Mái tóc dài buông xuống, Thịnh Kinh Lan rút cây trâm minh nguyệt ra, viên ngọc trai óng ánh lăn qua gương mặt cô rớt xuống cần cổ duyên dáng.
Cố sườn xám vừa hay chặn viên ngọc trai lại, cuối cùng đổi hướng chui vào lồng ngực.
"Đập nhanh thật." Anh ghé tai vào lắng nghe, tiếng tim của cô đập ngày càng nhanh, như nối trống đi đùng.
Đại não Ôn Từ hoàn toàn trống rỗng.
Cô vô thức duỗi tay, đụng phải mái tóc ngắn châm chích, bàn tay cô như tê dại.
Cô không khỏi co rúm lại, lại bị Thịnh Kinh Lan đè lấy bả vai, khóa chặt tại chỗ.
Cuối cùng anh ngẩng đầu, giơ trầm gỗ lên lắc lư trước mắt Ôn Từ: "Quà tôi tặng em, thích không?"
Viên ngọc trai mình nguyệt lấp lánh dưới ánh đèn, Ôn Từ ngây ngẩn nhìn chằm chằm, bị ảnh sáng làm cho mê muội: "Thích." Thịnh Kinh Lan hài lòng nở nụ cười, dùng món quà cô thích để kéo tà sườn xám lên cao hơn.
Ôn Từ bất giác co hai chân lại, không biết đặt đầu trong chiếc thuyền ô bồng chật hẹp.
Cơ thể anh nóng bỏng, mỗi một tấc da thịt được đầu ngón tay anh lướt qua đều như có dòng điện chạy qua. Cơ thể Ôn Từ nhũn ra, chỉ dành coi người đàn ông như thứ duy nhất để bám víu trên vách đá cheo leo. "Đừng…"
"Suỵt." Thịnh Kinh Lan dựng ngón trò dán lên môi: "Bé con, nói nhỏ thô."
Câu nói này như nhắc nhở Ôn Từ, bên ngoài còn có người thứ ba tồn tại.
Cô ngượng ngùng cắn môi để không phát ra tiếng động nào nữa, nhưng như thế lại càng tiện nghi cho chủ hồ ly giáo hoạt đặt bẫy, ngoạm con mồi về địa bàn của mình.
Chiếc sườn xám bị cải một nửa dần tụt xuống theo những ngón tay linh hoạt, anh hôn lên nốt chu sa mà mình thèm khát đã lâu. Cảm giác không thể không chế cơ thể lại lần nữa xuất hiện, Ôn Từ muốn giấy dua, lại bị Thịnh Kinh Lan nắm lấy cổ tay, bẻ ra sau lưng.
"Tôi đã muốn làm điều này từ lâu rồi." Theo ý cười trên mặt ngày càng sâu, bản tính hồ ly khó lòng nào che lấp, "Từ lúc em ôm tôi bật khóc."
Vị trả trong miệng cũng bị hương rượu bao trùm, một bàn tay xông vào mảnh đất xa lạ chưa từng được ai khám phá.
Ôn Từ bị bắt ngửa đầu lên, sắp khóc đến nơi: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan…"
Thanh âm của cô dần vụn vỡ trong chiếc thuyền ô bồng lắc lư, trong lúc dây dưa, đĩa trái cây rơi xuống, vương vãi đầy đất. Thuyền ô bồng cập bờ.
Thịnh Kinh Lan kéo tay Ôn Từ đang mặc áo khoác của mình lên bờ, áo khoác nam rộng thùng thình bao lấy cơ thể lả lướt hấp dẫn của người phụ nữ, che đến kín kẽ, giấu hết sự hỗn loạn bên trong.
Cách một ngày, họ lại quay về nơi dây dưa triền miên kia. Ván cửa cách âm, ghế sô pha mềm mại, phòng tắm sương khói mịt mờ với ánh đèn mờ ảo. Cuối cùng, chiếc váy ngủ bị bỏ lại tôi qua cũng mặc lên người Ôn Từ, nhưng lại nhanh chóng bị bóc ra từng chút một, rơi trên mặt đất, để lại hương thơm tràn ngập căn phòng.
Lúc đau đớn ập đến, Ôn Từ nhắm mắt lại, trong đầu vô cùng hốt hoảng.
Sao lại đi tới bước này?
Là vì cô cứ tìm tới Thịnh Kinh Lan, rõ ràng đã biết người đàn ông này tràn ngập nguy hiểm, cô vẫn học thiêu thân lao vào lửa, cố chấp lao về phía nguồn sáng ấy.
Lần đầu nếm trải sự đời, Ôn Từ mệt đến không mở nối mắt, cái bụng đói meo đánh thức cô khi trời vừa sáng.
Ngủ không đủ làm đôi mắt cô khô khốc mệt mỏi, Ôn Từ muốn giơ tay, lại phát hiện ra bàn tay bị Ôm lấy.
Cô bỗng tỉnh táo lại, nhớ tới đêm hoang đường hôm qua, cảm giác ngượng ngùng tới muộn lại lan ra toàn thân, miệng đắng lưỡi khô.
Động tác của cô đã đánh thức người đàn ông bên cạnh.
"Dậy sớm thế?" Thịnh Kinh Lan thay đổi tư thế ôm chặt lấy cô, "Ngủ thêm một lát đi."
Dưới ánh sáng mỏng manh, Ôn Từ đánh giá anh, chỉ nhìn thấy đại khái hình dáng anh.
Thịnh Kinh Lan lúc ngủ rất an tĩnh, Ôn Từ chậm rãi duỗi tay sờ tóc con trên trán anh, đến chóp mũi cao thẳng, đến đôi môi nóng bỏng từng tiếp xúc thân mật với cô.
Đương nhiên, cô vẫn thích cặp mắt đa tình của Thịnh Kinh Lan nhất, đầu ngón tay lưu luyến sờ lên trên, đến hàng mi cong dài. Giờ cô mới biết, hóa ra lông mi của đàn ông cũng có thể dài đến vậy.
"Bé con, sờ tiếp nữa là em lại phải khóc đấy." Có lẽ vì hơi rượu và cả một đêm phóng túng, giọng nói anh trở nên khàn khàn, rất từ tính.
Như âm thanh làm tiếng lòng xao động.
Cảnh cáo Ôn Từ cũng có tác dụng, cô ngoan ngoãn thu tay lại, nhưng cũng không định cho anh thoải mái ngủ tiếp.
"Thịnh Kinh Lan." Ôn Từ nhẹ nhàng kêu tên anh, thì thầm vào lỗ tai anh, "Em đói bụng."
"Cũng biết hành hạ người khác thật." Người đàn ông khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng nhưng vẫn nhanh chóng ngồi dậy goi đồ ăn cho cô.
Thịnh Kinh Lan bật đèn lên, Ôn Từ định xốc chắn định đi xuống giường, rồi lại nhớ ra mình đang không mặc đồ.
Cô trùm chăn nhìn bốn phía xung quanh, váy hai dây thuần trắng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cả một đêm, cầm mặc lên người cũng không thoải mái.
Hết cách, cô chỉ đành lấy một chiếc áo sạch sẽ trên giá mặc tạm lên người.
Đồ của người đàn ông rất rộng rãi, Ôn Từ rời giường đánh răng, lúc xuống giường đi lại, nơi nào đó trên cơ thể vẫn còn hơi đau. Chỗ đó đã được rửa sạch sẽ, cố mơ hồ nhớ ra tối hôm qua Thịnh Kinh Lan có bế cô đi, chân cũng không chạm đất.
Nước chảy ào ào vào bồn nước, Ôn Từ vốc nước lên rửa mặt, nháy mắt đã tỉnh táo hơn không ít.
Mỗi ngày cô đều ngồi trước gương trang điểm, nhưng cảm giác hôm nay rất khác, không nói rõ được là thay đổi ở đầu, chỉ biết từ nay về sau, cô đã không còn là con rối mặc cho mẹ mình thao túng nữa.
Ôn Từ ngồi hồi lâu trong nhà vệ sinh rồi mới đi ra ngoài, Thịnh Kinh Lan ngồi khoanh chân trên giường, ngắm nghía chiếc trâm minh nguyệt kia.
Thấy cô quay lại, Thịnh Kinh Lan cong môi, duỗi tay trả chiếc trâm cho chủ của nó: "Của em này." Ký ức về chiếc trâm lại lần nữa ập vào đầu cô, Ôn Từ cắn răng, xấu hổ lườm anh một cái: "Sau này em cải cái trâm này thế nào được nữa?"
"Sao mà không cải được?" Thịnh Kinh Lan cầm lấy cây trâm lắc lư, "Lại đây, anh cải giúp em." "Ai tin anh, a..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị Thịnh Kinh Lan duỗi tay kéo ngã vào trong lồng ngực anh.
Đôi tay Thịnh Kinh Lan vòng qua người cô, linh hoạt dùng trâm búi tóc lên, còn tranh thủ xoa mấy cái lên mái tóc mềm mại của cô: "Được rồi."
Cô còn chưa kịp phản bác thì người máy đã mang bữa sáng đến trước cửa, cô tạm thời bỏ qua suy nghĩ muốn cãi vã với Thịnh Kinh Lan, đi ăn bữa sáng trước. Anh vẫn nhớ phải dặn đồ ăn thanh đạm, hôm qua là cháo rau xanh, hôm nay đổi thành cháo thịt nạc, một bước nhảy vọt về chất.
Ôn Từ đói xẹp cả bụng, vội vàng mở bộ đồ ăn ra, ăn lấy ăn đề hết miếng này đến miếng khác, trông rất ngon miệng. Sức ăn hôm nay sắp bằng hai lần hôm qua, Thịnh Kinh Lan để ý thấy hết: "Có vẻ đói thật rồi."
Ôn Từ lập tức dừng động tác nhấm nuốt, trứng gà chưa kịp nuốt xuống còn ngậm trong miệng, má cô phồng lên, trông đáng yêu đến lạ. Một tay Thịnh Kinh Lan chống cằm, anh trêu chọc: "Bằng đó có đủ không? Không đủ thì thêm chút nữa."
Ôn Từ vội nuốt thứ trong miệng xuống, đáp: "Đủ rồi."
Cô vùi đầu xuống, lại tiếp tục múc thịt đút vào miệng.
Thịnh Kinh Lan đặt tay lên bản, còn chê chuyện chưa đủ lớn: "Ăn nhiều vào, kẻo tí nữa lại không có sức kêu."
"Khu khụ khụ." Ôn Từ ho đến đó cả mặt, trong mắt nổi lên một tầng bọt nước, "Anh đừng có nói vớ vấn được không!"
Lắm lúc cô thật sự mong Thịnh Kinh Lan là một kẻ cầm!
Ôn Từ giận dỗi không đáp lời anh, Thịnh Kinh Lan cũng biết điểm dừng, không chọc cô nữa. Ôn Từ lấp đầy bụng rồi nhìn áo thun nam trên người mình mà thở dài. Bộ sườn xám hôm qua đã dính nước, không mặc được nữa, dù váy ngủ có được giặt sạch cũng không mặc ra ngoài được
Người có nguyên một tủ đồ như cô cũng có ngày phải phát sầu vì chuyện quần áo, cô ở khách sạn, không tiện gọi người mang đồ của mình tới đây, chỉ đành xin Thịnh Kinh Lan giúp đỡ.
Ôn Từ ngồi quỳ trên thảm, kéo bộ đồ nhãn nhúm, nói rất ý nhị: "Quần áo này không mặc được nữa."
"Em mặc bộ này đẹp lắm mà." Thịnh Kinh Lan ám chỉ, nhìn chằm chằm bộ đồ trên người cô. Da thịt trắng nôn lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, chiếc áo thun màu đen càng tôn lên dáng người nhỏ xinh của cô. Mới tối hôm qua, Thịnh Kinh Lan đã thân thiết cảm nhận được tư vị của "cơ thể mềm nhũn", dáng dấp cô mềm mại không tưởng được, bế lên rất thích.
Thịnh Kinh Lan hào phóng mở tù đồ của mình ra: "Ở đây còn có rất nhiều quần áo mới, tùy em lựa chọn."
Ôn Từ cụp mắt xuống: "Em nói là quần áo để mặc ra ngoài."
Thịnh Kinh Lan ngồi xổm xuống, hai tay khoanh trên đầu gối, bất ngờ hỏi: "Giờ này mà em muốn về nhà?" Ôn Từ dậy rất sớm, giờ mới bảy rưỡi, tối qua còn khóc lóc bỏ chạy khỏi nhà, muốn về nhà cũng không vội một chút thời gian này.
Ôn Từ lắc đầu: "Đến Linh Lung Các."
Đúng là cô không muốn về nhà, nhưng cũng không thể bỏ bê công việc vì cãi nhau với mẹ. Thịnh Kinh Lan rất bất ngờ: "Bé con, em có chắc là sức khỏe mình đủ dùng không?"
Tiếng "bé con" đột ngật thốt ra như chiếc lông chim quẹt qua, làm trái tim Ôn Từ ngứa ngáy, lúc phóng túng thì không thấy gì, tỉnh táo mới thấy ấn tượng rất sâu sắc.
Thịnh Kinh Lan lại có thêm một cách gọi cô.
Biết đối phương sẽ dỗ mình, dung túng mình, biết đối phương quan tâm mình nhưng cô vẫn không nhịn được phản bác: "Sức khỏe của em khá tốt." "Ồ?" Anh giả vờ kinh ngạc, "Người hôm qua ăn vạ trên người anh không chịu bước đi không phải là em à?" "Anh đáng ghét." Ôn Từ bị anh trêu đến rối hết cả lòng, cô duỗi tay đẩy người ra, Thịnh Kinh Lan thật sự thuận theo sức cô rồi ngồi lên thảm nhà, bật cười thành tiếng.
Hai người đùa giỡn với nhau, trông cũng rất giống những cặp tình nhân trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Với yêu cầu của Ôn Từ, Thịnh Kinh Lan tự mình đến mấy nơi gần đó mua quần áo mới về, rồi lái xe đưa cô tới Linh Lung Các. Trước khi xuống xe, Thịnh Kinh Lan chủ động cải dây an toàn cho cô, tranh thủ hôn trán cô một cái.
Trên con đường bên ngoài xe có người đến người đi, biết rõ mấy người đó không nhìn thấy, cô vẫn chột dạ mở cửa xe ra, trốn vào Linh Lung Các.
Thịnh Kinh Lan đang định quay về đường cũ thì bỗng phát hiện ra Ôn Từ đánh rơi điện thoại trên ghế ngồi, anh không khỏi cười nhạo.
Không biết hoảng hốt đến mức nào mà đến điện thoại cũng quên trên xe. Thịnh Kinh Lan đưa đồ vào Linh Lung Các, cũng không tự tiện quấy rầy mà chỉ giao cho nhân viên, nhìn nhân viên mang lên lầu.
Ôn Từ nhanh chóng nhận được đồ, cũng nhìn thấy ba tin nhắn Thịnh Kinh Lan gửi tới.
S: [Chạy nhanh thế làm gì?]
S: [Anh cũng có ăn thịt em đâu.] S: [Chiều anh đến đón em.]
Ôn Từ đánh một hàng chữ xong lại xóa đi, cuối cùng đáp: [...] Ý là trả lời anh ba lần.
Nhắn tin có nghĩa là cô đã nhận được điện thoại, Thịnh Kinh Lan cũng không làm phiền cô mà quay người đi ra cửa, lại gặp thoáng qua Đường Lâm Lãng đi từ ngoài vào.
Đường Lâm Lãng vừa bước vào cửa lại đột nhiên xoay người, gọi dò theo bóng dáng anh: "Thịnh Kinh Lan."
Một giọng nữ xa lạ.
Thịnh Kinh Lan dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, thật sự không quen biết: "Có việc gì không?"
"Anh không nhớ tôi à?" Thấy ánh mắt hoàn toàn xa lạ của anh, Đường Lâm Lãng hơi thất vọng.
"Cô gái này, chúng ta thật sự từng gặp nhau à?" Anh đúng là không thèm nể mặt ai, không còn chút ga lãng nào.
Nhưng chính sự lười nhác hờ hững này lại là thứ hấp dẫn người khác, Đường Lâm Lãng vén mái tóc xoăn ra sau tai, để lộ ra vành tai trắng nôn và ngũ quan tinh xảo: "Anh không nhớ tôi, nhưng tôi biết anh." Cô ta khẽ cười, vươn tay về phía Thịnh Kinh Lan: "Chào anh, tôi tên là Đường Lâm Lãng."
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới: "Là cô à." Đường Lâm Lãng vừa lòng cong môi.
Quả nhiên, anh vẫn có chút ấn tượng với cô ta, dù chỉ là một cái tên.
Lúc đi du học ở nước ngoài, cô ta cũng từng đến mấy buổi party âm nhạc ở quán bar với bạn bè, lúc ấy cô ta gặp một nhóm các chàng trai có ngoại hình xuất chúng, khí chất tuyệt vời, đến từ các đất nước khác nhau, sức quyến rũ cũng khác nhau. Đường Lâm Lãng liếc mắt một cái đã nhìn thấy một gương mặt phương Đông duy nhất trong đó, anh khác hẳn những người khác, ở nước ngoài nhưng vẫn dùng tên tiếng Trung của mình. Ba chữ "Thịnh Kinh Lan" cũng khác cốt ghi tâm như tên anh vậy.
Phần lớn người tới quán bar kia đều là những người có kinh nghiệm, hai nhóm nam nữ trao đối phương thức liên lạc, cô ta chỉ kết bạn với Thịnh Kinh Lan, mà đối phương cũng nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của cô ta.
Cô ta bỗng nhớ đến lần trước nhìn thấy Tô Hòa Miêu nói chuyện với người đàn ông này trên hành lang tầng hai, lúc ấy chỉ thấy quen mắt chứ không nhìn rõ, bị Tô Hòa Miêu làm hỏng tâm trạng nên cô ta cũng không miệt mài theo đuổi.
Hôm nay lại một lần nữa gặp lại anh ở Linh Lung Các, trông anh không giống khách đến thăm Linh Lung Các lắm. Đường Lâm Lăng có chút suy từ, cô ta vẫy tay gọi một nhân viên đang đứng cạnh cửa lại đây: "Người đàn ông vừa nãy thường xuyên đến đây à?"
Nhân viên thành thật đáp: "Thỉnh thoảng tới một lần, hình như là đợi cô Ôn Từ."
"Ôn Từ?" Người thật sự đang lui tới với Thịnh Kinh Lan không phải Tô Hòa Miêu, mà là Ôn Từ? Thế thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi, dù gì Tô Hòa Miêu cũng là một đứa trẻ không chịu lớn, còn Ôn Từ lại có ngoại hình khiến người ta yêu thích, là kiểu để gợi lên tâm tư của đàn ông nhất. Đường Lâm Lãng đứng tại chỗ cân nhắc một hồi, ngửa đầu nhìn về phía Ôn Từ đang ở rồi cất bước đi tới.
Bình thường Ôn Từ không thích ở trong văn phòng lạnh băng mà thích ở trong phòng làm việc bày đầy dụng cụ thêu thùa hơn. Lúc Đường Lâm Lãng bước tới, cô đang kiểm kê thứ gì đó, đôi môi đỏ khẽ hé ra, tính toán rất nghiêm túc.
Nghe nói tối hôm qua sau khi cãi nhau với Ôn Như Ngọc, cô đã bỏ đi, còn tưởng có chỉ khi bỏ nhà ra đi thế nào, không ngờ sáng sớm ra lại thấy xuất hiện ở Linh Lung Các.
Đường Lâm Lãng đánh giả bộ váy liền màu thiên thanh trên người cô, khác hẳn phong cách thường ngày.
Đường Lâm Lãng bỗng nhớ ra, cô được Thịnh Kinh Lan đưa đến đây...
"Có việc gì không?" Ôn Từ thoát khỏi dòng suy nghĩ, cuối cùng cũng phát hiện có người tới gần, vừa nhìn thấy người tới là ai, giọng điệu cô đã vô cùng phòng bi. Đường Lâm Lãng đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi cô: "Cô quen Thịnh Kinh Lan?"
Ôn Từ sửng sốt, không biết cô ta biết đến sự tồn tại của Thịnh Kinh Lan từ bao giờ.
"Hình như tôi không cần báo với cô mọi quan hệ và nhân mạch của tôi." Cô vốn không định giấu, chỉ là không thể bình tĩnh trả lời Đường Lâm Lãng, nói không chừng cô ta đang có ý xấu gì đó. Quả nhiên, Đường Lâm Lãng đặc biệt tới làm cô ngật ngạt: "Cô thích anh ta à?" Ôn Từ lườm cô ta một cái, lười đáp lại, chỉ cúi đầu làm việc của mình, nhưng Đường Lâm Lãng lại không chịu dễ dàng buông tha cô.
"Cô giáo sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đầu, anh ta cũng không phải người sẽ bị hôn nhân trói buộc." Nói thẳng ra thì, Thịnh Kinh Lan là người dạo chơi nhân gian, không có gì là cố định, mà yêu cầu đầu tiên của Ôn Như Ngọc khi tìm đối tượng cho Ôn Từ chính là trưởng thành và đáng tin cậy.
Ôn Từ sắp tức đến bật cười. Tại sao đã bỏ nhà đến Linh Lung Các rồi mà vẫn có người lấy danh nghĩa của mẹ cô để chèn ép cô?
"Đường Lâm Lãng, ai cũng là người trưởng thành rồi, cần gì phải lấy mẹ tôi ra ép tôi như vậy. Có phải cô không biết gần đây chúng tôi cãi nhau to đến mức nào đâu." Chưa biết chừng, trong đó còn có phần Đường Lâm Lãng quạt gió thổi lửa. Tiếng nói phiền phức bên tai còn ồn ào hơn chim sẻ, Ôn Từ chê cô ta quá phiền, vừa định đến nhà kho tìm đồ nên cô cầm danh sách lên, chuẩn bị đi luôn. "Ôn Từ, đừng tưởng tôi đang cố ý châm ngòi ly gián, hồi ở nước ngoài tôi đã quen anh ta rồi." Đường Lâm Lãng ở phía sau gọi cô lại, "Anh ta ở nước ngoài rất đào hoa, cô không ngại chuyện này à?"
Quả nhiên Ôn Từ đã dừng bước. "Không tin?" Đường Lâm Lãng lấy di động ra, mở danh bạ ra tìm, "Anh ta còn ở trong danh sách bạn tốt của tôi, cô tự nhìn mà xem."
Ôn Từ ngước mắt nhìn lên, cái tên quen thuộc, hình đại diện quen thuộc. Đúng là anh.
Lúc ở bên Thịnh Kinh Lan cô cũng có nghĩ tới điều này, anh hiểu trái tim thiếu nữ như vậy, còn là người tình hoàn hảo phù hợp với trí tưởng tượng của phần lớn thiếu nữ. Ơ tuổi hai lắm, có vài người bạn cũ cũng là bình thường.
Nhớ lại cơn hoang đường đêm qua, từ khoang thuyền lên đến giường, kỹ xảo thành thạo đó đúng là vô cùng trôi chảy.
Có điều…
Tại sao lại cứ phải là Đường Lâm Lãng?
Đường Lâm Lãng khoe danh ba trước mặt cô như một bàn tay nóng rát tát lên mặt cô.
Ôn Từ nhắm mắt, không muốn nhận thua trước mặt Đường Lâm Lãng: "Thì có làm sao? Chuyện cô có thể làm, tại sao tôi lại không thể?"
Những lời này không chỉ nói về Thịnh Kinh Lan.
Hồi còn đi học, cô không được tham gia biểu diễn, cuối cùng Đường Lâm Lãng thế vào vị trí kia, nhận được lời tán dương và cổ vũ của giáo viên và tất cả các bạn học.
Những người bạn khác giới cô không thể kết giao, cuối cùng lại đi theo Đường Lâm Lãng, tôn cô ta làm nữ thần.
Mẹ cô không chế cô, chọn bồi dưỡng Đường Lâm Lãng, cô không thể ngăn cản, nhưng không muốn nhẫn nhục chịu đựng thêm nữa. Nếu Đường Lâm Lãng có thể "chơi" với Thịnh Kinh Lan ở quán bar nước ngoài, thì cô cũng có thể.
Cô nhìn về phía Đường Lâm Lãng: "Dù cô từng có chuyện gì với anh ấy thì giờ cũng đều thành quá khứ rồi, đúng không?"
"Nếu đã là quá khứ, vậy thì chính là kẻ thua cuộc." Cô mỉm cười nhướng máy, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất: "Kẻ thua cuộc không có tư cách day tôi làm việc."
Quả nhiên, Đường Lâm Lãng bị cô chặn lời, không biết nên nói gì.
Ôn Từ bình tĩnh xoay người, ngay khi quay lưng về phía Đường Lâm Lãng, nụ cười trên mặt đã biến mất hoàn toàn. Cô trốn vào nhà kho, dựa lưng vào kệ sách, nhắm mắt lại thở hổn hển cũng không thể bình tĩnh cảm xúc đang cản quấy trái tim mình.
Quá khứ của Thịnh Kinh Lan, cô để ý chứ, rất là để ý!
Rõ ràng cô đã nói trước mặt Sa Sở rằng sẽ quân được trái tim mình, nhưng trái tim cô đã đánh rơi từ lâu, từ lúc Thịnh Kinh Lan tặng cô vòng mỹ nhân, tặng cô trâm minh nguyệt, nửa đêm bế cô đi bệnh viên, cải áo khoác đắp lên chân cô. Cho dù ngoài miệng không nói, cô cũng không thể phủ nhận phần tình cảm đã cám rễ trong lòng kia. Cô sống quy củ suốt hai mươi mấy năm, rất ít khi tiếp xúc với người khác phải, nếu người nọ không phải Thịnh Kinh Lan, dù cô có uống bao nhiều rượu hay cố ý phản nghịch đến đầu, cũng sẽ không dễ dàng giao phó bản thân.
Ôn Từ cầm điện thoại, những tin nhắn như cặp đôi yêu đương nồng nhiệt kia lại châm chọc lạ thường.
Cô không muốn quá khứ của Thịnh Kinh Lan phải hoàn toàn sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng không được giống như Đường Lâm Lãng nói, đến người xa lạ cũng có thể tùy tiện chơi với nhau.
Nghĩ lại thủ đoạn của anh khi tiếp cận cô, những món quà tri kỷ, lời mời ân cần, chăm sóc dịu dàng, những lời âu yếm thuận miệng nói ra...
Có bao nhiêu người từng nhận được những điều này?
Chiếc vòng mỹ nhân đeo trên cổ tay là món quả đầu tiên Thịnh Kinh Lan tặng cô, Ôn Từ cầm trong tay hồi lâu, chậm rãi tháo xuống.
Cô không về nhà, cũng không chờ người kia đến đón. Lúc tan tầm, cô đi thẳng đến studio dạy múa của Lý Chiếu Tuyết, ở trong đó tập đến mồ hôi đầm đìa.
Lý Chiêu Tuyết dạy học sinh xong thì tới tìm cô: "A Từ, hôm nay có chuyện gì à?"
Ôn Từ ngồi dưới đất giãn cơ: "Không có gì."
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu có tâm sự tớ vẫn nhận ra chứ." Nhìn trạng thái thế này chắc không phải chuyện gì tốt, "Cậu có thể nói tớ nghe." Ôn Từ không đáp lại.
Lý Chiêu Tuyết đã sớm quen với dáng vẻ này của cô, cũng không thèm để ý: "Tớ kể cho cậu nghe mấy chuyện vui vẻ nhé, lần trước cậu lên sân khấu múa hộ tớ ấy, Bên Làn Nước có bao nhiêu là học sinh mới, ngày nào cũng đi học rất đông đủ."
Ôn Từ cười nhạt: "Giúp được cậu là tốt rồi."
Lý Chiêu Tuyết nói tiếp: "Còn có không ít người chạy tới đây hỏi thăm, nhờ tớ bảo với người bạn múa thay là họ rất thích cậu."
Ôn Từ thu chân về, chậm rãi bởi: "Yêu thích là một chuyện dễ dàng như vậy ư?"
Lý Chiếu Tuyết hỏi lại: "Chẳng nhẽ cậu nghĩ là một việc rất khó?"
Ôn Từ trầm ngâm một lát, nói: "Không khó, chỉ là không được tham."
Như cô với Thịnh Kinh Lan vậy, giữa hai người không hứa hẹn bất cứ điều gì, họ ăn ý quan hệ với nhau, vốn cũng không chịu trách nhiệm gì với đối phương. "Tiểu Tuyết, cảm ơn cậu, tớ còn có việc phải đi trước." Ôn Từ đứng lên, quay về phòng thay đồ để thay sang bộ đồ khác, lại thấy mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Thịnh Kinh Lan trong điện thoại.
Cô chần chờ một lát rồi đáp một tin: [Lát nữa quay về Linh Lung Các.]
Lúc Ôn Từ về đến nơi, cô đã thấy Thịnh Kinh Lan đứng bên chiếc xe quen thuộc.
Người đàn ông kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Ôn Từ chậm rãi bước về phía trước: "Anh vẫn chờ ở đây suốt à?"
Nghe thấy tiếng nói, Thịnh Kinh Lan dập điếu thuốc, xử lý sạch sẽ đồ vật trong tay: "Đã bảo là sẽ đón em tan làm mà?"
Từ chang vang tới giờ đã hơn ba tiếng, Ôn Từ không thấy một chút dấu vết gì của sự tức giận trên mặt anh, tâm từ cô lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Trong mối quan hệ của hai người họ, ít nhất Thịnh Kinh Lan chưa làm điều gì có lỗi với cô, cô thất hứa còn cố tình bỏ người ta ở đây, có vẻ là một chuyện rất mất lịch sự.
Ôn Từ vẫn lên xe.
Cô không biết mình muốn làm gì tiếp, chuyện gì sắp xảy ra, chỉ là khi Thịnh Kinh Lan cúi người lại gần, cô lại vô thức né tránh. Thịnh Kinh Lan rút tay về: "Chỉ thắt dây an toàn cho em thôi mà."
Ôn Từ tự cải cho mình: "Em tự làm được."
Cảm xúc của cô gần như bày hết lên trên mặt, Thịnh Kinh Lan nhìn qua cổ tay trống rỗng của cô: "Có phải em làm rơi cái gì rồi không?"
"Cái gì?"
"Vòng tay."
Anh không hỏi cô tại sao không đeo, chỉ coi như cô bất cẩn đánh rơi.
Hai người đều ngầm biết rõ sự thật, đó là vòng tay bằng ngọc, sao có thể vô duyên vô cớ đánh rơi, chỉ có thế là Ôn Từ tự cải ra thôi.
Ôn Từ sờ cổ tay, đúng là vẫn không quen lắm. Cô mở chiếc túi cầm tay, lấy vòng ngọc ra trả lại cho anh: "Nếu không ngại thì anh lấy lại đi."
Chưa biết chừng còn tăng được lần nữa.
"Ôn Từ, em có việc gì thì cứ nói thẳng." Đồ anh đã tăng thì tuyệt đối không có chuyện lấy lại.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Ôn Từ, cô dựa vào ghế, hít sâu một hơi rồi nói: "Anh quen Đường Lâm Lãng từ lâu rồi, đúng không?"
Thịnh Kinh Lan có vẻ hơi suy tư. Ôn Từ không ngại nhắc lại: "Quán bar ở nước ngoài, party âm nhạc, hai người từng trao đổi phương thức liên lạc."
Ngón tay đặt trên vô lăng hơi năm lại, Thịnh Kinh Lan hỏi ngược lại cô: "Gì cơ?"
"Hai người từng kết bạn."
Thịnh Kinh Lan lấy di động ra, ấn mấy cái lên màn hình, quả nhiên nhìn thấy cái tên "Đường Lâm Lãng" trong danh bạ dài dằng dặc: "Ô đúng này."
Thịnh Kinh Lan thừa nhận. Đúng vậy, anh là người chơi rất sòng phẳng, cũng không cần phải giấu giếm cô điều gì.
Lúc Đường Lâm Lãng khoe khoang, cô còn ôm chút hi vọng, nghi ngờ liệu có phải đối phương thêm mắm dặm muối. Bây giờ lại chính miệng Thịnh Kinh Lan thừa nhận mọi chuyện đều là thật.
Ôn Từ tháo dây an toàn định xuống xe, lại bị Thịnh Kinh Lan cảnh giác nắm chặt cổ tay: "Rốt cuộc em muốn nói gì?"
"Anh từng có rất nhiều bạn gái?" Cô vất vả mở miệng, ngửa đầu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đào hoa đa tình kia, trái tìm bắt đầu đau đớn, "Cũng sẽ làm những chuyện này với họ?"
"Em để ý lắm sao? Ôn Từ." Anh bỗng gọi tên cô làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng. Phản ứng này không khác gì cam chịu.
Ôn Từ mệt hết cả người, không muốn cãi co gi: "Thịnh Kinh Lan, anh về thành phố Cảnh đi."
"Ngủ xong là vứt bỏ người ta thế à?" Thịnh Kinh Lan tức đến bật cười, duỗi tay xoa khuôn mặt thâm trầm của cô, "Ôn Từ, em là gái hư sao?"
"Anh..." Đến tận lúc này, từng câu nói của Thịnh Kinh Lan đều có thể làm cô á khẩu không trả lời được. Ôn Từ chưa từng thấy lượng từ vựng của mình nghèo nàn đến mức này, mãi mới thốt ra được một câu, "Nếu ngủ một giấc mà phải chịu trách nhiệm, thì người phải chịu trách nhiệm với anh còn không tới lượt em." "Anh thừa nhận trước đây anh có không ít bạn gái, nhưng Ôn Từ, chuyên tối qua anh chỉ làm với em." Lời của Làn: Có lẽ đọc đến đây hoặc là thêm vài chương sau nữa mọi người sẽ hơi nghi ngờ tam quan của nhân vật chính, răng có phải anh nam chính này quá tra nam và chỉ tiếp xúc với nữ chính vì mục đích, hay là nữ chính quá hiền lành để người khác dắt mũi, nhưng hy vọng mọi người sẽ có một cái nhìn khách quan hơn, bởi lẽ đăng sau mỗi hành động của nhân vật đều có nguyên nhân của nó. Nam chính sẽ "có nhiều bạn gái", nhưng chỉ là cái mác, còn vì sao anh lại cố tỏ ra 'phóng túng' như thế thì sau này sẽ dần được giải đáp.
------oOo------