Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 21: Tình yêu của tôi cho người.




Chủ nhật, Lệnh Tử ở phòng luyện múa của mẹ cả sáng, chiều thì cô ở nhà làm đề, tối Tô Bách lại dẫn cô đến phòng luyện múa đón mẹ, sau đó cả nhà ăn cơm ở ngoài.

Lệnh Tử đã lên cấp ba nên áp lực học tập rất lớn, bình thường cô trừ học thì sẽ luyện múa, đoàn múa của Chu Hòa Nghi tháng này phải đi diễn nên bà thường về sau giờ cơm, Tô Bách thì đỡ hơn, ông là giảng viên đại học, chương trình dạy cũng nhẹ nên về rất đúng giờ.

Cũng chỉ có cuối tuần cả nhà mới quây quần ăn một bữa cơm.

Gần 1/5 lại phải sửa báo bảng.

Lần này Diêu Yểu tham gia diễn kịch nên không có thời gian làm báo bảng, còn Trần Dương tuy cũng diễn kịch nhưng chỉ là thành viên khách mời nên vẫn có thể làm cả hai phần việc, tạm thời nhóm làm báo bảng vẫn cần tìm một bạn khác đến giúp nữa, Lệnh Tử nghĩ ngay đến Khương Lê.

Nhưng Khương Lê lại nói: “Tớ cũng muốn cống hiến cho lớp lắm chứ, nhưng vấn đề là chữ tớ xấu, vẽ cũng chẳng ra sao… Ủa? Sao nói thế tớ lại có ảo giác bản thân vô dụng thế nhỉ…”

Trần Dương nghe xong bèn hỏi: “Cậu chắc đấy là ảo giác mà không phải sự thật à?”

Khương Lê lười biếng liếc cậu ta, từ lần trước cô ấy đùa với Trần Dương làm Lệnh Tử bị thương thì đã thề độc phải chững chạc hơn, không là sẽ cạo đầu xuất gia, Khương Lê hờ hững trước tất cả mọi lời khiêu khích của Trần Dương, cô ấy nói với Lệnh Tử: “Yên tâm, cậu cứ để tớ tìm người cho.”

Thật ra mấy ngày nay tâm trạng của Khương Lê không tốt lắm, Lệnh Tử thấy thế mới tìm việc cho Khương Lê làm cho cô ấy đỡ rảnh rỗi để nghĩ ngợi chuyện không đâu.

Chuyện báo bảng có thể hoãn cũng được, Lệnh Tử vẫn còn trong quá trình thu thập tư liệu, nhưng Khương Lê đã tích cực tìm cho cô một cô bạn nghe nói có tài hơn người.

Lệnh Tử nhớ mặt cô ấy, nhưng mà đáng xấu hổ là cô không nhớ tên…

Nên cô vừa gặp người ta đã nghiêm chỉnh chào: “Xin chào, tôi là Tô Lệnh Tử.”

Bạn nữ đó sửng sốt trong chốc lát rồi cười phì, đã thế còn rất biết cách phối hợp với cô: “Xin chào xin chào, làm bạn cùng lớp cũng đã nửa năm rồi mà giờ mới chính thức giới thiệu, cậu cứ gọi tôi Hiểu Hiểu là được.”

Hai phút sau, cuộc gặp gỡ đầy khách sáo và xấu hổ này cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc nghỉ trưa Úc Thần kéo cô ra hành lang để Lệnh Tử đứng ở cửa sổ, hai tay anh vòng qua người cô chống lên thành cửa, anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, sau đó nhận ra hình như mình hơi… Mê mẩn cái tư thế này thì phải?

Lệnh Tử hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Úc Thần nói: “Mình muốn…” Anh cố nghĩ xem nên dùng từ thế nào, “Trưng cầu ý kiến của cậu về chuyện này.”

Lệnh Tử đột nhiên có cảm giác như mình đang nắm quyền sinh quyền sát với anh vậy, không biết chuyện gì mà lại cần trưng cầu ý kiến, thế là cô tỏ ra nghiêm túc: “Cậu nói đi.”

Bình thường trừ tham khảo ý kiến của ba, mẹ hoặc anh họ thì cô đều tự ra quyết định, nên với yêu cầu “trưng cầu dân ý” này, chắc là quan trọng lắm đây…

“Khâu Lâm ấy mà, hôm thứ bảy cậu ta nói muốn xin một căn cứ nhiếp ảnh với trường.” Lúc nói chuyện Úc Thần cứ nhìn cô mãi.

“Ừ.” Cô đáp, chờ anh nói tiếp.

“Căn cứ kia ở ngay cạnh phòng luyện múa trên tầng ba.” Anh nói.

“Ồ…” Cô đáp.

“Cậu có ngại chuyện đó không?”

“Không đâu.”

Anh cứ thế nhìn cô một chốc, ánh nắng ngoài cửa sổ mướt như dải lụa, nó xuyên qua lớp cửa kính, tô lên một mảng sáng ấm áp lên người cô, Úc Thần chỉ cần nhìn cô đã thấy lòng mềm như bông, nghe đâu đây cả tiếng rung chuyển sụp lún.

Đây đại khái là…

“Sao thế?” Có lẽ do anh mất tập trung hơi lâu nên cô mới hỏi.

“Không có gì,” Úc Thần hắng giọng, “Vậy mình sẽ bảo họ cố đừng ảnh hưởng đến việc luyện múa của cậu.”

“Được thôi,” Lệnh Tử gật đầu, nói tiếp: “Còn chuyện gì không?”

“Có.” Úc Thần nói: “Cậu…”

Cô đột nhiên để tay lên ngực anh, ngay lúc anh sắp tỏ ra rạo rực thì cô lại đẩy anh ra sau rồi lùi lại chỗ cũ, “Cậu nói tiếp đi.”

Úc Thần sửng sốt một hồi mới phản ứng lại hành động vừa rồi của cô, anh tức đến bật cười, “Nãy cậu thấy gần quá à?”

Cô nói: “Giờ ổn rồi.”

“Hay là sau này có việc gì mình trao đổi qua điện thoại nhé?” Anh cười mà như không.

“… Sao cũng được.” Lệnh Tử nói xong là đi.

“Quay lại đây.” Úc Thần nhanh chóng kéo cô lại, anh liếc cô, “Đừng để mình đánh cậu đấy.”

“Cậu sẽ đánh mình hả?” Cô đột nhiên cười.

“Nghiêm túc nào,” Anh đút tay vào túi quần, nghiễm nhiên tỏ ra lưu manh, “Cậu có biết mình là loại người nào không hả? Khi nào cậu mài kiên nhẫn của mình thành tro là mình cho cậu biết thế nào là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời đấy.”

Phản ứng của cô là, cô chẳng có vẻ sợ hãi một tí tẹo nào.

Úc Thần bực bội tặc lưỡi, “Có phải mình chiều cậu quá rồi không? Giờ mình mới biết cậu kiêu ngạo thế đó.”

“Nãy cậu muốn nói gì?” Cô gượng đánh trống lảng.

“Không muốn nói nữa.” Anh chỉ cô rồi quay qua chỉ vào mình, nói: “Giữ khoảng cách thôi.” Nói xong bèn vào lớp.

Lệnh Tử nhìn anh vào lớp, cô ngơ ngác một lát mới cười cười rồi vào lớp theo anh, nhưng mới đến cửa lớp anh đột ngột ngoảnh đầu lại làm cô sợ hết hồn…

Úc Thần tựa lưng vào cửa, anh nói: “Đuổi theo muộn quá, không còn kịp nữa đâu.” Nói xong bèn quay vào.

Lệnh Tử: “…”

Sau khi tan học, chờ nhóm trực nhật quét lớp sạch sẽ Diêu Yểu và mấy bạn trong đội diễn kịch mới kê bàn sang một bên để có chỗ trống tập kịch.

Diêu Yểu kéo bàn: “Hôm nay mình diễn từ đầu đến cuối thêm lần nữa cho thuộc kịch bản,” Xong bèn kêu lên: “Úc Thần, lại đây kê bàn giùm với, tôi không nâng lên được.”

Úc Thần vẫn còn đang xem xét kịch bản.

Đoạn họ diễn là một trích đoạn trong nguyên tác, anh đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng luôn có cảm giác kịch bản hơi đầu voi đuôi chuột nên đang nghĩ sửa kịch bản để nó hoàn chỉnh hơn

Lúc Diêu Yểu gọi, Úc Thần đến hỏi ý kiến cô ấy.

“Được thôi,” Diêu Yểu đáp rất thoải mái, “Dù sao còn nửa tháng cơ mà, diễn đi diễn lại mọi người cũng thấy chán lắm, giờ cũng là lúc nên chấn chỉnh lại vài thứ rồi, cậu có ý tưởng gì không?”

“Cậu lại đây,” Úc Thần kê bàn nghiêm chỉnh rồi tới bục giảng cầm phấn lên viết, “Mình có thể hình dung cả thiên tiểu thuyết đại khái thế này.”

Lúc này Lệnh Tử đang ngồi dưới thảo luận về hình thức sắp xếp cũng như nội dung báo bảng với bạn. Trần Dương vẫn phụ trách vẽ tranh.

Ý tưởng của Hiểu Hiểu rất nhiều, chỉ là nó bay quá xa, “Vẽ người được không? Lãnh đạo các quốc gia trên thế giới cùng phát điện mừng ngày Quốc tế Lao động. Cậu thấy có khí thế không? Phải nói là đẳng cấp ấy chứ.”

Trần Dương hơi bất đắc dĩ, “Tôi vẽ không nổi đâu, tôi lại không chuyên mỹ thuật, vẽ mấy hoa hoét cành lá với nhân vật hoạt hình còn được, đỡ tỏ ra không tôn trọng hình tượng vĩ đại của lãnh đạo các quốc gia, đến lúc đó phát điện mừng gì nữa, đe dọa thì có, ai thương cái mạng sống bé nhỏ của tôi đây?”

Lệnh Tử vẫn phụ trách phần viết như cũ, nội dung thì chép lại là được, cô ngồi nghe một lát bèn phát biểu, “Vẽ hoa cỏ và các giai cấp tầng lớp nhân dân lao động bằng nét hoạt hình được không, mỗi nhân vật có một khung thoại, sau đó điền nội dung lên.” Cô nói xong bèn hỏi: “Thế được không?”

Hiểu Hiểu nhanh chóng giơ tay: “Để tôi viết nội dung khung thoại nhé?”

Lệnh Tử gật đầu, “Được, để vị trí cho tôi sắp xếp chữ là được, còn lại các cậu tự do phát huy, tôi lấy phấn và thước nhé, chúng ta tạm vẽ bố cục đơn giản đã.”

Úc Thần vẫn đang cầm phấn để kết nối nội dung kịch bản lại với nhau.

Darcy ngạo mạn coi thường Elizabeth — Bị hấp dẫn bởi tính cách đáng yêu của Elizabeth — tới gần Elizabeth — Bị hiểu lầm — Hiểu ra — Hai bên tình nguyện — Lại giày vò — Người có tình rồi cũng thành đôi.

Elizabeth có lòng tự trọng mãnh liệt không thèm để ý tới Darcy — Hiểu lầm Darcy — Hiểu ra — Có hảo cảm với Darcy — Chấp nhận —

Anh đổi phấn đỏ viết thêm một vòng tuần hoàn mới, “Kịch bản chủ yếu nói về việc hiểu lầm và kết thúc hiểu lầm, tôi muốn thái độ của nam nữ chính dành cho nhau lúc ban đầu được diễn ra luôn mà không cần lời tự thuật nữa, và thêm phần Elizabeth chấp nhận Darcy vào phần cuối, nội dung không cần rập khuôn nguyên tác đâu, chỉ cần hoàn chỉnh là được.

Diêu Yểu cười nói: “Giờ tôi mới biết chữ cậu đẹp đấy.”

Sau khi Lệnh Tử lại gần bèn đứng cạnh nhìn, cô cũng thấy chữ Úc Thần không đến nỗi nào.

Giấu nghề đây mà.

Úc Thần cầm phấn gõ bảng, “Tập trung đi.” Trông anh lúc này rất khó tính.

Diêu Yểu bĩu môi: “Cậu xem mà làm đi, nhưng tôi thấy cậu nói rất đúng, chuyện phải có đầu có đuôi mới được, đoạn trích cũng có danh dự chứ, nó xứng đáng có một thế giới hoàn chỉnh.”

“Ừ.” Úc Thần ném phấn vào hộp, “Đêm nay tôi về sửa, sửa xong mai thảo luận thêm, dù sao vẫn kịp, giờ cứ tập dựa trên nguyên tác đã.”

“Ồ, vậy tôi gọi họ lại tập hợp nhé?” Diêu Yểu hỏi.

“Còn tập hợp gì nữa, cần phải đủ nghi thức thế à?” Úc Thần cười cười, “Nhanh lên, tôi đứng đây nhìn.”

“Biết rồi đạo diễn Úc —” Diêu Yểu trêu anh rồi quay lại gọi: “Trần Dương! Bảo mọi người chuẩn bị!”

“Cậu cũng chuẩn bị đi.” Úc Thần dựa lưng vào bục giảng.

“Ok đạo diễn —” Diêu Yểu nói xong bèn chạy xuống bục giảng, “Các bạn chuẩn bị nào!”

Úc Thần vê bụi phấn trên tay, bấy giờ anh mới chú ý đến còn một người đang đứng ở bục giảng, thế là anh nhướng mày với cô — Có việc gì à?

Lệnh Tử khom lưng lấy thước eke và compa dưới bục giảng, cô lấy thêm một hộp phấn, sau đấy… Đứng yên tại chỗ.

Úc Thần dựa lưng vào bảng, anh nhìn nhóm bạn đang chuẩn bị diễn bên dưới, hỏi: “Còn việc gì không?”

Cô do dự nói: “Lúc trưa cậu muốn nói gì thế?”

“Muốn nghe à?” Anh hỏi.

“Ừ.” Cô thành khẩn gật đầu.

“Có phải cậu quên rồi không?” Anh quay ra nhìn cô, tuy môi mím chặt nhưng trông anh có vẻ vui.

“Quên gì cơ?” Lệnh Tử không hiểu lắm.

Úc Thần nói: “Lúc trưa cậu làm mình dỗi đấy.”

Lệnh Tử tạm thời chưa biết phải nói gì, cô nghĩ ngợi thật lâu mới nói: “Cho mình xin lỗi?”

Anh nói: “Nói đi, câu này cậu nói thật lòng không đấy.”

Cô chân thành đáp, “Có.”

Anh cười cười: “Mình không tin đâu.”

Lệnh Tử: “…”