Xin lỗi, tôi có chút mệt, anh Hàm Ưng làm phiền rồi...
Dương Thần lẳng lặng nói, sau đó xoay lưng rời khỏi.
Cậu muốn đi khỏi nơi này...cậu không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa...
- Khoan....khoan đã! Cậu chủ!
Nhận ra điều bất thường, Tạ Hàm Ưng định chạy theo Dương Thần thì bất chợt điện thoại trong túi quần lại vang lên.
- Alo!
'Dương Thần ở cùng cậu?'
Đầu dây bên kia Phạm Thụy Nghi trầm giọng hỏi.
- Ph...phải! Cậu...nhìn thấy?
Tạ Hàm Ưng nghi hoặc hỏi.
'Tự gây nghiệt.'
Nói xong lời này, Phạm Thụy Nghi liền tắt máy.
- Hả? Cái gì chứ? Tên điên này!!
Tạ Hàm Ưng bị tắt máy bất ngờ liền không khỏi tức giận. Cái quái gì vậy chứ? Ông đây muốn giúp cậu cơ mà tên mặt lạnh này! Đúng là khốn nạn thiệt chứ!
Tạ Hàm Ưng còn đang bận chửi rủa thì bất chợt nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh mình.
- Oa hai người đó trông đẹp quá đi! Có phải là diễn viên không vậy?
- Úi nhìn cô gái kia kìa, y như là mấy soái tỷ trong phim ấy! Nhìn là muốn gục liền!!
- Anh chàng đó đẹp trai thiệt nha nhưng mà khuôn mặt lại đáng sợ quá! Đúng là mỹ nam lạnh lùng!!
Nghe những thiếu nữ xung quanh mình đang không ngừng ríu rít, Tạ Hàm Ưng cũng không nhịn được mà xoay qua nhìn.
"Cái...cái quần gì vậy chứ?"
Và đập vào mắt y là cảnh tượng Phạm Thụy Nghi đang sánh đôi cùng một cô gái!
Khoan đã...cô gái này...Lang Vãn Hân!!
Đùa sao trời! Sao tên kia lại đi kế cái cô tiểu thư đó chứ?
Cậu ta không biết cái cô tiểu thư này mệnh danh là sắc nữ hả???
Mà khoan đã! Cậu ta...sắc nữ họ Lang....cậu chủ nhỏ?
Thôi xong rồi!
Tạ Hàm Ưng cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Y cắn môi, không ngừng nguyền rủa bản thân trăm ngàn lần.
Biểu cảm lúc nãy của cậu chủ chắc chắn là nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy...chết tiệt! Tại sao cuối cùng mọi chuyện lại thành thế này cơ chứ?
..........
- A Thần, cậu làm gì ở đây vậy?
Diệp Khả Như vì không có gì làm nên đành đi dạo mua sắm, ai dè vừa mới đi không bao lâu đã bắt gặp Dương Thần thẩn thờ ngồi trên ghế đá ở công viên.
"....."
Dương Thần có vẻ như không nghe thấy giọng cô gọi nên vẫn bất động không nhúc nhích.
- A Th...sao cậu lại khóc? A Thần! Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khả Như nhìn thấy mắt cậu đỏ ửng, nơi khóe mắt còn đang không ngừng rơi lệ liền lo lắng vội vã ngồi xuống cạnh cậu hỏi.
Sao cậu ấy lại khóc chứ? Từ trước đến nay cậu ấy luôn là con người lạc quan tươi cười, chưa bao giờ cô nhìn thấy biểu cảm này của cậu ấy...
- Khả Như...
Dương Thần nức nở, sau đó liền xoay qua ôm chầm lấy cô, nước mắt không có dấu hiệu thuyên giảm mà cứ tuôn rơi.
- A Thần...
Nhìn thấy bạn mình khóc đến thương tâm, Diệp Khả Như trong lòng cũng chất chứa đầy muộn phiền. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu ấy lại khóc?
Thời gian cứ thế trôi qua, cả Dương Thần và Diệp Khả Như đều không biết rằng cậu đã khóc bao lâu. Chỉ khi giọng nói gần như khàn đi thì tiếng nức nở mới dịu lại.
- A Thần, cậu nói tớ nghe đi, xảy ra chuyện gì vậy? Là ai bắt nạt cậu? Mau nơi cho tớ biết, tớ sẽ không tha cho kẻ đó!. Ngôn Tình Hay
Diệp Khả Như lo lắng nhìn cậu nói.
- Tớ cảm thấy....hức...cảm thấy bản thân vô cùng thất bại...hức...dù tớ biết anh ấy không có tình cảm với tớ nhưng....nhưng tớ vẫn ích kỷ không muốn anh ấy yêu người khác....tớ..hức...tớ khó chịu quá Khả Như...
Từng tiếng nức nở, từng câu nói như chất chứa hàng ngàn muộn phiền sâu trong đáy lòng cậu.
Không phải cậu nói sẽ kiên nhẫn chờ anh tiểu Nghi sao? Nhưng tại sao cậu vẫn chưa có cơ hội thì anh ấy....anh ấy...
- A Thần cậu đừng khóc nữa! Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!
Diệp Khả Như thấy cậu như vậy càng thêm lo lắng. A Thần nói "anh ấy" có phải là nói về người con trai kia không?
Giữa hai người phải chăng là đã xảy ra chuyện gì?
- Tớ....tớ nhìn thấy...nhìn thấy anh tiểu Nghi cùng một người con gái khác...họ...họ hôn nhau...họ..
Giọng nói cậu lắp bắp, kèm theo sự nức nở khiến câu nói vì thế mà bị đứt quãng.
- Cái gì chứ? Anh ta...anh ta hôn một người nào đó sao?
Nghe cậu nói xong, Diệp Khả Như không ngăn được sự tức giận trong lòng mình mà hét lớn.
Cái tên khốn đó!
- Cậu...cậu đừng khóc nữa...cậu có nghe họ nói gì với nhau không?
Cố kiềm nén sự tức giận trong lòng mình, Diệp Khả Như nhìn chằm vào cậu hỏi.
- Không...không có..lúc đó..lúc đó tớ không nghe rõ họ nói gì cả...
Cậu lắc đầu, hai mắt có dấu hiệu sưng lên vì khóc nhiều.
- Vậy cũng chưa chắc mà! Lỡ...lỡ như là người kia cưỡng hôn anh ta thì sao? Cậu không biết được đâu, con gái dạo này chủ động lắm! Có lẽ mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu!
Diệp Khả Như vội vàng lên tiếng trấn an.
- Phải...phải rồi...tại sao tớ lại không nghĩ ra?
Như được thông suốt, Dương Thần tự lẩm bẩm, trong ánh mắt mờ mịt hơi nước bắt đầu xuất hiện điểm sáng.