm nhiều việc như vậy, những việc này em đều có thể tự làm, em đã nói rất nhiều lần rồi, em chỉ mong anh có thể bình an.”

Cô tự cảm thấy ngữ khí của mình đã rất ôn hòa rồi, nhưng kỳ lạ là, anh không hề vì những lời này mà cảm thấy được trấn an, trái lại sắc mặt còn kém hơn một chút, anh miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi đối với cô: ” Ừ.”

Cô không biết nên nói thêm cái gì, bầu không khí yên tĩnh lại, anh lại một lần nữa nói: ” Xin lỗi, anh không nghĩ đến… anh đền cho em được không.”

” Không cần, chỉ là quà lưu niệm mua ở thủy cung mà thôi… cũng chỉ vài trăm tệ.” cô nói.

Đền? Anh làm sao đền được chứ? Con cá heo thủy tinh đó căn bản là không đáng tiền, chỉ là có giá trị tình cảm của ông nội thêm vào, anh có thể lấy gì mà đền được nó chứ.

Anh giật giật môi, cô nhìn ra anh đang muốn dò hỏi vậy thì tại sao phản ứng của cô lại lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, từ trước đến nay anh đều như vậy, chưa bao giờ đòi hỏi cô cái gì, cho dù chỉ là một đáp án cũng không, anh đã va vào quá nhiều vách tường, đến mức mà người khác đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh cũng không dám nắm quá chặt, càng đừng nói là chủ động đi đòi hỏi cái khác.

Cô vẫn luôn biết, cho nên cô luôn là người chủ động.

Cô lại bắt đầu tâm phiền ý loạn, muốn nhanh chóng làm một việc gì đó để quên đi việc vỡ đồ vừa nãy, cô ngữ điệu nhẹ nhàng mà yêu cầu anh cùng ra ngoài tản bộ, Lý Hòa gật gật đầu, vẫn còn có chút hồn vía lên mây, nhưng hiện giờ không không có tinh lực để đi an ủi anh nữa, bời vì không phải thật sự là không sao, cô vẫn còn để ý đến, đó là con cá heo thủy tinh cô trân quý. Cô không muốn anh tự trách nên mới nói là không sao, mặc dù hiệu quả không hề tốt, cô cũng không muốn tiếp tục nữa.

Ac d

Đây là lần tản bộ ngột ngạt, nặng nề nhất của hai người, đêm hè không có gió, tiếng ve sầu ồn ào không dứt, ánh đèn đường phảng phất đều mang theo độ ấm, chiếu đến khiến cho hai bên thái dương cô chảy đầy mồ hôi, lúc anh và cô ra ngoài tản bộ không mang theo gậy, cô lần đầu tiên phát hiện hai người nắm tay vào mùa hè thì ra nhiệt độ lại nóng như vậy, da dẻ dính dính dán vào nhau, cô chỉ vội vã đi một vòng liền muốn về nhà.

Hai người ở trong thang máy ngẫu nhiên gặp được bác gái cách vách, bác gái cười chào hỏi với cô, thuận miệng hỏi một câu ” Cùng bạn trai đi tản bộ về sao.” cô biết bác gái chỉ là khách khí hỏi, liền thuận miệng đáp một tiếng phải, cô cảm thấy cánh tay của Lý Hòa dán vào tay cô khẽ run lên, cô quay đầu nhìn lại, thấy anh đang mím môi, đôi mắt sáng hơn một chút so với lúc nãy.

Vẻ mặt của anh làm cô ngẩn ra, một ý nghĩ trong đầu cô lập lòe giống như tia lửa, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã tắt, cô bắt đầu suy nghĩ, bạn trai…?

Cô và Lý Hòa ở chung, cô vô cùng thích anh, cô nguyện ý vì muốn ở cùng anh nửa năm mà tiêu tốn tiền tiết kiệm hơn nửa năm, cô đồng ý ở cùng anh, nuôi anh… nhưng mà bạn trai? Cô cảm thấy dùng từ này để hình dung mối quan hệ giữa cô và anh không được thích đáng cho lắm, cùng với việc bao nuôi không có quan hệ gì, đây cũng không tính là gì… là một loại khác biệt nhỏ bé khác, quá là nhỏ bé, thoáng qua trong đầu cô, nhưng cuối cùng cô cũng không bắt được ý nghĩ đó.

Thang máy đinh một tiếng, cửa tự động từ từ mở ra, vì thế cô liền từ bỏ suy nghĩ này, bước ra ngoài.

Quả nhiên Lý Hòa không còn chạm vào máy hút bụi nữa, anh giống như lúc trước thu dọn từng góc trong nhà, đợi cô tan làm, có lúc cô cảm thấy anh giống như một sủng vật cô độc, bị vây ở trong phòng, không hề có lạc thú của chính mình, mỗi ngày chỉ có thể chờ đợi chủ nhân nhàn rỗi sẽ làm bạn cùng.

Nhưng cô đối với việc này cũng bó tay, cô không ngừng mua sách cho anh, lúc rảnh rỗi sẽ ở bên anh, cho dù anh chưa bao giờ oán giận, vẫn tốt tính như cũ cùng cô mỉm cười trò chuyện, tựa hồ không có gì dị thường, nhưng cô có thể cảm thấy được ánh mắt của anh ngày càng mù mịt mê mang.

Bất luận là như thế nào, chí ít cuộc sống của anh cũng tốt hơn trước kia. Cô cứ như vậy an ủi chính mình.

Một năm lẻ ba tháng không được tính là dài, cứ như vậy ngày qua ngày, ngày đó ông chủ bỗng nhiên gọi điện thoại tới, cô mới ý thức được, hợp đồng thế mà sắp tới kỳ hạn rồi.

” Muốn tiếp tục ký hợp đồng sao? Có thể giảm cho cô 20% nha?” ông chủ hỏi cô.

Ngân hàng vừa vặn gửi tin nhắn tới, cô nhìn tiền tiết kiệm một cái, so với một năm trước thì ít hơn một nửa, ừ, đây cũng là bình thường, gánh nặng sinh hoạt của hai người khiến cho cô căn bản không tiết kiệm được bao nhiêu, cô còn mua cho anh không ít đồ, còn có, còn có tết năm nay cô không về nhà ăn tết, cô đi du lịch cùng với Lý Hòa rồi.

Dù cho là cảnh sắc tráng lệ thì anh cũng không nhìn thấy, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đưa anh tới Bắc Kinh.

Mùng một đầu năm, ngày hôm đó hai người đi lên Trường Thành, hôm ấy tuyết lớn, cho nên cũng chẳng có mấy ai, gió lạnh thổi phần phật bên tường thành, tuyết bẩn tích tụ ở hai bên bậc thang trống trải, cô lôi kéo tay anh chạm lên tường thành, anh bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, ngón tay cứng ngắc, nhưng lại cười đến vô cùng vui vẻ, giống như là buông bỏ xuống mọi thứ, cô mê muôi mà nhìn chằm chằm anh thật lâu.

Đêm đó, hai người ở trước cửa sổ của khách sạn làm tình, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, trong phòng lại rất ấm áp, sương mù ở của sổ thủy tinh mông lung mang theo hơi nước, đèn đường, đèn xe ở phía sau cửa sổ thủy tinh kết thành từng quận len màu vàng màu trắng, lưng cô dựa vào cửa sổ sát đất, lan can bảo hộ cộm cộm phía sau lưng cô, lạnh lẽo bi thương, nhưng da dẻ dán vào anh lại vô cùng nóng bỏng, thân thể không biết phải đáp lại loại xúc giác nào, chỉ có thể liều mạng treo lên người anh.

Lý Hòa khẽ cau mày tựa như khổ não, môi bị cô liếm đến mức hiện ra bọt nước lấp lánh, anh đụng vào phía sau lạnh lẽo của cô, cảm giác ấm áp đột ngột khiến cô không chịu nổi kích thích rên lên tiếng.

” Lý Hòa.” cô xoa xoa gò má của anh, anh lập tức quay đầu lại gần lòng bàn tay cô, anh hướng về phía cười cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Ông chủ nghi hoặc mà kêu cô một tiếng, cô mớt hồi phục tinh thần từ trong hồi ức, cô quay đầu nhìn Lý Hòa trong phòng khách, anh đang ngồi trên ghế sopha đọc sách, đại khái còn cho rằng là cuộc điện thoại này liên quan công việc của cô, anh còn đem cửa ban công đóng lại.

” Không tiếp tục nữa.” cô nói.

Cô cúp điện thoại, kéo cửa thủy tinh ra bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh anh, anh không phát hiện ra gì hướng về phía cô mỉm cười, cô dựa vào bả vai anh: ” Anh đang xem cái gì đấy?”

” ‘ Hoàng Tử Bé’, đã đọc xong rồi.” anh gấp sách lại, sờ sờ gò má cô, một năm qua, cơ thể của anh đã tốt hơn nhiều so với trước đây, đã không còn dù là mùa hè nóng bức mà tay chân vẫn thường lạnh lẽo nữa, cô cảm giác được nhiệt độ ở lòng bàn tay anh.

” Anh thích hồ ly hay là hoa hồng?” Cô thuận miệng hỏi anh.

Lý Hòa sờ sờ bìa sách, trang sách màu vàng nhạt làm nổi bật ngón tay trắng nõn của anh, năm ngón tay thon dài, anh nhẹ giọng nói:

” Anh thích Hoàng Tử.”

Lời nói của anh làm cho cô cứng người lại, cô kinh ngạc mà nhìn anh, phát hiện câu đố hơn một năm qua khiến cô nghi hoặc đột nhiên có đáp án rồi.

Anh không thích hoa hồng, cũng không yêu thích hồ ly, bởi vì anh chính là hoa hồng được cô nâng niu bảo vệ, anh cũng là hồ ly được cô thuần dưỡng.

Nhưng giống như hồ ly không giữ được Hoàng Tử, hoa hồng chỉ có thể cô độc trong vườn hoa mà chờ đợi Hoàng Tử mà thôi. Anh cũng chỉ có thể chờ cô, cũng không giữ lại được cô.

Vào lúc anh đào ra linh hồn không còn trọn vẹn, đem nó đánh cược, anh đã không còn thỏa mãn việc trở thành vật sở hữu của cô nữa, anh muốn cùng cô sóng vai, người đàn ông mù không tìm thấy phương hướng, chỉ có thể tận lực theo như lý giải của anh mà chia sẻ với cô, vì cô trả giá.

Anh cuộn mình ở một góc quá lâu, đã không còn hiểu làm thế nào và cũng không dám nói ra suy nghĩ của bản thân, anh chỉ có thể yên lặng mà làm, cô không giống anh, cô có một đôi mắt khỏe mạnh, anh ước ao cô có thể hiểu được tất cả những thứ này.

Nhưng cô không. Đây không có nghĩa là cô không yêu anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của anh đã yêu anh rồi, nhưng tình yêu của cô không bình đẳng, trong tiềm thức của cô, yêu anh giống như yêu một động vật nhỏ nhu nhược, trân bảo dễ vỡ, cô ngầm thừa nhận rằng anh nhỏ yếu, cần có sự bảo hộ của cô, cần sự tha thứ không điều kiện của cô.

Nhưng anh tình nguyện cô có thể tức giận với anh, tình nguyện cô muốn anh vì như thế mà trả giá. Bởi vì anh quá rõ ràng, chỉ có sủng vật mới không bị trách móc nặng nề, không cần phải gánh vác trách nhiệm. Anh ở trong sự che chở của cô dự đoán được tình yêu của chủ nhân đối với sủng vật cuối cùng sẽ nhạt dần.

Anh không muốn làm sủng vật, anh muốn làm một người đàn ông có thể đứng bên cạnh cô, nhưng ngữ khí không cho phép nghi ngờ của cô, anh theo thói quen mà từ bỏ. Anh hiểu rằng cô không có ý gì, cho nên đối với những thứ này không hề oán giận, thậm chí trong lòng còn mang cảm kích, chỉ là, có chút tiếc nuối.

Tình yêu của cô là từ trên cao nhìn xuống, giống như ánh nắng rừng rực giữa trưa, không hề để lại dấu vết sau khi xuyên qua linh hồn anh. Cô xác thực là chiếu sáng anh, nhưng ngược lại anh lại cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Người ở trên cao thì không hiểu được yêu cầu của giun dế, cô cho rằng thứ anh muốn là một chỗ ở ổn định, nhưng thứ mà anh chân chính muốn là một người yêu tôn trọng anh. Rõ ràng là cô đã hiểu ra quá muộn, hiện tại cô không cho được nữa rồi.

” Xin lỗi.” Cô chậm ãi cúi đầu, cái trán chống lên bờ vai anh.

Lý Hòa cuộn ngón tay lên, anh chỉ cần dùng một chút thời gian liền hiểu được tại sao cô lại xin lỗi, anh sớm đã biết sẽ có ngày này, anh vò vò đỉnh đầu cô, nói: ” Không có gì, cảm ơn em.”

Một tuần lễ sau hợp đồng sẽ triệt để chấm dứt, cô giúp anh thu thập hành lý, so với lúc anh mới đến thì đồ đạc nhiều hơn rất nhiều, chỉ có quần áo mà cô mua cho anh đã đầy một thùng lớn, còn có mấy chục quyển sách cho người mù, máy thu thanh đã đổi cái mới, rubik vẫn còn, một cái khóa Khổng Minh, đã nói là sẽ đưa cho anh bàn ủi treo, huy hiệu khắc tên của anh mua ở Trường Thành, quà lưu niệm mua ở Cố Cung…

Bỏ riêng vào balo của anh ngoại trừ hai quyển đồng thoại Green và Wilde mà anh mang đến, còn có ‘ Hoàng Tử Bé’ mà cô tặng, anh cẩn thận từng li từng tí mà che chở góc sách, cô cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.

Anh chuyển về nơi ở mà ông chủ để lại, cô lái xe đưa anh đến đó, giúp anh chuyển hết hành lý vào phòng, cuối cùng hai người nói lời từ biệt ở dưới lầu, cô kéo tay anh không buông, căn dặn anh chú ý thân thể, hỏi xem phí bao nuôi một năm trước có đến tay anh không. Anh nói anh có thể cầm được bốn phần, anh sẽ sống tốt hơn trước đây rất nhiều.

Cô vẫn là không buông tay, anh nở nụ cười, lúm đồng tiền mờ nhạt, ngữ điệu của anh thảnh thơi nói: ” Sau này có thể đến thăm anh.”

Cô nói tất nhiên.

Hai người đều ngầm hiểu, sẽ không còn sau này nữa rồi.

[END 2- Một tình yêu không bình đẳng]