Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 43: Nằm nghe mưa đổ




Ngày đó Lệnh Tử vốn đã không hứng thú gì, ra ngoài chơi với một người đàn ông mới gặp một lần đã làm cô thấy là lạ cả đường, nói chuyện cũng khách khách khí khí mà khó chịu cũng khách khách khí khí, dù là Hoắc Cảnh Hành hay nói đi nữa cô cũng muốn về sớm.

Nhất là còn gặp phải Úc Thần…

Trên đường về cô gửi tin nhắn cho Khương Lê.

Lệnh Tử: Cậu nói cho Úc Thần biết nay tớ đi chùa Hàn Sơn à?

Có lẽ Khương Lê đang bận, hoặc đang chột dạ nên không nhắn lại cô ngay. Thực tế cũng chỉ là suy đoán thôi, có khi trùng hợp anh cũng tới đó…

Lệnh Tử cũng khó lòng nói rõ được sự thay đổi của anh.

Lúc nãy cô liếc thấy anh đứng cuối hành lang lặng im nhìn văn bia trên tường, trên người anh là vẻ thâm trầm xưa nay chưa từng xuất hiện.

Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không?

Có lẽ là cảm nhận được tâm trạng của Lệnh Tử nên suốt đường đi Hoắc Cảnh Hành không trò chuyện với cô nhiều nữa, khiến cô hãy còn trầm tư.

Lệnh Tử là một cô gái có nội tâm đơn giản và đẹp đẽ, đây là ấn tượng của anh ta về cô trong hôm nay. Lúc cô nói về sự nghiệp vũ đạo mới có vẻ hoạt bát hơn, cảm xúc hạnh phúc tràn ra cả ánh mắt, trừ điều đó ra thì cô không nhiệt tình với những thứ khác lắm, nói lạnh lùng thì không đúng, nhưng đại khái là tương đối bình tĩnh.

Khiến cảm xúc cô dao động còn có người đàn ông lúc nãy họ gặp.

Về nhà Lệnh Tử định về phòng nghỉ ngơi nhưng Tô Hiểu cứ mời Hoắc Cảnh Hành ở lại ăn bữa tối, Lệnh Tử ngồi ăn được hai miếng, bảo mình không thoải mái lắm xong bèn vào phòng, vừa cầm lấy điện thoại đã nhận được tin nhắn từ Khương Lê.

Lê Tử: Tớ bàn chuyện công tác với cậu ta, lơ đãng làm lộ mất chuyện.

Lệnh Tử: Cậu chắc chắn cậu dùng từ “lỡ đãng” đúng hoàn cảnh đấy chứ?

Lê Tử: Tớ nói với cậu ta hôm nay cậu định đi chùa Hàn Sơn xuống tóc xuất gia, còn dẫn theo cả một anh bạn, mà cũng có thể là cậu tìm thánh địa cho anh ta an cư lạc nghiệp,… Tớ còn bảo cậu ta chớ có nghĩ nhiều, cậu hãy còn mải mê chốn hồng trần đấy.

Lệnh Tử: Mới lơ đãng đã để lộ nhiều chữ như thế, ngài hao tâm tốn sức rồi.

Lê Tử: Không dám không dám.

Sáng sớm hôm sau Lệnh Tử về Bắc Kinh, đêm qua cô đã đặt vé máy bay xong xuôi, sáng sớm trước lúc lại bị Tô Hiểu tóm lấy truy hỏi cô có ấn tượng thế nào với Hoắc Cảnh Hành, Lệnh Tử đi sớm thế cũng do sợ bị bà hỏi chuyện này.

Cô đáp lấy lệ: “Khá tốt tính, còn lại cháu không biết, cô ơi, cháu sắp muộn rồi, để nói sau nhé cô.” Xong bèn chuồn lẹ.

Sau khi về Bắc Kinh cô nghỉ ở nhà vài ngày, cũng không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà đọc sách, luyện múa, lúc ăn cơm hoặc là nấu một chén mì, hoặc là… Nấu hai chén mì.

Cô vẫn không có thời gian học nấu ăn, thời gian đâu dành để luyện múa hết cả, còn nấu mì không cần dạy cô cũng biết làm.

Tuy rằng mì sắp nở to cả, trứng gà đã sắp nát tinh, nhưng hành thái làm bát mì trông đẹp hẳn lên, vị nhàn nhạt thanh nhã do quên cho muối…

Nhưng cô không kén ăn.

Bữa cơm chiều thức ăn cải thiện hơn nhiều, vì ba cô về nhà.

Khi Tô Bách nấu cơm Lệnh Tử nghiêm túc đứng cạnh học hỏi, trông thì rất dễ, nhưng cứ đến lúc làm thử là cô lại mất trí nhớ.

Buổi tối cô kể Tô Bách nghe chuyện sẽ ký hợp đồng với văn phòng của Khương Lê.

Tô Bách cười nói: “Đây là chuyện của con, ba ủng hộ quyết định của con, còn bên mẹ ba sẽ khuyên giúp cho.”

Lệnh Tử dừng lại, “Ba, không cần đâu, con muốn tự nói.”

Tô Bách gật đầu, “Vậy được rồi.”

Lệnh Tử rời khỏi phòng múa của Chu Hòa Nghi nhất định sẽ mất rất nhiều tài nguyên. Chu Hòa Nghi là diễn viên múa nổi tiếng thế giới, được bà dẫn dắt vào giới vũ đạo quốc tế thì một đường xuôi chèo mát mái không nói chơi, nếu Chu Hòa Nghi biết cô ký hợp đồng với văn phòng của Khương Lê sẽ có thái độ gì, Lệnh Tử nghĩ là biết ngay.

Nhưng cô vẫn kiên trì, con đường của mình cô muốn tự sắp xếp.

Ngày Khương Lê về Bắc Kinh có gọi Lệnh Tử tới bàn chuyện ký kết, Khương Lê ôm tờ giấy hợp đồng, trông vui như thể sắp mua pháo về đốt cho nhân dân cùng vui chung đến nơi.

Lệnh Tử thấy hơi là lạ, nhưng bên đấy là Khương Lê nên cô vẫn yên tâm.

Khương Lê nói: “Sau này một tay tớ sẽ đàm phán và sắp xếp hoạt động biểu diễn cho cậu, đương nhiên, nếu ngày nào đó cậu muốn thử làm diễn viên tớ cũng sẽ dàn xếp cho, chỉ cần cậu vui là được.”

Trước kia những chuyện này Tô Hiểu và Chu Hòa Nghi sẽ là người xem xét cho cô, vấn đề xã giao nào cô không xử lý được đều có mẹ và cô giúp đỡ, Lệnh Tử chỉ cần quan tâm tới việc múa của mình là được.

Tuy trình độ của cô chưa tới đỉnh cao, nhưng trong thế hệ trẻ cũng có thể coi là xuất sắc hơn hẳn.

Một ngôi sao mới muốn được đại chúng biết tới, hoặc là được dẫn dắt bởi những tiền bối nổi tiếng hơn, hoặc nhận diễn phim nhận tham gia show, liên tục lộ mặt trước quần chúng, phải được biết tới nhiều mới có được lưu lượng.

Nhưng Lệnh Tử lại không phải ngôi sao nổi tiếng, trong giới vũ đạo cô cũng khá có danh, cô không cần Khương Lê tranh thủ giúp mới có cơ hội được biểu diễn, luôn luôn có người chủ động tự tới cửa mời cô.

Khương Lê sàng chọn tỉ mỉ, quyết định để cô tham gia một tiết mục talk show.

Lệnh Tử cũng không cảm thấy không thể, cô chỉ sợ đến lúc đó sẽ tẻ ngắt, cô nói chuyện bình thường với người khác thôi cũng có thể dồn người ta tới “đường cùng” rồi, chớ nói chi là talk show?

Khương Lê cười nói: “Yên tâm, talk show bây giờ không dám để khách quý phát huy tại chỗ đâu, khách mời cũng sợ biểu hiện không ổn, đến lúc đó sẽ có kịch bản riêng cho cậu, cậu làm quen câu hỏi rồi nghĩ câu trả lời trước là được, như kiểu viết tập làm văn hồi học cấp ba ấy, tớ lại nói với MC bên kia đừng đề cập đến chuyện riêng tư, chỉ cần đi sâu vào sự nghiệp múa của cậu là được.”

Cô gật đầu, “Ừ.”

“Tiết mục này chủ yếu phỏng vấn nghệ sĩ nổi tiếng và những người có danh tiếng khác trong nhiều lĩnh vực, như đạo diễn, biên kịch, hí kịch, múa, âm nhạc, giới mỹ thuật, giới văn học, giới thương nghiệp, đủ loại đại lão về nghệ thuật… Tóm lại là rất văn hóa, tiết mục này được các ngôi sao thích lắm, nhận được phỏng vấn từ họ khác nào nói cho quần chúng biết, ông đây là nghệ sĩ nổi tiếng đấy.”

“… Ồ.” Lệnh Tử đáp.

Vốn tiết mục được ghi hình vào lúc 9 giờ sáng ngày đó, nhưng trước bữa ghi hình một bữa bên đó gọi điện thoại lại xin đổi sang hai giờ chiều, đối phương cứ xin lỗi mãi, suýt chút nữa quỳ xuống với cái điện thoại làm Khương Lê nghĩ nếu cô ấy mà tỏ thái độ thì đúng là giáo chủ ma giáo, nên cuối cùng đành phải đồng ý.

Cũng may Lệnh Tử tạm thời không có việc khác.

11 giờ sáng hôm đó Lệnh Tử bị Khương Lê lôi lên xe, “Tới chỗ đó còn phải trang điểm rồi làm quen với kịch bản đấy, cậu tưởng lên sân khấu là ghi hình được luôn à? Mấy cái này lằng nhằng lắm.”

Lệnh Tử lười biếng ngồi trong xe, tối qua ba cô có buổi tọa đàm trên trường, mãi tới 9 giờ ông mới về nhà, nên cô lại ăn mì gói…

Buổi sáng cô ăn cháo trắng, cháo tự nấu, cháo trắng thì không thêm muối cũng chẳng sao. Giữa trưa cô còn chưa kịp ăn nốt cháo đã bị Khương Lê nhét vào xe.

Khương Lê nói: “Đến chỗ đấy tớ lại mua cái gì cho cậu ăn sau, tạm nhịn, nhé.”

Lần đầu tiên Lệnh Tử thử thách với nhịp độ công việc nhanh thế này, đành phải yên lặng chấp nhận…

Dù sao cô cũng không đói.

Tới chỗ ghi hình cũng đã gần 12 giờ trưa, tiết mục trước ghi hình có vấn đề nên chưa kết thúc được, nhân viên lại xin lỗi liên tiếp, Khương Lê cũng thấy còn tốt, dù sao nhân lúc này cho Lệnh Tử đi ăn bữa cơm cũng được, nên lần này cô ấy còn dễ tính hơn cả lần sửa thời gian ghi hình lúc trước.

Lệnh Tử nhàn rỗi không có việc gì, cô ngồi trong phòng trang điểm tiếp tục nghiên cứu kịch bản, vì tương đối nghiêm túc nên có người vào cửa cũng không để ý, đến tận khi hai cô gái nọ vừa dọn bàn trang điểm vừa kích động trò chuyện với nhau.

“Tôi thấy họ cứ như một đôi ấy, có đạo diễn nào lại ra vào có đôi có cặp với nữ diễn viên bộ phim mình sản xuất thế đâu? Chắc chắn phải có mờ ám gì.”

“Trai xinh gái đẹp, trong quá trình làm phim thích nhau cũng bình thường mà, nhưng anh ấy cũng đẹp trai quá mức ấy nhỉ! Lúc nãy tôi còn không dám nhìn thẳng anh ấy cơ, con lai đều hấp dẫn vậy à? Sao trước kia tôi không biết…”

“Mà đẹp trai vậy sao lại đi làm đạo diễn nhỉ? Hơn nữa bộ phim điện ảnh đầu tiên đã giật giải rồi, có tài thật đấy.”

“Tôi nghe đồn show mình nhiệt tình mời anh ấy mấy lần nhưng người ta đều từ chối, sau đó đổi sang mời nữ chính của phim điện ảnh anh ấy quay, không ngờ anh ấy lại đồng ý đến chứ.”

“Tôi bảo là có mờ ám gì mà! Ngọt quá đi!”

Lệnh Tử cảm thấy hơi khó thở, cô bỏ kịch bản xuống, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng trang điểm, đứng ngoài cửa trong chốc lại lại quay vào, hỏi: “Xin lỗi, cho hỏi toilet ở đâu thế ạ?”

Một cô gái trong nhóm đó quay lại nói với cô: “Chị đi thẳng về phía tay phải, cứ đi theo bảng hướng dẫn xanh lục trên tường là đến nơi đấy ạ.”

“Cảm ơn.”

Lệnh Tử vội vàng ngẩng đầu tìm bảng hướng dẫn màu lục trên tường, trong hành lang có lối đi hình chữ Thập, cô mơ hồ thấy phía bên phải có một bảng hướng dẫn màu xanh xanh, cô vừa nhìn chằm chằm cái bảng đó vừa bước nhanh, đúng lúc có người quặt tới từ phía tay trái…

Lệnh Tử lướt qua người đó nhưng không nhìn rõ đó là ai, nên cô thoáng quay lại nhìn, bất ngờ mỉm cười: “Khấu Lâm?”

Khấu Lâm cười, “Đi đâu mà có vẻ sốt ruột vậy?”

Cô hơi ngại ngùng, “Tìm toilet.”

Khấu Lâm chỉ chỉ về phía bên phải, “Đi thẳng về phía này.” Cô gật đầu, định bước đi thì bị cậu ta gọi lại: “Chờ một chút, chuyện là…” Úc Thần đi sau tôi.

Lệnh Tử quay lại mới bắt gặp một nam một nữ đang đi về phía cậu ta, cô mím môi, quay đi ——

Thì đụng phải người chuẩn bị đi qua.

Người đó ôm chiếc máy in nhỏ, trên máy in còn chồng một chồng tài liệu, người ta bị cô đâm mạnh thế thì lảo đảo hai bước, máy in vẫn nằm yên trên tay anh ta, nhưng chồng tài liệu đổ ập vào mu bàn chân Lệnh Tử.

Khấu Lâm vội vã đỡ cô, cậu ta cũng hoảng thay, “Sao rồi?”

Mu bàn chân đau đớn, Lệnh Tử cau mày, tạm chưa nói ra lời.

Khấu Lâm định kiểm tra vết thương cho cô, nhưng cậu ta còn chưa ngồi xổm xuống thì người đi sau mình đã chạy tới bế bổng Lệnh Tử lên, nhanh chân quay về phía phòng trang điểm.

Người bị Lệnh Tử va phải vẫn còn ngơ ngác đứng dựa lưng vào tường.

Khấu Lâm buồn cười nói: “Anh có sao không? Ôm nhiều đồ thế làm gì?”

Cậu ta nói vậy rồi khom lưng định ôm tập tài liệu lên, giật nảy mình, tập tài liệu này nặng chết người, tập nào tập nấy nhét đầy giấy.

Người đó nói: “Mấy thứ này đều phải vứt đi cả…”

Đúng lúc cửa phòng trang điểm mở ra, hai cô gái đang định bước ra thì thấy sát thần lạnh mặt đứng ngoài cửa, họ sợ tới mức đứng gọn hết sang một bên.

Úc Thần ôm Lệnh Tử vào trong, nói: “Phiền hai cô ra ngoài một lát.”

Hai cô gái gái liếc nhau, vội vã chạy ra khỏi phòng trang điểm, đóng cửa lại rồi ngẩn ngơ đứng nhìn nhau ngoài cửa.

—— Tình huống gì đây?

—— Vừa nãy anh ấy ôm ai vào vậy?

Úc Thần để cô ngồi trên bàn trang điểm, anh kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống rồi cầm lấy chân phải của cô, Lệnh Tử đi giày cao gót nhọn, chỗ bị đập trúng đã trầy da, từ từ thấm máu, còn có cả vết xanh tím mờ mờ.

Anh sờ quai giày của cô, muốn cởi giày cao gót ra nhưng tay cứ run run, sờ soạng mãi vẫn không tháo ra được.

Đồ của con gái anh vẫn luôn…

“Để tôi.” Cô thò tay sờ xuống mắt cá chân, chẳng mấy chốc quai đeo đã lỏng ra, giày cao gót rơi xuống đất.

Giày Lệnh Tử vừa tuột xuống Úc Thần lại cầm lấy bàn chân cô, miệng vết thương không rộng lắm, chỉ tập trung ở một chỗ nhưng cũng khá nghiêm trọng, chẳng mấy chốc vết bầm đã lan rộng ra, vết xanh xanh tím tím nhìn mà sợ.

“Không biết xương có bị thương không.” Anh lầm bầm lầu bầu.

Ngón tay anh vẫn thon dài đẹp đẽ nhưng lòng bàn tay không còn mềm mại như trước kia nữa, nơi nơi đều có lớp chai mỏng, chúng cọ vào thịt non bàn chân Lệnh Tử khiến cô thấy ngưa ngứa.

“Đến bệnh viện chụp X – Quang đi.” Anh ngẩng đầu lên nói.

“Không, tôi thấy còn tạm.” Cô rút chân ra khỏi tay anh.

Anh im lặng trong chốc lát, nói: “Vậy em cứ ngồi ở đây đã, anh ra xin họ ít thuốc mỡ.”

Lệnh Tử ngẩng đầu nói với người đang định ra khỏi phòng trang điểm: “Nếu Khương Lê đã về thì phiền anh bảo cô ấy vào xem vết thương cho côi,” Cô im lặng một lát, nói: “Cảm ơn.”

Anh dừng chân bên mép cửa một lát, không đáp, rồi cứ vậy đi ra đóng cửa lại.

Cơn đau trên mu bàn chân vẫn chưa thuyên giảm, vị trí mắt cá chân bị ngón tay anh cọ qua hãy còn hơi ấm, hai tay cô chống vào mép bàn, Lệnh Tử cúi mặt nhìn vết thương ở chân không dám lộn xộn.

Gần đây cô cứ hấp tấp cuống cuồng.

Hai ngày trước luyện múa ở nhà không lưu ý nên đầu gối va phải bàn trà, va rất mạnh, vết bầm hãy còn, lúc sáng nay cô xuống lầu lại bị sái chân, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Tuy vậy ba Lệnh Tử vẫn sợ gần chết, Lệnh Tử là người theo nghiệp múa, đôi chân chẳng khác gì mạng sống thứ hai của cô.

Bình thường cô rất cẩn thận, nhưng dạo gần đây cứ hay thất thần.

Lúc Úc Thần cầm thuốc mỡ và đồ khử trùng vào thì thấy cô đang cúi mặt đong đưa hai chân, váy dài tới đầu gối làm lộ ra cẳng chân trắng trẻo mảnh khảnh.

Lúc cô nhận ra anh vào đây một mình thì vội vàng ngồi thẳng lại, Lệnh Tử cẩn thận chống tay lên mép bàn trang điểm rồi nhảy xuống, giày cao gót chỉ va xuống đất vang lên “côm cốp” đã bị anh dạy dỗ.

Giọng điệu Úc Thần hơi nặng nề, “Em còn cần đôi chân này không vậy hả?”

Lệnh Tử hơi sửng sốt, cô im ắng quay lại tìm túi xách, lại quay ra lấy giày cao gót trên mặt đất, sau đó nhảy lò dò định cứ vậy kệ anh mà đi ra ngoài.

Anh lập tức theo sau cầm lấy cổ tay cô, Úc Thần lại bế Lệnh Tử cho cô ngồi trên bàn trang điểm, anh đứng chắn trước mặt cô, tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ, “Đừng để anh phải lo nữa, ngoan.”

Cô dịch sang một bên, nói: “Để Khương Lê vào đây.”

Bầu không khí giữa hai người trở lên căng thẳng.

Nhưng Úc Thần không nỡ gay gắt với cô, cuối cùng lại đành phải bỏ đồ xuống ra ngoài tìm Khương Lê.

Khương Lê vào trong xong bèn đóng cửa lại, tay cô ấy vẫn còn cầm một hộp cơm, Khương Lê tới gần Lệnh Tử, cô ấy đặt hộp cơm sang một bên rồi cầm chân cô với vẻ đau lòng, “Cậu bị sao vậy hả? Đang yên đang lành sao chân lại bị thương thế này? Bình thường cậu cẩn thận lắm cơ mà, sao cứ gặp Úc Thần là lại dính phải rắc rối thế?”

Lệnh Tử mở hộp cơm ra, toàn là đồ chay… Cô lập tức uể oải không muốn ăn, “Mua ở đâu thế?”

“Nhặt ở thùng rác ven đường đấy!” Khương Lê vẫn còn tức giận.

“Sao không nhặt thêm ít thịt?” Lệnh Tử gắp một miếng củ cải luộc.

“Tớ sai rồi! Lần sau tớ sẽ nhặt đồ ăn trong thùng rác mấy nhà có tiền, nhất định sẽ cho cậu ăn thịt đỡ thèm.” Cô ấy ngồi xuống, bóc túi tăm bông Povidone-iodine dùng một lần ra để rửa miệng viết thương cho cô.

Lệnh Tử cứ im lặng mãi, Khương Lê ngẩng đầu lên mới biết cô đang mất tập trung, hơn nữa cũng không ăn cơm.

Khương Lê hỏi: “Sao Úc Thần lại ở đây?”

“Tới ghi hình với nữ chính bộ phim anh ta đạo diễn.” Cô nói.

“Ái chà, chua quá thể!” Khương Lê cười cười, “Tớ thà tin hôm nay cậu ta biết cậu tới ghi hình nên mới tới còn hơn.”

“Không phải.” Cô tỏ ra chắc mẩm.

“Nhưng mà,” Khương Lê còn có vẻ chắc mẩm hơn cả cô, “Cậu nghĩ lại xem, vốn tụi mình định ghi hình sáng nay nhưng đột nhiên lại đổi sang buổi chiều, có nghĩa là lịch trình ghi hình của nhóm Úc Thần trùng với tụi mình, cậu có biết vì sao Úc Thần yêu cầu ghi hình buổi sáng không?”

“Vì lịch trình trùng chứ sao.” Cô còn đang nhai đồ ăn nên nói không rõ lời.

“Vì cậu ta muốn gặp cậu!” Khương lê cảm thán, “Nếu họ ghi hình lúc chiều thì nhỡ sáng cậu xong việc chuồn luôn thì sao, vậy cậu ta không được gặp cậu rồi còn gì? Nhưng nếu nhóm cậu ta ghi hình xong trước rồi ở lại thì chắc chắn sẽ gặp được cậu.”

Lệnh Tử liếc cô ấy, “Thế sao anh ta biết lịch trình của mình.”

Khương Lê giơ tay thề, “Không phải tớ làm lộ đâu, tai mắt của cậu ta nhiều thế thì cần gì tớ chứ.”

Lệnh Tử nhớ tới Khấu Lâm…

Sao cậu ta lại ở đây?

Khương Lê dính băng keo cá nhân cho Lệnh Tử xong bèn đeo giày cho cô, cô ấy vừa đỡ cô xuống vừa nói: “Ông trời của tớ ơi, xin cậu đừng làm tớ lo nữa, cẩn thận chút đi!”

Cô nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi tớ làm gì?” Khương Lê cười cười, cô ấy đưa cho cô chai nước, nói: “Tớ đi xem đã bắt đầu diễn tập chưa, cậu ngồi ở đây một lát đã, tớ ra tìm người trang điểm cho.”

“Ừ.” Cô nhận lấy chai nước.

Sau khi Khương Lê ra ngoài thì thình lình thấy người đứng ngoài cửa, cô ấy không khỏi sửng sốt, “Cậu vẫn đứng đây à?”

Úc Thần gật đầu, “Cô ấy thế nào rồi?”

“Chắc là không nghiêm trọng, nhưng ghi hình xong tôi sẽ dẫn cô ấy đi bệnh viện chụp X – Quang.”

“Ừ,” Anh im lặng giây lát mới hỏi: “Cậu có quen người tên Hoắc Cảnh Hành không?”

“Chưa gặp bao giờ, từ năm ngoái cô Tô Hiểu vẫn cứ giới thiệu hết người này đến người khác cho Lệnh Tử, nhưng cô ấy không để ý đến ai.” Khương Lê nói đến đó thì đột nhiên cười kì dị, “Nhưng cái anh Hoắc này có đãi ngộ đặc biệt thật, hai người họ chẳng đi thăm chùa Hàn Sơn đấy thôi?”

“…” Anh sầm mặt, không nói lời nào.

Có người cho anh chén trà, Úc Thần nhận lấy rồi trực tiếp mở cửa vào nhà.

Lệnh Tử thử chạm chân phải xuống đất, cô hơi dùng sức nhưng nhận ra căn bản là đi không nổi, hơi cố sức là lại đau, xương không bị thương thật đấy chứ? Nhưng nếu xương bị thương thì không chỉ đau thế này.

Cửa phòng hóa trang mở ra, cô tưởng nhân viên trang điểm bước vào nên vẫn chăm chú nhìn chân mình. Đến tận khi người bước vào để đồ lên bàn khiến nó vang lên tiếng lạch cạch cô mới nhìn sang, vừa thấy Úc Thần, Lệnh Tử đã định lò cò chuồn mất, nhưng vẫn bị anh tóm lại bắt ngồi trên bàn trang điểm.

Úc Thần giơ ly ra trước mặt cô, ý bảo Lệnh Tử cầm, “Anh nói với em mấy câu thôi.”

Cô ngồi yên không nhúc nhích, “Vậy anh nói nhanh lên, tôi hơi bận.”

Anh kề chiếc ly sát môi cô, “Uống chút trà đã.”

Cô quay đầu đi, môi xẹt qua chén trà, “Không cần.”

Anh cười cười cầm ly uống một ngụm đúng chỗ cô đã chạm môi vào, Úc Thần nới lỏng cà vạt, anh nặng nề hỏi: “Đã bao lâu rồi anh chưa hôn em?”

Lệnh Tử lập tức căng thẳng, cô dịch ra sau, định cách xa anh ra, “Có chuyện gì anh nói nhanh đi, tôi còn có việc.”

Úc Thần nâng mặt cô lên, anh nhìn thẳng Lệnh Tử mới phát hiện ánh mắt lạnh lùng của cô soi chiếu tới tận đáy mắt anh, cô không tránh không né như thế khiến Úc Thần hoảng hốt vô cớ.

Anh cắn môi, chậm rãi buông tay ra ôm cô vào lòng, Úc Thần chôn mặt bên cổ cô, “Anh cảm thấy anh tốt hơn anh ta, hợp với em hơn anh ta, hiểu em hơn anh ta, anh còn từng có được em trước anh ta…”

Anh đã từng thuộc về em, về sau cũng chỉ là của em.