Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 32: Hoa nâng trên tay.




Đại khái là bị ảnh hưởng bới Lý Trình Dương nên gần đây Lệnh Tử học hành hơi quá sức, quá sức đến mức vì tối học muộn nên cần ngủ vào giờ nghỉ trưa, cô thậm chí còn không muốn ăn cơm, nhưng thói quen ăn uống xưa nay cho cô biết, có buồn ngủ thì cũng ăn cơm xong mới được ngủ.

Nhưng sau khi cơm nước xong cô cảm thấy đã tỉnh táo hơn nhiều bèn bắt đầu làm đề.

Úc Thần đứng bên khuyên dăm câu bảo cô nên nghỉ ngơi, nhưng Lệnh Tử không nghe anh.

Anh nói: “Mình nghe thấy tiếng đại não cậu đang như sầu như thảm, như khóc như than, dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt.” (*)

(*) Trích trong “Tiền Xích Bích phú” của Tô Thức. Câu trên lấy từ bản dịch của Phan Kế Bính, nguyên văn phải là: “Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố, dư âm niểu niểu bất tuyệt như lũ.” – “Tiếng não nùng rên rỉ như sầu như thảm, như khóc như than. Dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt.”

Lệnh Tử ngơ ngác nhìn anh.

“Mình ngâm đúng không?” Anh hỏi.

“Dư âm vẫn còn lanh lảnh phải đọc trước như sầu như thảm như khóc như than.” Cô nói.

Thế là anh lại ngâm thêm một lần, lần này thì đúng.

Anh tích cực tiến bộ như thế làm Lệnh Tử rất vui, cô nhịn không được bèn ca ngợi anh: “Gần đây cậu rất cố gắng học tập đấy.”

Úc Thần cười cười, “Không, mình chỉ cố gắng yêu cậu thôi.”

Lệnh Tử: “…”

Đây là một cái hố đúng không?

Anh cố ý đào ra chờ cô nhảy vào chứ gì?

Nếu lúc nãy cô nói, gần nhất cậu rất tích cực tiến bộ cho tương lai.

Có phải anh sẽ đáp, không, tích cực chạy về phía cậu thôi.

Còn nếu cô nói là, dạo này cậu tiến bộ quá.

Có phải anh sẽ đáp, không… mình chỉ tiến bộ trong việc chơi lưu manh với cậu… Haiz, chắc chắn là sẽ lưu manh rất tự nhiên rất chân thật…

Cô tự tiện nghĩ ngợi lung tung, tự tiện ngầm kết luận.

Úc Thần thấy cô thờ ơ bèn nhắc nhở, “Câu mình nói lúc vừa rồi cũng được tính là mấy lời tình tứ đấy.”

Cô tiếp tục vùi đầu làm đề, “Ừ.”

Úc Thần trêu cô, “Phản ứng rung động chút cho mình xem nào.”

Lệnh Tử kệ anh.

Anh rất là cảm khái, “Chẳng phản ứng gì cả, có khi ai đấy đang ám chỉ mình nên làm chuyện gì đó không văn nhã với ai đấy nhỉ, ví dụ như làm ai đấy nhớ lại cảnh được hôn một nụ hôn thật sâu vào lúc chạng vạng?”

Cuối cùng cô cũng “rung động” mà ngẩng đầu lên nhìn anh, “vận khí” một lúc lâu mới thốt ra tiếng, “Cậu…”

Đứng đắn hơn đi? Nhã nhặn được không? Kiềm chế chút nhé? Rụt rè đi chứ?

Không, mấy cái này cô nói hết rồi, chẳng có tác dụng gì với anh cả.

Cô ngẫm nghĩ thật lâu mới khuyên chân thành từ tận đáy lòng, “Tự kiểm điểm tí đi.”

Anh cười, “Ok.”

Đùa miệng không thôi mà dễ nghiền quá chừng.

Lệnh Tử lại tập trung làm đề, anh tiếp tục xem vở ghi của cô.

Lúc học Úc Thần sẽ nghiêm túc nghe giảng, nhưng anh lười không muốn ghi bài, thỉnh thoảng nhớ được ý chính thôi, lúc trước anh nghe giảng hay thất thần, nhưng hiện tại cứ nhìn bảng đen chán suýt nữa thất thần mà thấy bóng lưng nghiêm túc của cô là anh lại tập trung trở lại, tiếp tục nghe giảng bài.

Nên dạo gần đây anh tiến bộ hơn nhiều.

Lúc giảng bài thầy cô sẽ tiện thể nhắc lại những kiến thức cũ, nếu Úc Thần không nhớ gì thì giờ ra chơi sẽ đi lật lại bài cũ ôn tập. Anh còn ngồi cạnh lớp phó, thành tích của Trần Dương cũng tốt, Úc Thần sẽ chủ động hỏi bài cậu ta.

Việc này khiến Trần Dương hưng phấn đến nỗi cầm giấy nháp cầm tay Úc Thần nói cậu ta thưởng thức tài hoa của anh đã lâu, chờ ngày anh xuất sư cũng là lúc hai người tiếu ngạo quần hùng, nói nếu hai ta chung tay góp sức chinh chiến thiên hạ, trên bảng thành tích cả năm kiểu gì cũng có chỗ dung thân cho cả hai.

Úc Thần nghe vậy bèn cười, “Xuân thu ngũ bá Chiến quốc thất hùng (*) sao có thể thiếu chỗ của cậu? Nếu cậu sinh ở thời đại kia nhất định có thể thực hiện chí nguyện lớn lao hùng bá thiên hạ.”

(*) Xuân thu ngũ bá: Tập hợp 5 vị bá chủ thời kì Xuân Thu. Chiến quốc thất hùng: Chỉ bảy cường quốc đã được hình thành từ sự suy yếu của nhà Chu trong suốt giai đoạn Chiến Quốc của lịch sử Trung Quốc.

Trần Dương khiêm tốn cười, không dám không dám.

Úc Thần ngưng cười, “Cho nên, bài này tôi có làm đúng không thế?”

Trần Dương day trán, nói: “Để bổn bá nhìn kỹ rồi tính.”

Úc Thần cười, “Cậu không đi hát tuồng đúng là uổng.”

Trần Dương ôm quyền với anh, “Sau này tôi thành diễn viên nổi tiếng nhất định sẽ…”

“Xem bài tôi làm đi.” Úc Thần ngắt lời Trần Dương.

“Được rồi.” Cậu ta đáp.

Sau khi tan học Úc Thần hãy còn chìm nổi trong biển học vô bờ, Lệnh Tử đi qua hỏi anh có cần cô giúp hay không thì anh nghĩ ngợi trong giây lát, đáp: “Mình đang chăm chỉ học tập, không chơi với cậu đâu.”

Lệnh Tử: “… Lúc cậu nói lời này có phải lương tâm đã trốn nhà đi mất rồi không?”

Anh chậm rãi gõ gõ bút lên sách giáo khoa, “Đúng vậy, nó đi vân du tứ hải rồi, khuyên cũng không thèm về.”

Cô đáp: “Vậy cậu cứ từ từ mà học đi.”

Sao lại không để cô dạy chứ? Dù sao cô cũng là ủy viên học tập, thành tích cũng luôn khá tốt mà…

Đủ tư cách để dạy anh đấy chứ?

Cô gặp Lý Trình Dương ngoài hành lang, anh đang cúi mặt chậm rãi bước xuống lầu, trông có vẻ hơi thất thần, cô gọi anh một tiếng rồi đi tới, “Sao trông anh ỉu xìu thế ạ?”

Lý Trình Dương hồi thần lại, cười cười, “Đang nghĩ vài chuyện ấy mà, sao thế? Em phải về à?”

“Không, em đến nhà văn hóa cũ.” Cô cũng bước xuống.

“Đúng lúc anh cũng định đến đó,” Anh nói: “Anh nghe nói tầng ba có căn cứ nhiếp ảnh nên tính ra đấy thăm quan thử xem.”

Đúng rồi, cô nhớ lại.

Trước kia Lý Trình Dương cũng rất thích nhiếp ảnh, trong nhà anh còn có dụng cụ chụp ảnh, anh còn từng chụp ảnh cho Lệnh Tử nữa, nhưng từ khi anh lên cấp ba thì rất hiếm khi lấy nó ra, lúc vào lớp 12 không còn chạm vào nó nữa.

Sau khi hai người lên tầng ba Lệnh Tử đi vào xem cùng anh.

Từ ngày đầu tiên căn cứ nhiếp ảnh này tồn tại Khấu Lâm rất thích làm gà rừng rảnh rỗi (*), cứ có rảnh là tới, không có việc gì cũng tới, nói chung là tới đây rất chăm chỉ.

(*) Nguyên gốc là “nhàn vân dã kê”, chuyển từ cụm “nhàn vân dã hạc”, ý chỉ hạc hay gà rừng thì cũng có họ hàng cả. “Nhàn vân” chỉ đơn giản là rảnh rỗi.

Hôm nay chỉ có mình Khấu Lâm trong căn cứ nhiếp ảnh, cậu ta thấy Lệnh Tử tới cũng đã đủ bất ngờ rồi, bởi vì bình thường cô cũng không hay đến, huống chi hôm nay còn dẫn theo một… Nam sinh? Trông cũng không đến nỗi nào, đeo kính này, có vẻ thanh tú sạch sẽ của học sinh ngoan.

Cậu ta cười nói: “Chà, Lệnh Tử đến đấy à? Bạn này là?”

Lý Trình Dương nói: “Tôi lại đây thăm quan, có tiện không thế?”

“Tiện chứ, tiện lắm.” Khấu Lâm nhiệt tình nói, “Chỗ này tuy tôi mở để tìm không gian yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng có khách cũng rất hoan nghênh, huống chi lại là người quen dẫn tới, cậu cứ xem đi.”

“Cảm ơn.” Lý Trình Dương khách khí cảm ơn, anh thản nhiên đi ngắm nghía khắp phòng, hơn nữa mới dợm liếc qua đã vừa ý bức tường toàn ảnh mặt trời lặn Úc Thần chụp.

Khấu Lâm rót hai chén nước, cậu ta đưa cho Lý Trình Dương một chén, chén còn lại cho Lệnh Tử, còn hỏi nhỏ cô: “Này là bạn cậu à?”

Lệnh Tử nhận lấy chén nước, cô nhấp một ngụm rồi nói: “Anh trai nhà hàng xóm.”

“Anh trai à ——” Khấu Lâm nheo mắt lại đầy thâm ý, “Còn nhà hàng xóm nữa hả?”

“Ừ, anh trai.” Cô tỏ ra rất thản nhiên.

Lý Trình Dương chậm rãi bước nửa vòng, cuối cùng anh đứng yên trước một mặt tường. Tất cả bức ảnh trên tường đều về một cô gái rất xinh, nụ cười tự tin và trong sáng từ tận tâm hồn, phong cách chụp ảnh cũng giống hệt nhau, hẳn là cùng một người chụp.

Vừa lúc An Vi Vi xách cặp bước vào, thình lình thấy trong phòng nhiều người đến thế, bên cạnh còn có một nam sinh đang… thèm thuồng ngắm ảnh cô ấy.

Chính cô ấy tự thêm cụm “thèm thuồng” vào.

Lý Trình Dương quay lại liếc An Vi Vi, chính chủ đây à?

An Vi Vi nghiêng đầu nhếch môi cười lấy lệ với anh, “Rất xinh đúng không?” Nói xong bước vào trong, cô ấy ném thẳng cặp lên bàn rồi ngồi xuống, thấy trên bàn có chén nước bèn cầm lấy uống.

Khấu Lâm không kịp ngăn cô ấy lại, Lệnh Tử cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Lý Trình Dương nhìn sang, anh nhắc: “Chén nước ấy của tôi, tôi uống qua rồi đấy.”

An Vi Vi cứ vậy phun hết nước ra, sau đó cô ấy tàn nhẫn lau khóe miệng, suýt nữa lên cơn nhưng nhịn lại được, An Vi Vi nhét chén nước rỗng vào tay Lý Trình Dương rồi cười giả lả, “Chén nước của mình cũng không biết cầm, còn định chờ ai dọn hộ à?”

Vốn chuyện đến đấy là thôi nhưng Lý Trình Dương lại kiên quyết đáp lời cô ấy: “Tôi thấy cô dọn cũng đâu đến nỗi nào.”

An Vi Vi khựng lại, cô ấy quay lại, lạnh mặt nhìn anh, “Anh nói lại lần nữa xem.”

Ngay từ đầu chủ trương của Khấu Lâm là dĩ hòa vi quý, dẫu sao người ta cũng là khách, mà đúng thật An Vi Vi đuối lý trước, chưa hỏi đã uống nước của người ta, nhưng cậu ta vừa nghe thấy cô ấy nói vậy thì lập tức thay đổi thái độ.

Khấu Lâm tính toán đứng hóng biến.

Lệnh Tử hơi đau đầu.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, Lý Trình Dương lúc nào cũng dịu dàng bình tĩnh thế mà đột nhiên lại tỏ thái độ, truy cứu lỗi của một cô gái, hơn nữa còn chỉ là một lỗi nhỏ nhặt…

Nếu là trước kia có khi anh đã cười cho qua chuyện. Đại khái do áp lực học tập quá nặng nề chăng.

Cô chạy tới định hòa giải, “Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nếu bàn về quan hệ thân sơ, giữa An Vi Vi và Lý Trình Dương tất nhiên là cô thân với Lý Trình Dương hơn, nên Lệnh Tử đứng bên Lý Trình Dương nói đỡ lời anh.

“Ngại quá, có thể là gần đây anh ấy áp lực quá, tháng sau đã thi đại học…”

“Tôi thấy cô dọn cũng đâu đến nỗi nào.” Lý Trình Dương ngắt lời cô, anh lạnh lùng nhắc lại những lời vừa rồi.

Lệnh Tử đành im lặng.

Thôi được rồi, sách có nói, đứng giữa trời đất chỉ bo bo giữ mình yên tâm không lạc lối.



Lúc Úc Thần lại đây đã thấy khung cảnh “gươm súng sẵn sàng” ở bên trong.

Lệnh Tử bị kẹp giữa hai bên đối địch, tiến không được lùi không xong trông hơi buồn cười, nhưng vị trí cô đứng… Anh liếc Lý Trình Dương, người quen của cô à? Hơn nữa trông có vẻ khá thân thiết.

Lúc này An Vi Vi cười lạnh, cô ấy hoàn toàn không bận tâm thể diện cho ai nữa, “Ra ngoài ngay.”

Úc Thần đột nhiên nói: “Sôi nổi quá.”

Mọi người nhất trí nhìn ra ngoài cửa.

Lý Trình Dương nhường hai bước, anh đặt chén nước lên bàn, trước khi đi còn để lại một câu: “Ảnh chụp không đến nỗi nào.”

Không biết ý anh là người chụp ảnh hay người được chụp ảnh.

Lệnh tử im lặng một lát mới nói: “… Cáo từ.”

Úc Thần cứ thế tựa lưng bên cửa, lúc cô đi qua có nhìn vào mắt anh, Úc Thần cầm lấy tay cô, nói nhỏ: “Sao thế?”

Cô thoáng do dự, nói: “Mình tiễn… Anh ấy đã.”

Anh ấy?

Úc Thần buông tay ra, anh ấy là cái gì? Chui từ đâu ra hả?

Lệnh Tử đi theo Lý Trình Dương, anh cứ im lặng mãi làm cô không nhịn được mà gọi: “Anh ơi?”

Lý Trình Dương hồi thần lại, cười hỏi: “Vừa nãy là bạn em hết à? Có sao không nhỉ? Ngại thật đấy, làm em khó xử rồi.” Anh không ngờ cô bé này giờ lại có nhiều bạn tới vậy.

“Không sao đâu,” Cô có vẻ hơi lo lắng, “Nhưng anh không có việc gì chứ ạ?” Hơi khác thường đấy.

“Anh thì có chuyện gì được.” Lý Trình Dương buồn cười, “Đừng nghĩ vớ vẩn, thật ra đến đây anh thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Vâng.” Cô đáp.

“Đúng rồi,” Bỗng nhiên anh nhớ tới điều gì đó, “Em biết ai chụp những bức ảnh trong đó không?”

Nhắc đến chuyện này, Lệnh Tử vừa thấy ngại vừa thấy kiêu ngạo, “Là nam sinh đứng ngoài cửa lúc nãy đấy ạ, chụp đẹp lắm phải không anh?”

Lý Trình Dương như suy tư gì, tuy đêm đó anh đứng xa nhưng đúng lúc nam sinh kia đứng chỗ nguồn sáng, nên anh vẫn nhớ đại khái cậu ta trông như thế nào, hiện tại nhớ ra rồi, nam sinh đêm đó đúng là người mới tới lúc nãy.

Anh nói: “À, là cậu ta đấy hả?”

Lệnh Tử lên tiếng xong thấy anh dường như có thâm ý khác, mãi cô mới hiểu… Đột nhiên thấy hơi ngại bèn dừng lại nói: “Em lên luyện múa đã.”

Nói xong bèn vội vàng chạy mất.

Lý Trình Dương bật cười rõ lâu, nam sinh kia trông có vẻ… hơi hư hỏng? Tóm lại là đẹp trai theo kiểu không đứng đắn lắm.

Úc Thần đã chờ cô trong phòng luyện múa từ sớm, anh đứng bên cạnh bàn nghịch máy ảnh, thấy cô vào đã giơ camera lên chụp hai tấm. Lệnh Tử đã quen bị anh chụp nên cũng không né, chùm sáng từ ngoài cửa tản ra sau lưng cô, khiến Lệnh Tử trông như một người đẹp nho nhỏ được phác lên từ muôn vàng ánh sáng trong trẻo, cô hé miệng cười với anh.

Lệnh Tử giơ tay ra với Úc Thần, “Cho mình xem đi.”

Lúc đưa camera cho cô anh nói: “Rất quyến rũ, suýt nữa là mình không nhịn được rồi.”

Cô liếc anh, không phản ứng thêm gì.

Anh hãy còn cười, sau đấy im lặng một hồi mới đột nhiên hỏi: “Cái người vừa nãy là ai thế?”

Cô vẫn còn chú ý vào màn hình tinh thể lỏng nên hơi thất thần, “Người nào cơ?”

“Là người lúc mình tới đã bị Vi Vi đuổi ra ngoài ấy, lại còn cần cậu tự mình tiễn, người đó đấy.” Anh kể có vẻ tùy ý nhưng lại rất tỉ mỉ.

“Đó là anh trai nhà hàng xóm với mình.” Cô vẫn chú ý vào màn ảnh.

“Hàng xóm bao nhiêu năm rồi?”

“Mình với anh ấy quen nhau từ bé.”

Trước kia có một người anh họ, giờ lại còn cả anh trai nhà hàng xóm nữa.

Anh nói: “Cậu còn bao nhiêu anh trai quen từ bé vậy? Nói ra hết đi để mình đỡ phải bất ngờ.”

Cô trả camera cho anh, “Chỉ có hai người thôi, anh họ mình với anh ấy.”

Xem đi, thân mật chưa kìa, còn “với anh ấy nữa”?

Úc Thần không nói gì.

Lệnh Tử phát hiện anh cứ nhìn mình chăm chú mãi thì thấy hơi khó hiểu, “Nhìn mình làm gì?”

Vẻ mặt anh chẳng hề thay đổi, Úc Thần nắm cổ tay Lệnh Tử kéo cô lại gần, mặt kề sát bên môi Lệnh Tử rồi hôn cô.

Cô quay mặt ra chỗ khác, “Cậu rốt cuộc…”

Úc Thần chỉ lặng lẽ ôm cô.

Thật ra cũng không phải ghen… Thôi được rồi, đúng là anh không vui lắm, anh họ thì thôi, sao còn có cả một ông anh trai nhà hàng xóm không hiểu chui ra từ xó nào có thể quen cô từ bé chứ?

Cô gái mà anh vẫn luôn che chở tỉ mỉ ấy, thế mà quá khứ của cô lại bị bá chiếm bởi một ông anh trai hàng xóm? Đây là thứ xanh tươi mơn mởn suốt 5000 năm Trung Quốc, mang tên “thanh mai trúc mã” chứ gì?

Cứ thấy không đúng chỗ nào…

But, so what?

Cô hỏi nhỏ: “Úc Thần, cậu sao thế?”

Anh nói: “Sau này cậu có thể chỉ thuộc về mình không?”

Lệnh Tử trầm tư thật lâu mới hỏi thẳng: “Cậu đang cầu hôn đấy à?”

Úc Thần kinh hoàng buông cô ra, anh nói: “Cậu toàn nghĩ chỗ không ai ngờ tới, đi thẳng vào điểm chính quá xuất sắc.”