Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 36: Hoa nâng trên tay.




Sau khi Lệnh Tử chuyển trường Úc Thần từng gọi điện cho cô, nhưng điện thoại của cô tắt máy nên anh đã đoán được phần nào, anh đợi một ngày cũng không thấy cô gọi cho mình – cơ bản đã xác định đúng là cô đã bị thu điện thoại.

Vì Chu Hòa Nghi cố tình dấu nên lão Trương cũng không biết nguyên do Lệnh Tử chuyển trường, nhưng cho dù ông có biết, Úc Thần cũng không định hỏi ông, anh biết một người an toàn hơn để hỏi.

Lý Trình Dương.

Hôm sau Úc Thần lập tức tới tìm Lý Trình Dương, quả thật anh ấy có biết việc này, nhưng Lý Trình Dương bảo anh phải chờ một thời gian nữa hãy tới tìm Lệnh Tử, Chu Hòa Nghi đề phòng rất kỹ càng, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Lý Trình Dương nói: “Dì Chu quản Lệnh Tử nghiêm lắm, không phải chỉ là nghiêm khắc thôi đâu,” Anh ấy nhấn mạnh việc này, “Rất nhiều chuyện dì ấy đã sắp xếp đâu vào đấy cho Lệnh Tử rồi, dì Chu kỳ vọng rất cao vào em ấy, dì sẽ không ép buộc Lệnh Tử đi theo con đường tương lai đã được dì ấy vạch sẵn, dì Chu cho em ấy chọn một “đường sống”, nhưng cái “đường sống” ấy đều là những đáp án đã được dì sàng lọc ra kĩ càng.”

Úc Thần đứng ngoài hành lang phòng luyện múa, anh nhìn về phía nơi chân trời xa xôi rực lửa, càng gần lúc chạng vạng sắc đỏ cuộn trào càng thêm mãnh liệt, nửa bầu trời đã nhiễm màu đỏ rực.

Lý Trình Dương đứng song song với anh, nhưng anh ấy quay mặt vào phía trong, “Lệnh Tử tuy trông lạnh lùng nhưng thực tế lại là người rất dịu dàng, em ấy chưa từng biết đến hai chữ “phản nghịch” là gì, từ nhỏ em ấy đã sống theo sự an bài của dì Chu, đại khái trong tư tưởng của chính Lệnh Tử, đường mà em ấy có thể đi nó hẹp thế đấy, tư tưởng đó khắc sâu vào xương vào máu, con đường ấy đã ở ngay trước mắt rồi, Lệnh Tử không cần làm những chuyện dư thừa làm gì, bao gồm cả xã giao.”

Úc Thần mở một hộp kẹo ra, anh lấy bốn năm viên dốc hết vào miệng, nhai đến mức tiếng kẹo vang lên “răng rắc”, hơi thở mát lạnh khuếch tán khắp khoang miệng, thẩm thấu đến tận lưỡi, tận yết hầu.

Lý Trình Dương im lặng một lát mới nói tiếp: “Nên khi anh biết cậu và Lệnh Tử yêu nhau vừa sợ vừa lo, còn vui cho em ấy nữa, sợ dì Chu sẽ biết, lo cậu sẽ lừa em ấy, vui vì em ấy cuối cùng cũng chọn một đáp án khác với những đáp án cho sẵn.”

Úc Thần nói: “Em sẽ không lừa cô ấy, ở chỗ em, cô ấy là công chúa, còn em là tù nhân, vĩnh viễn là thế.”

Vẻ mặt Lý Trình Dương khá nặng nề: “Kỵ sĩ nghe hay hơn.”

“Tùy thôi.” Úc Thần đút hai tay vào túi, “Tóm lại, em chỉ cần cô ấy thôi.”

“…”

Thế nên hai tuần sau Úc Thần xuất hiện bên con ngõ nhỏ gần trường mới của Lệnh Tử, Lý Trình Dương dẫn anh tới đây, anh xin nghỉ một tiết cuối để đến chờ cô tan học.

Còn nhớ học kỳ một năm lớp 11, lúc mới khai giảng anh chẳng thấy hứng thú với bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì quanh mình, bao gồm cả cô, chí nguyện của anh không ở chỗ giao lưu kết bạn, mà với học tập cũng chẳng ham mê cho lắm.

Hiện tại nghĩ lại, ấn tượng duy nhất của anh với Lệnh Tử là tên cô, lần đầu tiên thầy giáo bảo cô giới thiệu mình với các bạn anh có cố ý giương mắt nhìn, chỗ ngồi của cô cách anh không xa, Úc Thần cũng chỉ thấy một bóng dáng thướt tha mảnh khảnh.

Không phải anh chưa từng gặp những cô gái xinh đẹp, An Vi Vi là một ví dụ, cô ấy kiêu ngạo, nếu giờ mới quen cô ấy có khi anh cũng chẳng quan tâm đến An Vi Vi, nhưng anh quen Vi Vi từ nhỏ, biết cô ấy tuy kiêu ngạo nhưng tính tình cũng đáng yêu không kém.

Nên lúc ấy nghe được tên của Tô Lệnh Tử, anh chỉ liếc qua rồi tự làm chuyện riêng của mình, ngẫu nhiên gặp được cô ngoài hành lang cũng không để ý lắm.

Cứ cảm thấy tính cô nhạt như nước lọc, cô lại không thích phản ứng người khác, anh cũng chẳng có hơi sức tìm hiểu.

Tính anh luôn nhạt nhẽo thế đấy, trên đời này cũng chỉ thừa vài người có thể khiến anh quan tâm chút ít, còn lại chẳng sao cả, trăm ngàn chúng sinh như phất phơ trong nháy mắt, đời người trăm năm thoăn thoắt bất chợt mà thôi.

Nhưng ông trời cho anh một cơ hội, cơ hội ấy với anh trong hiện tại qủa thực chẳng khác gì được ban ân.

Nghỉ đông năm lớp 11, ngày hôm ấy trời mưa, anh trốn mưa ở cửa siêu thị, nhìn về gian phòng luyện múa trên tầng hai phía bên kia đường, cách màn mưa rắng xóa, xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất, anh thấy bóng dáng uyển chuyển của người con gái, làn váy đong đưa, mũi chân chỉa xuống đất nở thành hoa.

Chỉ một hình ảnh đơn giản như vậy, không ngờ lại cộng hưởng với hồi ức chôn vùi đã lâu trong lòng anh.

Một cách vô lý.



Úc Thần đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nhiên nhận ra có người lại gần, anh quay sang theo bản năng, cơ thể đã phản ứng trước khi não bộ kịp hoạt động – anh dang tay ra với người đang chạy lại chỗ mình, cô đâm sầm tới ôm eo anh làm Úc Thần suýt nữa không đứng được.

Lệnh Tử ôm Úc Thần thật chặt, mặt dụi vào ngực anh, cô ngửi cho thật kỹ mùi hương dịu dàng man mát thân quen.

“Giống bé mèo hoang đã đói hai tuần liền.” Anh mỉm cười, khom lưng thì thào đầy trêu chọc bên tai cô.

“Sao cậu lại tới đây…” Đầu óc Lệnh Tử vẫn chưa tỉnh táo hẳn, từ khi nhìn thấy anh nó đã không còn tỉnh táo nữa, trái tim đập thình thịch, sự vui mừng tràn dâng trong lồng ngực, chính cô cũng chẳng biết chính xác mình vừa nói gì.

Úc Thần gác cằm lên đỉnh đầu cô, “Mình không được đến à?”

Cô đáp: “Được chứ.”

Mũi và hốc mắt cay cay, lòng chát chúa.

“Không có chuyện gì đâu, mình muốn gặp cậu thôi,” Anh nói: “Cậu phải về sớm đúng không? Thế thì đừng để muộn.”

“Cậu… trốn học à?” Cô nói sang chuyện khác.

“Mình xin nghỉ.”

“Vậy là mất một tiết còn gì?”

“Không sao, chỉ một tiết thôi mà.”

Cô vẫn không nói gì, đã lớp mười hai rồi, một tiết thôi cũng rất quan trọng.

Úc Thần nói: “Thế nếu không giờ nghỉ trưa lần sau mình tới đây nhé?”

“Xa quá,” Cô nghĩ, “Còn hai tuần nữa là chính thức khai giảng rồi, cậu chăm chỉ học tập và nghỉ ngơi cho đàng hoàng nhé, không cần phải… vội vã tới đây thế đâu.”

“Không gặp mình mà cậu nhịn được à?” Anh cúi xuống nhìn thẳng cô, “Dù sao mình không nhịn nổi đâu.”

Lệnh Tử ngẩn ra một lát, cô đột nhiên cúi mặt cười. Anh cũng cười theo, nâng cằm cô lên, “Cười cái gì?”

Cô ngưng cười, nói: “Nếu có chuyện gì cậu nhờ Khương Lê chuyển lời cho mình cũng được.”

Anh gật đầu, “Được thôi, vậy mình viết thư cho cậu nhé?”

Lệnh Tử: “Nếu cậu có hứng thú…”

Úc Thần: “Chỉ cần cậu không chê thôi.”

Cô đáp: “Được.”

Anh cười, “Thế là được rồi.”

Úc Thần dẫn Lệnh Tử đến gần nhà cô rồi thôi, đoạn đường còn lại cô về với Lý Trình Dương, anh chậm rãi lùi lại đến tận khi cô vào nhà mới bằng lòng quay về.

Bỗng nhiên anh thấy thật buồn bã, bởi ngày gặp nhau còn xa vời chưa rõ lúc nao.

Hai tuần trôi qua rất nhanh, mỗi cuối tuần Khương Lê sẽ tới một lần, chủ yếu là để đưa thư cho Úc Thần. Nội dung trong thư khá nhàm chán, anh sẽ viết về cuộc sống thường ngày của mình, về Tần Việt, về lão Trương, về Khấu Lâm và An Vi Vi, còn về mình anh viết ở cuối, học, ăn, ngủ, uống sữa đậu nành…

Bên trong thư kẹp ảnh anh, nói là để cô đỡ nhớ.

Nội dung thư Lệnh Tử gửi anh cũng nhàm chán không kém, cô chẳng biết nói gì về cuộc sống đời thường của mình cả, vốn dĩ cô đã là người nhạt nhẽo rồi, trằn trọc mãi cũng chỉ viết được mấy câu như thế.

Chẳng mấy ngày sau khi cấp ba khai giảng Lý Trình Dương cũng tới trường báo danh.

Hôm anh ấy đến trường đúng vào thứ bảy, Lý Trình Dương không để cha mẹ dẫn đi, trường nằm trong tỉnh, tuy khác khu và hơi xa nhưng anh ấy nói ngồi xe taxi cũng tiện rồi.

Lệnh Tử cũng ra tiễn Lý Trình Dương, anh ấy không để ý đến người lớn đứng cạnh mà kéo cô sang một bên, nói: “Không có gì là không vượt qua được cả, anh nghĩ dì Chu phản đối vậy là vì em đang học cấp ba, đang lúc nên chú tâm vào việc học, chỉ một năm thôi, chờ lên đại học thì chuyện gì cũng dễ nói cả.”

Cô gật đầu, “Em biết, em sẽ cố gắng.”

Lúc Lệnh Tử định về với ba mẹ thì bỗng nhận thấy có bóng người đứng ở chỗ ngoặt hơn mười mét phía trước, người ấy mặc đồ thể thao, đeo mũ và khẩu trang kín mít.

Là Úc Thần.

Anh chỉ đứng đấy nhìn cô vào nhà.

Lệnh Tử không dám làm gì trắng trợn, cô đành nhìn về phía anh hai lần rồi vào nhà cuối cùng.

Khương Lê không dám đến thường xuyên vì sợ bị Chu Hòa Nghi nghi ngờ, sợ là trong mắt Chu Hòa Nghi cô ấy cũng là đồng loã, nhưng mấy lần Khương Lê đến thái độ của Chu Hòa Nghi cũng không có gì khác thường nên cô ấy cũng yên tâm hơn.

Hơn nữa kì thi tháng này thành tích của Lệnh Tử không chỉ không giảm sút mà còn tiến bộ, làm Chu Hòa Nghi yên tâm hơn phần nào, bà cũng không trông cô nghiêm như trước nữa.

Nhưng vẫn cấm Lệnh Tử ra ngoài.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi tới Khương Lê vội vã đẩy Lệnh Tử lên tầng, vừa vào phòng cô ấy đã đóng cửa lại, vẻ mặt vừa thần bí vừa nghiêm túc.

Lệnh Tử thấy khó hiểu, cô đột ngột nhớ tới Úc Thần, “Sao thế? Có phải cậu ấy…”

Khương Lê lắc đầu, “Cậu biết ai phá rối chuyện của cậu với Úc Thần không?”

Lệnh Tử cũng lắc đầu, “Không biết, hôm đấy mẹ mình chỉ nói có người nói cho mẹ, mình nghĩ là ai đó trong trường hoặc trong lớp.”

“Sau khi cậu chuyển trường Diêu Yểu nhảy nhót tưng bừng lắm, quá đáng hơn là càng thêm nhiệt tình với Úc Thần nữa cơ,” Khương Lê tỏ ra giận dữ, “Tuy Úc Thần không thèm để ý đến cậu ta đâu, nhưng tớ nhìn mà chỉ muốn xông ra đánh cậu ta một trận cho hả dạ thôi!”

“Ý cậu là chuyện này liên quan đến cậu ta à?”

“Thời gian này Úc Thần không vui đấy thôi, mà Diêu Yểu cứ phải dán lại gần, Úc Thần lạnh mặt với Diêu Yểu làm cậu ta bực nên mới nhắc đến chuyện cậu chuyển trường, trừ mấy người bọn mình thì không ai biết rõ nguyên nhân cậu phải chuyển trường hết, thế mà cậu ta lại biết.”

“Sau đó thì sao?” Lệnh Tử hỏi.

“Bị Úc Thần dọa mấy câu là đã nói thẳng rồi, cậu ta nói gặp dì Chu ở ngoài phố, trong lúc trò chuyện không cẩn thận lỡ miệng…”

Khương Lê cười mỉa mai, “Ai mà tin được?”

Lệnh Tử nghe xong cũng không tỏ vẻ gì.

Khương Lê nói: “Ả hồ ly tinh này đúng là tốn tâm tốn sức quá mà! Vì sự ích kỷ của mình mà phá hoại chuyện tình cảm của người khác, sau đấy còn không biết xấu hổ mà dây dưa với bạn trai người ta, đúng là hư hỏng chết đi được!”

Lệnh Tử nghe chuyện này cũng rùng mình, có lẽ trước kia cuộc sống của cô quá đơn giản, mối quan hệ ít ỏi khiến cô không có cơ hội tiếp xúc với vô số kiểu người, nên chuyện phức tạp ít khi phát sinh trên người cô.

Nhưng từ khi quen úc Thần…

Đúng là hồng nhan họa thủy đây mà.

Thật ra vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, cũng như Lý Trình Dương đã nói, chỉ một năm thôi, nghiêm túc hơn thì sau này chuyện gì cũng dễ nói.

Cho nên, lúc này cô không muốn bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chuyện gì.



Sau khi tháng mười bắt đầu, thời tiết mới dần ngả sang thu.

Từ khai giảng đến giờ Lệnh Tử chỉ gặp Úc Thần từ xa hôm Lý Trình Dương đến trường đại học báo danh, lúc sau họ chỉ viết thư, đôi khi Khương Lê tới sẽ cho cô mượn điện thoại của cô ấy để gọi cho Úc Thần.

Cô vốn ít nói, có gì nên nói đều viết trong thư cả rồi nên khi ấy thật không biết nên nói gì. Vốn dĩ Úc Thần là người hay nói hơn, tùy thời cũng có thể chọc cười cô, nhưng anh nói đã lâu rồi không được gặp Lệnh Tử nên giờ muốn nghe giọng cô, nói gì cũng được, chỉ cần để anh nghe thấy tiếng cô thôi.

Lệnh Tử nói nếu không mình đọc sách giáo khoa cho cậu nghe nhé?

Anh đồng ý.

Thế nên Lệnh Tử mở sách giáo khoa văn ra đọc văn cổ, thơ cổ cho anh nghe. Khương Lê ngồi cạnh cũng đến sợ, sợ đến nỗi trái tim đập bình bịch, mãi mới có cơ hội nói chuyện phiếm mà giờ lại đọc thơ cổ cho nhau nghe? Hai người này không biết đã bị tương tư tra tấn đến nỗi nào mà lại không nói nổi lời gì như vậy nữa!

Lệnh Tử cười rồi ngâm thơ tiếp.

Anh nói cô không cần đọc diễn cảm vậy đâu, nói bằng giọng ngày thường hay nói chuyện với anh là được, anh nhớ cái giọng ấy, cũng thích nghe giọng cô khi xưa trò chuyện với anh, bình tĩnh và dịu dàng.

Lệnh Tử nghĩ ngợi, “Yêu cầu kỹ vậy thì mình liên hệ qua thư vẫn tốt hơn.”

Anh cười khẽ, “Thư mình đè dưới gối đầu giường này, trước khi đi ngủ mình sẽ đọc, đọc xong thư cũng chẳng khác gì được nghe giọng cậu lúc nãy cả, buồn ngủ lắm.”

Mỗi phong thư Úc Thần gửi cho cô cơ bản đều sẽ kẹp một bức ảnh của anh, chính anh tự chụp bằng camera, cũng tự rửa ảnh, mỗi bức ảnh từ tay anh chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật, trông đẹp đến lạ.

Lệnh Tử đặt thư và ảnh của anh trong hộp gỗ rồi khóa chúng trong ngăn tủ.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trân trọng thứ gì quá mức, từ nay về sau thứ ấy sẽ là nó.

Kì kiểm tra tháng 10 Lệnh Tử vẫn phát huy rất tốt.

Không chỉ có tháng 10, mà tháng 11, tháng 12 thành tích của cô vẫn trong top đầu. Điều này khiến Chu Hòa Nghi an tâm hơn hẳn, con gái bà đã trở lại như xưa.

Hai ngày trước Tết trường cấp ba mới cho nghỉ đông.

Ngày hai mươi chín tuyết lớn vây kín khắp nơi, trên mặt đất cũng bị phủ một lớp tuyết dày. Hai ngày nghỉ Lệnh Tử cũng luôn ở trong phòng, học, đọc sách, luyện múa, cô chỉ xuống lầu khi ăn cơm.

Một mình Lệnh Tử ở trong phòng không ló mặt ra ngoài, Tô Bách sợ cô khó chịu, định dẫn cô ra ngoài thì trời vừa gió vừa tuyết, ông mới ngồi trong phòng Lệnh Tử hai phút đã bị cô đuổi ra, nói rằng cô phải học.

Bình thường tuy Tô Bách có vẻ quản Lệnh Tử nghiêm hơn Chu Hòa Nghi nhưng quan niệm của ông văn minh hơn nhiều, dù ông không quá đồng ý chuyện cô yêu sớm nhưng cũng không nghiêm khắc đến nỗi cuối tuần cũng không cho Lệnh Tử ra ngoài.

Ông cảm thấy Chu Hòa Nghi hơi quá đáng nên có cãi nhau với bà hai lần.

“Em không sợ con sẽ thất vọng về em à?”

“Con bé thất vọng về em ư? Được thôi, vậy còn tốt hơn việc sau này con oán người mẹ như em không nhắc nó quay đầu đúng lúc.”

Tô Bách là phần tử trí thức, ông không thích ăn nói hung hăng, huống chi người cãi nhau với mình còn là vợ, thế nên ông chỉ nói mấy câu rồi lại nhường bà, chấm dứt cuộc cãi vã.

Đúng là vô lý, ông vẫn luôn nghĩ thế.

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ chỉ đến thế thôi, không ngờ lúc tối ăn cơm Chu Hòa Nghi lại đưa ra ý kiến, cả nhà đang yên lặng ăn cơm, bà đột nhiên nói sẽ để Lệnh Tử ra nước ngoài học.

Nửa năm qua bầu không khí trong nhà vẫn hề sống động nổi, thậm chí có thể nói là u ám nặng nề, tuy Lệnh Tử sẽ không tỏ thái độ với cha mẹ, nhưng do cô áp lực nên cũng sẽ khiến họ thấy nặng nề theo.

Dưới đáy mặt hồ tưởng chừng phẳng lặng có một dãy núi lửa đang chực chờ phun trào, lời của Chu Hòa Nghi như mồi dẫn phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ ấy.

Lệnh Tử siết chặt đôi đũa, nói: “Con sẽ không ra nước ngoài.”

Tô Bách cũng nhíu chặt mày, “Em phá phách chưa đủ hay sao? Chuyển trường thì thôi, Lệnh Tử nghe lời em vậy còn chưa đủ à? Thành tích của con bé vẫn luôn tiến bộ, hiện tại phải ra nước ngoài làm gì?”

Vẻ mặt Chu Hòa Nghi vẫn rất bình tĩnh, “Thằng bé tên là Úc Thần.”

Bàn tay đang cầm bát đũa của Lệnh Tử run run, cô không lên tiếng.

Chu Hòa Nghi chậm rãi hít một hơi thật sâu, bà thở dài, “Căn bản là con không từ bỏ cậu ta được, con tưởng mẹ không biết hay sao? Rốt cuộc là nó có điểm gì tốt khiến con khăng khăng một dạ với nó như thế vậy hả? Chỉ là đứa mồ côi không cha không mẹ…”

Lệnh Tử quay phắt sang nhìn bà, trong đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh hãi, khó hiểu và lẫn lộn đầy những cảm xúc phức tạp khác.

Chu Hòa Nghi tự biết mình lỡ lời nên tự giác ngậm miệng lại, bà nói: “Tóm lại, mẹ không đồng ý con và cậu ta tiếp tục ở bên nhau, lên đại học cũng không được, nên con phải ra nước ngoài.”

“Mẹ điều tra cậu ấy ư?” Lệnh Tử nhìn bà.

“Thái độ này của con là sao hả?” Chu Hòa Nghi bất mãn nhíu mày, “Mẹ không yên tâm con nên tìm hiểu cậu ta thôi.”

“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.

“Không có sau đó, mẹ không đồng ý, giờ và sau này cũng không đồng ý!” Chu Hòa Nghi vẫn rất kiên quyết.

Lệnh Tử buông bát đũa, cô im lặng một lát, cố kiến mình bình tĩnh lại mới nói: “Đây là chuyện của con, bây giờ con có thể nghe lời mẹ, nhưng những chuyện sau này con phải tự quyết định.”

Chu Hòa Nghi giận dữ trước thái độ kiên quyết của cô, “Sau này con thích tự quyết định chuyện gì cũng được, trừ chuyện này!”

“Chỉ vì cậu ấy không cha không mẹ ư?” Lệnh Tử hơi kích động.

“Đúng vậy, vì nó không cha không mẹ!” Chu Hòa Nghi nhìn cô vài giây, bà gắng gượng khiến mình hòa hoãn trở lại, nói: “Lệnh Tử, mẹ rất thương cảm với cuộc đời bất hạnh của Úc Thần, đại đa số mọi người đều không thể làm gì khác được trong tình huống như thế, đấy không phải lỗi của cậu ta, mẹ chỉ lo vì cậu ta trưởng thành trong hoàn cảnh như thế…” Có lẽ là do thương cảm thật lòng, nên bà ngừng lại một lát mới nói: “Mẹ lo cậu ta có vấn đề gì trong tính cách.”

Lệnh Tử phản bác không nghĩ ngợi, “Cậu ấy không bị sao hết.”

Chu Hòa Nghi nói: “Hai đứa mới ở bên nhau bao lâu? Trải nghiệm thời thơ ấu và hoàn cảnh trưởng thành gần như có ảnh hưởng chí mạng với mỗi người, những ký ức khắc xương khắc máu ấy có thể định hình tính tình cả đời một con người!”

“Mẹ không hiểu cậu ấy…”

“Mẹ không cần hiểu cậu ta, mẹ chỉ biết mẹ không dám để con phải mạo hiểm mà thôi.”

“Con hiểu cậu ấy, cậu ấy không có vấn đề gì cả, cậu ấy bình thường lại còn rất thông minh rất xuất sắc nữa,” cô nóng lòng nói đỡ anh, “Cậu ấy có sở thích của mình, cậu ấy thích nhiếp ảnh, hơn nữa chụp cũng rất đẹp, còn được tạp chí nhận bài gửi về…”

“Lệnh Tử!” Chu Hòa Nghi ngắt lời cô, “Chuyện đấy chẳng thể chứng minh điều gì cả, rất nhiều người cũng làm được như thế, chỉ cần người đó đủ nỗ lực mà thôi.”

Tô Bách không biết phải nói gì, dù ông nói thay lời ai cũng là sai, cả vợ và con gái đều có lập luận cho rằng mình đúng, ông không hoàn toàn đồng ý với Chu Hòa Nghi, nhưng cũng không thể ủng hộ con gái.

Đương nhiên, nếu có thể thì ông bằng lòng đứng về phía con.



Bầu không khí trong nhà hôm tất niên vô cùng nặng nề.

Cuộc nói chuyện hôm qua không giải quyết được gì. Gió tuyết bên ngoài đã ngừng, trời đất trắng xóa bởi tuyết vắng lặng và an bình hơn cả tình huống bên trong, hơn nữa lại đang lễ Tết, ngoài đường giăng đèn kết hoa thật rộn ràng.

Cả ngày nay Lệnh Tử nhốt mình trong phòng, cô ngồi trên giường ôm gối ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vẫn luôn thích ngắm thế giới ngoài kia, cô cảm thấy thế giới sau song cửa sổ khác biệt hoàn toàn với thế giới của cô bên này.

Nơi này vắng vẻ, phía bên kia ồn ào.

Nơi này chật hẹp, phía bên kia rộng lớn.

Úc Thần ở phía bên kia cửa sổ, lòng cô đang ở nơi đó.

Giữa trưa cơm nước xong, Lệnh Tử đang định gọi điện thoại cho Khương Lê bằng máy bàn, không ngờ cô ấy nhanh nhạy hơn cô nghĩ, mới nhấc máy đã nói mình đang trên đường đến rồi, chẳng cần phải nhắc nhở.

Nửa tiếng sau Khương Lê vượt tuyết tới.

Tô Bách rất vui, ông nhanh nhẹn mời Khương Lê vào trong, gấp gáp đến nỗi định đuổi luôn Khương Lê vào phòng con gái mà chưa mời trà, nhưng lý trí ông vẫn còn đó, để cô ấy uống trà xong mới bảo lên lầu.

Khương Lê vừa vào đã đau lòng ôm Lệnh Tử, cô ấy cười: “Hôm nay có muốn ra ngoài không?”

Mắt Lệnh Tử sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc đã tối lại: “Mẹ tớ sẽ không đồng ý đâu.”

“Tụi mình gọi cả Lý Trình Dương nữa,” Khương Lê cười cười, “Dì không tin mình thì cũng phải tin Lý Trình Dương chứ? Dù sao anh ấy cũng là đại biểu xuất sắc dì tận mắt chứng kiến trưởng thành mà.”

“Có lẽ có thể thử xem.”

“Hôm nay mục đích mình tới rất trong sạch đấy nhé, chỉ tới đây dẫn cậu đi dạo phố, sau khi cậu chuyển trường mình cũng không thích ra noài nữa, hành trình hôm nay đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi, buổi chiều dạo rồi đi phố ăn gì đó, buổi tối tụi mình ra quảng trường đếm ngược tới thời khắc giao thừa.”

“…”

“Đương nhiên, sẽ không mất thời gian cậu với Úc Thần bên nhau đâu.”

Sáng sớm Khương Lê đã gọi điện cho Lý Trình Dương, cô ấy tới được nửa tiếng anh ấy mới sang. Lệnh Tử và Khương Lê ngồi trên tầng nghe thấy tiếng bèn nhanh chóng chạy xuống lầu. Khương Lê cứ như lần đầu gặp Lý Trình Dương, chào hỏi vô cùng dối trá, cái gì mà lần đầu được gặp, nghe danh đã lâu, cứ một tiếng đàn anh hai tiếng đàn anh để Chu Hòa Nghi không nghi ngờ gì.

Lý Trình Dương cũng rất phối hợp, anh ung dung nói ra lý do đã bàn sẵn với Khương Lê, “Hôm nay ngoài quảng trường rất náo nhiệt, cả ngày đều có sự kiện, buổi tối còn tổ chức đếm ngược đến giao thừa đấy, hay là mình tới đó xem nhé?”

Tô Bách chỉ mong con gái ra khỏi nhà được một lần, bình thường cô cũng chỉ ra khỏi nhà khi phải đến trường, trong trường chắc chắn cũng chỉ ngồi trong lớp, ông đang mong cô có cơ hội ra ngoài đi dạo đây đó nên cực kỳ ủng hộ ý kiến này.

Chu Hòa Nghi còn hơi do dự nhưng bị ông thuyết phục, “Có Trình Dương đi cùng thì em còn không yên tâm gì nữa?”

Sau khi ra khỏi nhà Lệnh Tử có vẻ rất phấn khởi, dù áo lông vũ dày cộp cũng không dấu được tâm trạng hưng phấn của cô. Khương Lê nháy mắt với Lý Trình Dương ra dấu, cô ấy cười cười kéo Lệnh Tử chạy tới chỗ trạm xe buýt, Lệnh Tử chạy không nhanh, bị cô ấy kéo đến nỗi mấy lần suýt trượt chân.

Lý Trình Dương chạy theo sau nhắc nhở, “Em cẩn thận có được không! Vội làm gì? Người ta cũng đâu có chạy mất!”

Lệnh Tử không hiểu ý câu này của anh, chờ tới khi cô chạy một đoạn thật xa, nhìn thấy người đứng bên trạm giao thông công cộng mới hiểu.

Trong trạm giao thông công cộng có một bóng dáng màu đen đang ngồi, người ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen, áo lông vũ màu đen, quần màu nâu nhạt và giày trắng.

Anh nhìn thấy cô thì đứng dậy.

Dáng người lênh khênh đứng giữa trời băng đất tuyết cao cao gầy gầy.



Úc Thần không thích trời mưa dầm mà lại thích thời tiết gió tuyết như thế này. Nhưng cảnh tuyết hôm nay có đẹp đến mấy anh cũng không có tâm trạng thưởng thức nữa, anh chỉ dán chặt mắt vào bạn gái mình – cái người đang nhìn đông nhìn tây bị Khương Lê kéo đi đằng trước.

Lý Trình Dương đi chung với anh thấy rất áp lực, “Thời đã lạnh rồi, cậu đừng đổ dầu đổ dấm làm người khác khó thở thêm nữa, kiên nhẫn chút đi, chờ hai cô gái dạo phố xong cậu còn nhiều thời gian lắm.”

Sắc mặt Úc Thần nặng nề, “Nửa năm, nửa năm rồi em chưa gặp cô ấy, anh không hiểu cảm giác này của em đâu.”

“Giờ anh hiểu rồi, đó là tâm trạng khó chịu hơn cả việc đi dưới trời tuyết bay tán loạn, kiềm chế hơi thở dã thú trên người cậu đi.”

“Mong anh thông cảm.”

Sau khi Khương Lê dạo phố thỏa thích mới thoải mái trả Lệnh Tử cho Úc Thần

4 giờ chiều, Lý Trình Dương nói: “Đến quảng trường đi, chỗ đó nhiều người, bên phố cũng lắm chỗ ăn uống, buổi tối còn phát sóng xuân vãn trực tiếp đấy, không muốn xem thì lên tầng trên chơi trò chơi đến khi bắt đầu đếm ngược tới giao thừa nhé?”

Khương Lê thích chơi bời nên ra sức gật đầu. Úc Thần miễn cưỡng đồng ý đi ăn cơm chung với họ. Ăn cơm xong anh sẽ dẫn Lệnh Tử đến một chỗ yên tĩnh để hưởng thụ thế giới riêng tư sau.

Nhưng Úc Thần vẫn chưa biết phải đi chỗ nào, “Cậu muốn đi đâu?”

Lệnh Tử suy nghĩ thật lâu mới nói: “Đến chỗ cậu đi.” Cô chỉ muốn bên anh ở một nơi thật yên tĩnh.

Úc Thần lên tiếng, bảo tài xế lái xe đến nhà mình.

Lúc này Tần Việt đang làm tổ trong hiệu sách, chú bật máy sưởi lướt web.

Úc Thần về mà không báo cho chú lấy một tiếng, anh vào thẳng phòng mình, đóng cửa lại, bật máy sưởi.