Chờ Hừng Đông

Chương 39




Hùng Bạch lấp đầy bụng xong, gọi điện cho anh em mình: "Ben, em thật sự thất sủng rồi."

Ben lau khẩu M1911 yêu dấu của gã: "Tiểu Hùng thân mến, lần trước nhóc đã nói rồi."

"Lần trước chỉ là cảm giác, khả năng thôi," Hùng Bạch quay quay ghế than thở, "Lần này là khẳng định."

Ben nói: "Vậy thì thật là một câu chuyện buồn."

"Em không có buồn, được rồi, thì có một xíu; nhưng em càng tò mò vì sao em không nghĩ ra chuyện này hơn, em không thấy chỉ số IQ của mình có vấn đề, em là một thiên tài, thế nhưng thật sự không hiểu nổi lão đại mà."

Hùng Bạch phiền muộn lẩm bẩm, tóm tắt ngắn gọn lần mình nhìn trộm cách đây không lâu cho anh em nghe, khẩn thiết muốn biết nguyên nhân: "Ben, anh nói xem thứ gì đã gây nên sự biến đổi kinh hồn này của lão đại?"

Ben ở đầu dây bên kia im lặng, là love.

Thằng đệ này là một thiên tài máy tính, nhưng lại là đứa ngớ ngẩn trong chuyện tình cảm, tình yêu bằng với tình dục.

Còn chưa thông suốt cho nên không hiểu, mà có muốn thông suốt cũng không phải chuyện mà một hai câu nói có thể giải quyết được.

Ben vuốt ve khẩu súng lục trong tay mình, ánh sáng thoáng lóe lên nơi đôi ngươi xanh thẳm như đại dương, gã muốn tới Trung Quốc một chuyến.

Muốn xem người được leader cường đại của bọn họ chọn là ai, có chỗ nào hơn người.

Nửa đêm, đầu Chu Dịch đau như búa bổ, xương cốt toàn cơ thể như bị một chiếc búa lớn đập vào. Hắn với tay lên tủ đầu giường chỉ thấy ly nước rỗng không, gọi điện cho Tiểu Bạch.

Hùng Bạch là cú đêm chính hiệu, lại còn là cú đêm tuổi trẻ, giống như chẳng cần ngủ nghê gì, tầm này vẫn đang cày game trên máy tính. Cậu nhóc vừa nhận được điện thoại, lập tức đi dép vào ra ngoài.

Vương Vu Dạng vừa lúc ra khỏi nhà vệ sinh, đứng đối diện cậu nhóc: "Làm sao vậy?"

"Lão đại không khỏe, gọi cháu đi lấy nước cho anh ấy."

Hùng Bạch sốt ruột lầm bầm: "Cái nghề này cơ thể được huấn luyện rất thô bạo, nhiễm trùng vết thương là chuyện thường như cơm bữa, thể trạng lão đại trâu bò như vậy đâu đến mức ra nông nỗi kia, nhất định cơ thể lão đại bị cái thuốc kia phá hủy rồi."

Vương Vu Dạng nhìn lên gác, trong mắt chỉ có một mảng tối đen: "Trong phòng tôi có nước, để lát nữa cầm lên."

Hùng Bạch vò đầu: "... Ồ vâng."

Lão đại rất quan tâm chú, cái này cậu biết, hoàn toàn lật đổ hình tượng được thiết lập trong lòng cậu, mà hình như chú cũng quan tâm lão đại?

Một lát sau, Vương Vu Dạng mang nước ấm lên gác.

Chu Dịch đang nằm nghiêng bên giường nghe tiếng bước chân không đúng, hắn xoay người nhìn người đang bước tới, mí mắt mướt mồ hôi khẽ nhúc nhích.

Vương Vu Dạng rót nước ra ly, đưa tới.

Chu Dịch chống tay lên giường ngồi dậy, dựa tấm lưng rộng ướt đẫm lên tường, nhận ly nước uống liên tục, hắn sặc nước ho khan dữ dội, đáy mắt đỏ ngầu.

Vương Vu Dạng ngồi lên chiếc ghế nguyên chủ để sẵn trên gác, giữ lấy tay vịn, nhìn thanh niên.

Ánh mắt như là tìm kiếm, quan tâm, lại như là tùy ý, không để thứ gì vào mắt.

Chu Dịch thở ra một hơi dài, giọng hơi yếu ớt: "Sao anh còn chưa ngủ?"

"Tỉnh dậy đi vệ sinh." Vương Vu Dạng nói. "Nghe Tiểu Bạch nói cậu không khỏe nên lên đây, bây giờ thế nào rồi, có ổn không?"

Chu Dịch đặt ly nước lên đầu tủ, lần tìm bao thuốc và bật lửa, chợt nhớ tới cái gì, lại cất về: "Không sao rồi."

Vương Vu Dạng biết đứa nhỏ này nói dối, gân cũng nổi lên hết cả còn bảo không sao? Anh ấn mi tâm: "Tiểu Dịch, cậu có thể thành thật một chút trước mặt chú."

Trên mặt Chu Dịch không có biến hóa gì.

"Đúng như lời cậu nói vậy, chú hiểu cách nắm bắt lòng người, nhưng không thích, mấy năm vừa rồi cũng ít khi làm như vậy, mệt, hao tâm tổn trí." Vương Vu Dạng biếng nhác cười, "Bây giờ chú thích đứa nhỏ thành thật."

Chu Dịch nhìn anh một cái, trầm mặc nằm lại trên giường, khép mắt lại, cảm xúc nơi đáy mắt cuồn cuộn trào lên không thôi.

Vương Vu Dạng gác chân, tay khẽ nhịp nhịp trên tay vịn.

Tiếng gõ khe khẽ kia như một bản nhạc đều đặn, có ma lực mê hoặc lòng người, khiến người nghe bị dẫn dắt, sẵn lòng muốn dâng thứ được giấu tận nơi sâu thẳm trong lòng mình lên.

Cũng tựa như vị đế vương không hề câu lệnh uy nghi bề thế, thế nhưng không ai có thể chống cự cúi đầu xưng thần.

Đôi môi mỏng của Chu Dịch giật giật, hắn muốn nói gì, nhưng ý thức lại bị cơn đau kịch liệt xé toạc, không thể kiểm soát mà rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Tiếng nhịp tay dừng lại, Vương Vu Dạng kê đầu ngồi một lúc, ngáp một cái tới bên giường, chỉnh quạt lại mức thường, chuẩn bị xuống nhà ngủ.

Đột nhiên, có lực rất mạnh siết anh lại, anh cúi đầu nhìn xuống, thanh niên đang chìm vào cơn mê víu lấy quần anh, mê man nói gì đó.

Vương Vu Dạng đẩy tay thanh niên ra, không gỡ ra được, anh cau mày cười: "Đang ngủ cũng có thể mạnh bạo như vậy được."

"Đừng chỉ là lợi dụng tôi..."

Chu Dịch nắm chặt miếng vải trong tay, chân mày nhíu lại rất chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, cổ họng mơ hồ lặp lại mấy chữ vừa rồi: "Đừng chỉ là lợi dụng..."

Vương Vu Dạng không gỡ tay thanh niên ra nữa, mà chỉ vỗ vỗ đầu hắn: "Ngủ đi."

Bàn tay to lớn giữ chặt quần anh chậm rãi nới lỏng.

Buổi đêm an tĩnh, căn gác bình yên lạ kỳ.

Vương Vu Dạng ngồi về ghế, đối diện với bóng đêm ngoài cửa sổ, tuy không thấy bất kỳ thứ gì, nhưng vẫn không nhắm mắt lại.

Như mọi khi, không có mảnh ký ức dù đứt đoạn nào của nguyên chủ xuất hiện.

Vương Vu Dạng vẫn ngồi trên gác, chờ trời sáng mới từ từ đứng dậy xuống nhà.

Dưới tiểu khu đã có tiếng ồn ã, có người dậy sớm mua thức ăn, đưa con đi học, đi dạo, chạy bộ sáng...

Những thanh âm này tụ về một chỗ, làm thành điểm mốc khởi đầu một ngày mới.

Vương Vu Dạng ngáp mấy cái liền, tới tủ tìm remote tắt điều hòa đã bật cả đêm đi. Anh lau nước mắt sinh lý ứa ra trên mắt mình, chuẩn bị ngủ bù, ánh mắt chợt lướt qua giá sách.

Trên đầu giá sách có đánh dấu sách cá chép màu đỏ, túi phước cầu an thêu kim tuyến.

Mấy tia sáng mỏng manh mà ấm áp tràn vào từ cửa sổ, chiếu lên.

Vương Vu Dạng cầm quyển sách y học gần nhất lên, kẹp đánh dấu sách vào, khép lại trả về giá sách; túi phước cầu an xuống nhìn ngắm, suy tư chốc lát.

Anh treo lên đầu giường.

Hai thứ đồ này khiến anh thấy an tâm đến khó hiểu.

Nếu không phát hiện điều gì kỳ lạ, sẽ cứ theo ý thích mình mà sống tiếp.

Vương Vu Dạng nằm phịch xuống giường, đắp chăn ngang người, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Hơn sáu giờ, Hùng Bạch ngậm bịch sữa ra khỏi bếp, nghe thấy tiếng lập tức ngoái đầu nhìn về cầu thang, vừa nhìn đã phun sạch sữa khỏi miệng.

"Lão, lão đại, đồ của anh..."

Chu Dịch mặt không có cảm xúc đi xuống, bước chân nhẹ nhàng, đã hồi phục rất nhiều: "Làm sao?"

Hùng Bạch dựng hai ngón cái, hai mắt bắn ra hai trái tim bự đùng: "Đẹp trai."

Cậu nhóc hung hăng trộm ngắm lão đại mặc một chiếc áo thun trắng cổ tròn, thêm một chiếc quần rộng rãi màu lam nhạt, trông vừa sạch sẽ mát mẻ, lại vừa thoải mái tự nhiên.

Nhìn không hề hung ác nguy hiểm, ánh mắt dường như dịu đi đôi chút, giống em trai hàng xóm cao ráo đẹp trai.

Hùng Bạch hốc thêm miếng sữa cho đỡ sợ, ôi giời ơi, bộ đồ này không phải lão đại mua đúng không? Tuyệt đối không phải!

Hồi huấn luyện lão đại đen thui từ trên xuống dưới, áo thun đen, quần rằn ri; lúc làm nhiệm vụ cũng đồ đen, lúc không làm gì cũng đen thui thùi lùi, vừa lạnh lẽo vừa tối tăm; ảnh trở nên sáng như thế này bao giờ?

Chu Dịch rửa mặt xong, nói: "Chút nữa cậu đi lau nhà."

"Ế." Hùng Bạch vừa uống sữa vừa nghĩ, mấy ngày cậu chuyển tới đây toàn là lão đại lo việc nhà, chẳng thấy chú cầm cây lau nhà hay chổi lấy một lần, siêu lười biếng một cách tự nhiên.

Chắc là lão đại thấy thân thể chú không tốt, không bắt làm việc?

Hùng Bạch nghĩ ngợi một lúc, trên mặt chú chẳng có miếng máu nào, trông bệnh tật ốm yếu quá.

Cậu nhóc phát giác lão đại đến phòng ngủ của chú, nhỏ giọng nói: "Lão đại, tối qua lúc anh nói anh không thoải mái, chú lên đến một tiếng trước mới xuống đó, em còn ra nhìn."

Chu Dịch mím mím khóe môi vừa nỗ lực không được vểnh lên, lại nghe cậu nhóc nói: "Trước đây em cứ tưởng chú chẳng xem trọng việc gì, là em nhìn lầm rồi, chú rất quan tâm đến đứa em trai là anh đó."

Hùng Bạch bất thình lình phát hiện sắc mặt lão đại rất kém, cậu gật đầu như gà mổ thóc nhấn mạnh theo phản xạ: "Thật sự luôn á!"

Kết quả hình như... càng kém hơn?

Chu Dịch xoay người vào bếp hâm cháo.

"Làm sao thế này? Mình có cần kiểm tra chỉ số IQ lần nữa không?"

Hùng Bạch nghi ngờ bản thân chạy tới cửa kính, một lúc sau lại chạy tới ban công, hồi nữa chạy về phòng khách, ngơ ngáo nhìn tới nhìn lui. Bình thường có thể ngồi lì trước máy tính cả một ngày, nhưng vừa đứng dậy một cái là thành thằng nhóc hiếu động.

Chu Dịch làm một đĩa trứng cà chua, xào thêm cà rốt bào sợi, hắn lau khô tay, nói: "Tôi ra ngoài."

Tầm mắt ai oán của Hùng Bạch rơi vào bàn ăn.

Rõ ràng lão đại cũng thích ăn cay, vậy mà bây giờ nấu ăn chẳng bỏ quả ớt nào vào, hơn nữa khẩu vị cũng cực kỳ thanh đạm.

Hùng Bạch hoàn hồn: "Lão đại đi đâu thế?"

Chu Dịch cất áo vest vắt trên sofa vào túi, cầm theo tới huyền quan: "Đến kho bên viện khoa học công nghệ, hai ngày rồi không mở bán không chừng đồ hỏng cả rồi."

Đóng cửa lại, Hùng Bạch vẫn chưa nhặt được hồn về lại, cậu nhóc day trán, cảm thấy mình cần ngủ một lát, nếu không sao đầu óc lại lơ mơ như vậy.

Nhớ tới điều gì, Hùng Bạch vội vàng chạy vào phòng gọi điện thoại: "Lão đại, hôm qua nói vụ có người theo dõi ở khu bên cạnh đó? Vị trí cụ thể thì em không rõ, nhưng em cảm giác được, lúc ra ngoài anh nhớ chú ý."

"Ừm."

Chu Dịch cúp điện thoại, đứng trên bậc thang châm một điếu thuốc.

Khí trời sáng sớm có phần mát mẻ.

Khu dân cư được xây dựng lâu đời, cây nhiều, gió thổi tới, từng hàng cây lay động nghe xào xạc.

Có hai cô gái trẻ bắt xe buýt đi làm lướt qua, nhìn thấy thanh niên trên cầu thang, lập tức đỏ mặt chụm lại nói nhỏ.

"Siêu cao, cũng đẹp trai thật sự luôn đó.", "Cậu đi xin Wechat đi.", "Cậu đi đi.", "Thế cùng đi vậy.", "Thôi đừng, như vậy làm sao chưa có bạn gái được."

Hai cô gái trẻ đi xa, cuộc trò chuyện dần bị át đi theo tiếng lao xao của từng ngọn cỏ lá cây.

Đầu thu.

Chu Dịch xuống bậc thang, một tay xách chiếc túi, tay còn lại kẹp hờ điếu thuốc lá đi ra cổng tiểu khu, bước chân bỗng khựng lại.

Hắn nghiêng người, ngậm điếu thuốc ngẩng đầu lên, tầm mắt chính xác quét về tòa nhà đối diện, cửa sổ khóa chặt tầng sáu, không có sai số.

Phía sau ống nhòm, vết sẹo trên mắt trái của Tiêu Minh khẽ giật lên, bị phát hiện.