Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 1




 

Tháng tư thành Nam, mưa bụi lách cách.

 

Ngói đen xám xịt, mái hiên tí tách.

 

Trên mặt hồ dập dìu chiếc thuyền con, lan ra từng gợn sóng.

 

Không biết từ bao giờ, mâm trái cây trên thuyền đã đổ đầy đất, làm náo loạn cả một đêm ẩm ướt.

 

Bên trong mũi thuyền thấp bé, một bàn tay trắng nôn mềm mại như sữa bò đang cuốn lấy cổ người đàn ông, coi anh như điểm tựa, dựa vào thật sát. Người đàn ông hơi híp mắt lại, động tác trên tay càng thêm mạnh mẽ.

 

Cảm giác xa lạ kích thích đôi môi đỏ mọng của Ôn Từ khẽ run rẩy, âm thanh uyển chuyển như vỡ vụn giữa hai bờ môi: "Thịnh Kinh Lan…"

 

Người đàn ông ngồi dựa bên thuyền dần dần mở mắt, nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp trong đôi mắt xinh đẹp ngậm nước ấy. Mái tóc dài suôn như tơ lụa của Ôn Từ rơi tán loạn sau lưng, theo hô hấp nóng bỏng, trên trán cô cũng toát mồ hôi mịn. Anh mỉm cười thu tay về, gạt một sợi tóc đen nhánh đang phập phồng trước người Ôn Từ ra.

 

Ngón tay đi xuống theo cúc sườn xám, tìm thấy một nốt ruồi son bên xương quai xanh trắng nôn của cô gái, vô cùng diễm lệ. "Đẹp thật." Anh không tiếc lời khen, lòng bàn tay ấm áp cũng dán lên. Mưa xuân tí tách.

 

Trong chiếc thuyền nhỏ không ngừng lay động, một làn sóng xuân lãng mạn đang không ngừng cuốn lên.

 

Ôn Từ không khỏi ngẩng đầu, trong đôi mắt mơ màng là khuôn mặt kinh diễm của người đàn ông, hệt như cái tên anh.

 

Anh có một đôi mắt đào hoa đa tình, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt điểm xuyết cho dục niệm vô biên.

 

Hơn hai mươi năm qua Ôn Từ sống trong quy củ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dây dưa với một người đàn ông mới quen biết chưa đầy hai tháng đến tận nước này.

 

Trong lúc hoảng hốt, suy nghĩ của Ôn Từ bị kéo về hai tháng trước.

 

Rét mướt vừa đi, vạn vật cùng đón xuân.

 

Cơn mưa phùn lặng lẽ đem sức sống đến cho mặt đất, hoa viên của Ôn Từ dần đâm chồi nảy lộc sau mùa đông lạnh giá. Ngày nắng đẹp đầu tiên của mùa xuân, mỹ nhân sườn xám có dáng vóc tuyệt điêu đứng trong vườn hoa, đẹp đến không giống người phàm.

 

"A Từ, bên ngoài lại có người đến thăm cô giáo Tống." Người nói chuyện tết tóc hai bên đơn giản, đôi mắt hạnh để lộ nét chất phác của người thiếu nữ. Cô ấy tên là Tô Hòa Miêu, là học sinh năm ngoái mới tới. Vì trưởng bối hai bên có quan hệ sâu xa, Tô Hòa Miêu trước nay vẫn sống trong nhà họ Ôn, dần dần cũng thân thiết với Ôn Từ. Cô Tống trong lời cô ấy là bà ngoại của Ôn Từ — Tống Lan Chi. Nhà họ Ôn là thế gia truyền thừa văn hóa thêu thùa của Tô Châu. Là nữ chủ nhân thế hệ trước của nhà họ Ôn, Tống Lan Chi nổi tiếng từ sớm, tài nghệ thêu thùa hàng đầu, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn trên quốc tế, nhiều tác phẩm nổi tiếng còn được bảo tồn ở nước ngoài.

 

Bà dành cả đời để phát triển ngành thêu Tô Châu, vô cùng nổi tiếng trên thế giới, được vô số người yêu thích văn hóa thêu thùa chào đón. Tác phẩm của Tống Lan Chi có ngàn vàng cũng khó cầu. Năm năm trước bà đã tuyên bố thoái ẩn, không chấp nhận bất kỳ sản phẩm thương mại theo yêu cầu tư nhân nào nữa, dù người ta có mang gia tài bạc triệu tới cửa, nhà họ Ôn cũng thờ ơ.

 



Nghe ý của Tô Hòa Miêu, chắc mấy người đến thăm hỏi bà ngoại là để mời bà thêu thùa, may vá.

 

Ôn Từ bình tĩnh giơ bình nước lên: "Chú Trình không bảo họ là bà ngoại không ở thành Nam à?" Tô Hòa Miêu cầm bím tóc lên nghịch nghịch, nghiêng đầu nói: "Nói rồi, đám người kia không chịu đi, nói còn muốn thăm cô Ôn."

 

"Cô Ôn" này cũng không phải Ôn Từ, mà là mẹ cô, Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc kế thừa tài sản nhà họ Ôn, khi Tổng Lan Chi tập trung nghiên cứu tài nghệ, bà ấy nỗ lực kinh doanh, là một người phụ nữ giỏi giang hết lòng vì sự nghiệp.

 

Bọn họ lùi một bước, chuyển sang thăm hỏi Ôn Như Ngọc, chắc là vì muốn tiếp xúc với bà ngoại Tống Lan Chi qua mẹ cô? Những chuyện như này xảy ra thường xuyên, Ôn Từ đã nhìn thấu tâm tư mấy người này từ lâu.

 

Bàn tay ngọc ngà thon thả xoa lấy phần lông trắng như tuyết trên cổ tay áo, móng tay được sơn màu đỏ như cánh hoa bay giữa nền trời tuyết: "Đúng là không khéo, chắc giờ mẹ chị còn ở nước ngoài lệch múi giờ."

 

Ôn Như Ngọc đi công tác ở nước ngoài, hôm nay máy bay vừa đắp đất, theo hành trình được sắp xếp thì ít nhất phải ở bên kia một tuần. Cô vừa dứt lời, chủ Trình quản gia đã vội tới, báo cáo tình huống bên ngoài.

 

Ôn Từ hơi ngước mắt lên: "Chẳng nhẽ bọn họ không biết, năm năm trước bà ngoại đã tuyên bố không nhận may đồ tư nhân nữa?"

 

"Họ kiên trì chờ bên ngoài, còn cố ý chuẩn bị ba phần đại lễ." Chú Trình cố ý nhấn mạnh.

 

Ôn Từ không cho là đúng: "Với tính bà ngoại, đừng nói là ba món quà, ba mươi món cũng không qua được." "Không không." Chú Trình xua tay giải thích, "Không phải ba món quà đều cho bà cụ, là chuẩn bị quà cho bà cụ, tổng giám đốc Ôn và cô."

 

"Cháu?" Điều này lại khiến Ôn Từ hiếu kỳ.

 

Người tiếp xúc với văn hóa thêu thùa đều biết nhà họ Ôn có hai mẹ con Tống Lan Chi và Ôn Như Ngọc tọa trấn, rất ít khi nhắc đến cô cháu gái nhà họ Ôn này.

 

Ôn Từ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, ít ai biết từ khi sinh ra cô đã có sẵn thiên phú về mặt thêu thùa, chính Tổng Lan Chi cũng từng nói: "Cho con bé thời gian, thành tựu của A Từ chắc chắn còn cao hơn tôi." Không ít người tặng quà cho bà ngoại, nhưng hiếm ai chuẩn bị quà cho cô.

 

Ôn Từ bỗng đổi ý: "Người ta lặn lội đường xa đến đấy, đương nhiên phải mời họ vào uống trà. Chẳng may truyền ra ngoài lại nói nhà họ Ôn chúng ta không biết cách đón khách."

 

"Cô A Từ định tự mình đi gặp?" "Nếu họ muốn liên hệ với công việc trong tiệm thì chúng ta rất vui lòng, nhưng nếu muốn mời bà ngoại xuống núi thì khuyên họ về sớm một chút."

 

"Thế nhớ không muốn bỏ cuộc dễ dàng thì sao?" Họ cũng từng gặp qua những người ăn vạ ở nhà họ Ôn không chịu đi, hoặc đến năm lần bảy lượt.

 

"Thì cử để họ chờ." Ôn Từ để bình nước lại giàn trồng hoa, tiếng nói thản nhiên như bay xa theo gió.

 

Chú Trình ngầm hiểu, vội ra sảnh đón khách.

 

"A Từ, em cũng đi xem đây. Nghe nói ba người tới lần này đều rất đẹp, có một anh trai đẹp trai kiểu tỏa sáng, một chị gái vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là người đàn ông đi đầu." Tô Hòa Miêu từ nhỏ đã tự xưng là mê cái đẹp, lúc bình luận cũng thao thao bất tuyệt, "Vai rộng eo hẹp chân dài, trông đáng phải cao đến 1m87, vừa nãy ở cửa em không thấy rõ dáng anh ấy lắm, nhưng khi chất thì đỉnh của chóp!"

 



"Hình như em nghe thấy cô gái gọi người ấy là chú Út, nhưng nhìn trẻ lắm, không giống mấy ông chú ba bốn mươi tuổi." Nghe cô ấy lải nhái, Ôn Từ bất đắc dĩ nhắc nhở: "May mà bà ngoại không ở đây, nếu không lại phải mắng em lãng phí thời gian."

 

"A Từ, chị thật sự không có hứng thú gì với trai đẹp à?" Tô Hòa Miêu ghé sát vào nhìn khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết của cô.

 

Ôn Từ trời sinh đã có một đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh, đường cong mí mắt vừa rõ vừa đậm, đuôi mắt hơi cong lên lại thêm phần phong tình độc đáo. Cô là cô cháu gái được nhà họ Ôn nuông chiều, từ đầu đến chân không có chỗ nào không được nuôi dưỡng tỉ mỉ, dưỡng thành khi chất băng thanh ngọc cốt, tuyệt thể vô song.

 

Phàm là người từng gặp qua Ôn Từ, không ai là không bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh diễm. Cho dù gặp có mỗi ngày nhưng Tô Hòa Miêu cũng nhìn không biết chán: "Ai dám tin, thế mà chị lại độc thân từ trong bụng mẹ. Em mà là đàn ông, có simp đến đâu cũng phải theo đuổi được chị." Nhìn Tô Hòa Miêu sáng cả mắt, Ôn Từ vội duỗi tay ngăn cản: "Em mà là đàn ông, chỉ sợ chị trốn còn không kịp." Tô Hòa Miêu không hiểu: "Chị không thích người không chủ động, cũng không thích người chủ động, thế rốt cuộc chị thích kiểu người gì?"

 

Cô... thích kiểu như nào nhỉ?

 

Ôn Từ cụp mắt suy tư, một vài hình ảnh lóe lên trong đầu như những mảnh thủy tinh nhỏ phiêu du trong dòng ký ức, khó ghép lại được.

 

Cô khẽ mỉm môi, không đáp lời. Sau khi Tô Hòa Miêu đi, Ôn Từ lại không nhanh không chậm đi từ vườn hoa ra sân trước. Một lát sau, trong sân vang lên một khúc không linh.

 

Tiếng trống như vọng lại qua thung lũng êm ả tối tăm, khiến mấy người trong phòng khách cũng bị hấp dẫn.

 

Anh đẹp trai kiểu tỏa sáng mà Tô Hòa Miêu từng khen ngợi phản ứng lại đầu tiên: "Hình như tôi nghe thấy âm thanh gì đó?"

 

"Âm điệu thật đặc biệt." Cô gái trẻ tuổi dựng tai lên nghe ngóng nơi phát ra âm thanh, "Là nhạc cụ à?"

 

"Là trống không linh." Người đàn ông ngồi bên trái bỗng mở miệng, ánh mắt thờ ơ nhìn về phương xa.

 

Cô gái trẻ tuổi ồ lên một tiếng: "Chú Út, tai chú thính thế à?" Người đàn ông hơi nhướng mày, lười biếng cầm tách trà lên. Tiếng trống không linh liên miên không dứt.

 

Trong chốc lát, anh buông chung trà đứng dậy.

 

Gió thổi qua, tiếng chuông thanh thúy vang lên dưới mái hiên, Ôn Từ mặc một bộ sườn xám màu xanh là ngồi thắng lưng, tay cầm dùi trống bằng gỗ mun, đôi mắt đong đưa, mặt trống sinh động. Mây đen phủ kín thái dương, cô búi tóc đơn giản, dùng một cây trâm ngọc chặn ngang. Gió nổi lên làm mái tóc tung bay như thác lụa xanh.

 

Ôn Từ lơ đãng ngước mắt, đối diện với tầm mắt trắng trợn của người kia.

 

Người đàn ông khoanh tay đưa vào cột nhà, ánh mắt nhìn cô chăm chủ không chút e dè. Khi Ôn Từ nhìn qua, anh hơi nhướng mày, khóe môi ngậm cười.

 

Như hồ ly chờ con mồi sa lưới.

------oOo------