Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 50: 50: Chủ Mưu




Các người nợ Dương Quyền Triết một mạng?

Phạm Thụy Nghi lạnh mặt hỏi.

"......."

- Ha! Đúng là ngu ngốc...bị xem là con chó thế mạng cũng quẩy đuôi ăn mừng.

Phạm Thụy Nghi bật cười, giọng nói châm biếm khoét sâu vào tâm trí những kẻ có mặt.

Thằng chó chết này lại đang nói cái gì vậy chứ!

*- Ông chủ, đám người đó đã làm theo lời ông rồi ạ!

- Tốt lắm!

- Tiếp theo chúng ta cần nên làm gì?

- Cậu cảm thấy....những kẻ vô dụng có đáng sống hay không?

"......"

- Không, đúng chứ? Đám ngu ngốc đó đúng là một lũ không có não, cuối cùng chỉ có thể làm bia chết thay cho người khác!

- Ông chủ, ý của ông...

- Làm việc phải gọn gàng một chút...đừng để đám cảnh sát nhúng tay vào! Chưa kể đến đừng để A Thất và Lâm Hy phát hiện!

- Ông chủ...thật sự phải làm vậy sao?

- Cậu không nỡ à? Đừng ủy mị như đàn bà vậy chứ? Nếu không có tôi thì đám chó đó đã chết từ lâu rồi! Bây giờ cho bọn chúng cơ hội đền ơn, không phải là quá nhân từ rồi hay sao?

- Vâng tôi biết rồi!

Cạch!

- Chậc! Chậc! Trần Hiểu Thịnh, đúng là phải cảm ơn mày!*

Tít!

Tiếng máy thu âm vừa đứt, Phạm Thụy Nghi đã có thể cảm nhận ánh mắt run rẩy của đám người kia. Chưa kể đến là ánh nhìn mơ hồ của Tạ Hàm Ưng...

- Thụy Nghi, tại sao tên khốn đó lại nhắc đến chú Hiểu Thịnh?



Tạ Hàm Ưng vẻ mặt mơ hồ nói.

Phạm Thụy Nghi nhìn y sau đó đưa mắt nhìn đám người kia. Miệng nhàn nhạt đáp.

- Đám người này, từng là thuộc hạ của chú ấy...

- Cái quái...

- Hai người...biết anh Hiểu Thịnh sao?

Người được gọi là A Cửu khó khăn lên tiếng.

"......."

Phạm Thụy Nghi không trả lời, ánh mắt chỉ liếc qua nhìn về phía Tạ Hàm Ưng đang đứng.

Chuyện còn lại tự cậu giải quyết...

- Chú ấy là người rất tốt, khi tôi còn nhỏ nếu không gặp được chú Hiểu Thịnh thì bây giờ đã chết ở ngoài đường từ lâu...

Tạ Hàm Ưng khô khốc kể lại. Ánh mắt đau thương phủ đầy u ám.

- Cậu đừng có xảo biện! Rõ ràng trước đây, anh Hiểu Thịnh chưa từng nhắc đến chuyện đó bao giờ!

Một người tức giận hét lớn.

- Lừa gạt đám khốn các người, có lợi cho tôi sao?

"......."

- Vậy còn vấn đề ông chủ nhắc đến là sao? Rốt cuộc anh Hiểu Thịnh có liên quan gì chứ?

- Đến bây giờ các người vẫn còn gọi một tiếng ông chủ à?

Phạm Thụy Nghi khinh thường nói.

- Trận hỏa hoạn năm đó, khiến các người sống không bằng chết đúng chứ?

Đám người kia nhìn nhau, vẻ mặt có chút không dám tin tưởng. Cứ như tất cả mọi chuyện từng xảy ra thằng nhóc này đều nắm được...

- Mất đi thủ lĩnh, không khác gì rắn mất đầu. Bị người khác lừa gạt còn quay lại mỉm cười cảm ơn.



- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Đừng có vòng vo như vậy!

- Năm đó trận hỏa hoạn cướp đi mạng sống của Trần Hiểu Thịnh là do một tay Dương Quyền Triết tạo nên. Dồn các người vào đường cùng, biến các người thành con chó bán mạng cũng là kế hoạch do ông ta sắp xếp.

- Mẹ nó! Thằng nhóc như mày đừng tưởng nói như vậy thì bọn tao sẽ tin hả?

Một người hùng hỗ phản bác. Ông ta không tin, năm đó nếu không có ông chủ thì bọn họ đã bị băm thành trăm mảnh rồi, chưa kể đến, ông chủ còn giúp họ chôn cất anh Hiểu Thịnh.....người như vậy, sao có thể làm ra những chuyện kinh tởm đến mức đó?

- Tôi biết thế nào các người cũng không tin tưởng. Chẳng sao cả, những thứ này nhìn cho rõ đi.

Phạm Thụy Nghi quăng ra sấp hình. Có thể dễ dàng nhận biết sự cũ kỳ vì đã sớm ố vàng. Tuy vậy, những bức ảnh có lẽ đã được giữ gìn rất cẩn thận, do đó dù có mờ nhạt vẫn thấy được người trong ảnh là ai.

- Anh.... Hiểu Thịnh?

A Cửu mấp máy môi, giọng nói lặng đi như không tin vào mắt mình. Không chỉ có anh Hiểu Thịnh, còn có cả....ông chủ nữa?

Tạ Hàm Ưng đánh mắt, hai bàn tay siết chặt lại hơn bao giờ hết. Những bức ảnh này toàn là hình ảnh chú của y bị tên cầm thú kia đánh đập...

Bộ mặt kinh tởm giả tạo của lão ta, cả đời này dù có thành tro bụi y cũng không tài nào quên được!

- Ở đâu ra....những tấm hình này...làm sao cậu có được...

- Là dì của tôi chụp được..

- Dì của cậu...đừng nói là...

- Phải, là Phạm An An, cái tên này các người thấy quen chứ?

Cứ như tất cả bí mật được phơi bày trước mắt. Những kẻ có mặt tựa như thiêu thân lao mình vào lửa đỏ. Bọn họ thật sự không thể tin tưởng...chẳng lẽ mọi chuyện thật sự như hai thằng nhóc này nói hay sao? Anh Hiểu Thịnh là bị người bọn họ gọi bằng ông chủ đánh đập đến chết?

Thấy vẻ mặt bọn họ rối ren, Phạm Thụy Nghi cũng hiểu rõ. Hắn im lặng, nhớ lại khoảng thời gian khi gặp lại dì của mình.

Khi ấy dì của hắn luôn phải băng bó. Cả nửa gương mặt cũng bị phỏng nặng khiến cho vô cùng đáng sợ.

Nhưng dẫu vậy ánh mắt của dì vẫn không thay đổi, vẫn là dì An An, người dì mà cậu tưởng chừng rằng đã chết...

Cạch!

Hắn và y cuối cùng vẫn rời khỏi căn nhà hoang. Họ đứng ngoài cửa ngắm nhìn bầu trời trong lành trước mắt. Chỉ là thứ màu xanh đẹp đẽ hi vọng ấy trong mắt họ nhìn thấy lại chẳng khác gì sự tanh tưởi chết chóc...

.............

Chú ý: Đoạn chữ viết trong khoảng dấu (*) là cuộc hội thoại được ghi âm lại.