Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người

Chương 4




Lạc Lạc từ tốn nếm thử một miếng, quả nhiên là hợp khẩu vị, xem ra đầu bếp nơi này tay nghề rất được.

Hai người đang vui vẻ thì người đối diện không khỏi khiến người ta chán ghét. Bà lão ngồi đó từ lúc nào, liếc qua bàn Tiểu Tuyết một cái, thầm nghĩ " Vết thương trên mặt cô ta khỏi rồi, xem ra tiểu cô nương này gia thế không tầm thường. Nếu không cũng không có cao dược tốt như thế"

Trời đã tối, ngoài đường bỗng ồn ào, tấp nập hơn. Mọi người bị sự này làm cho chú ý. Tiểu Tuyết tò mò hỏi:

–" Tiểu nhị! Bên ngoài có sự gì mà lại náo nhiệt vậy chứ? Giăng đèn kết hoa trông đẹp vậy... Có phải là có hỉ sự không?"

Tiểu nhị cười đáp:

–" Cô nương có phải từ nói khác đến không?"

–" Phải. Ta từ trên núi xuống đó. Sao ngươi biết?"

–" Chẳng trách cô nương không biết phong tục nơi đây. Hôm nay là lễ hội Hoa Thần, dùng để cầu nguyện".

–" Cầu nguyện? Ta không biết là còn có lễ hội này đó. Ây tiểu nhị, vậy bọn họ cầu nguyện gì vậy?"

–" Ngày 15 tháng 8 hàng năm, mọi nhà đều kết đèn và hoa trước nhà để cầu mong cho Hoa Thần phù hộ, mưa thuận gió hoà ".

–" Ra vậy, mới xuống núi ngày đầu tiên đã có náo nhiệt rồi. Ta nhất định phải đi xem mới được. Cám hơn huynh nhé tiểu nhị!"

–" Không có gì! Khách quan đi thong thả nhé"

Tiểu tuyết hí hửng đi lượn phố. Đường phố đông đúc náo nhiệt. Đúng như tiểu nhị nói, nhà nhà đều treo 1 dãy đèn trước cửa làm rực sáng cả khu phố, khắp nơi đều là mùi hoa tươi thật thơm. Người người ra đường đều vui tươi, phấn khởi. Có người chơi mạt chược, có người đối thơ, có người xem xiếc, lại có những người thắp hương cầu nguyện trước tượng Hoa Thần. Ai ai cũng nở nụ cười trên môi. "Quả là một thị trấn đáng sống" tiểu Tuyết thầm nghĩ.

Tiểu Tuyết đi lượn hết chỗ này đến chỗ khác,không chốn đông vui nào nàng ta không ghé. Đến Lạc Lạc đuổi theo cũng không kịp.

–" Tiểu thư! Người chậm thôi, nô tì truy không kịp"

–" Lạc Lạc ngươi về trước đi, lát nữa chơi đủ rồi ta sẽ về"

–" Tiểu thư đây là làm khó nô tì, nô tì sao có thể để người ra ngoài một mình. Nguy hiểm bao nhiêu"

Tiểu Tuyết chạy rất nhanh vào đám đông, thoáng chốc Lạc Lạc đã đuổi không kịp. Bỗng thấy toàn thân có chút đau nhói, mất đà mà ngã về sau. Một bàn tay thon dài luồn sau lưng, cả người được đỡ lấy.

- " Là bà!"

Tiểu Tuyết còn ngơ ngác thì mông đã trực tiếp chạm đất. Đau không nói nên lời.

–" Lại là cô, đi đường không gắn mắt à" Bà lão vừa xoa bả vai vừa mắng

Linh Tuyết ôm đau đứng dậy

–" Nói ta không mắt? Nếu bà có mắt vậy tại sao không né ta?"

–" Ta không rảnh rỗi đôi co với ngươi" Nói xong thì phất áo bỏ đi.

–" Xùy! Ta mới là không thèm đôi co với bà"



Tiểu Tuyết vẫn vui vẻ hướng tượng Hoa Thần mà đi dạo.

Khi mọi người đang vui vẻ thì Tiểu Tuyết nhăn mặt "có mùi yêu khí". Tiểu Tuyết thân là Thánh nữ, có một vài khả năng đặc biệt mà không phải ai cũng có được.

Bỗng nghe tiếng mọi người la hét thất thanh

–" Yêu quái! Có yêu quái đến rồi! Mau chạy...."

Từ xa có một đám tiểu yêu xông đến, người dân hốt hoảng, bỏ chạy tán loạn.

Tiểu Tuyết từ trong tay biến ra thanh lam kiếm chạy nhanh về đám yêu quái. Tuy nói nàng không cao cường như đồng tộc nhưng một vài tiểu yêu chưa thành nhân hình nàng vẫn đối phó được. Kiếm vung lên, một con yêu bị chém làm đôi. Thoáng chốc tiểu Tuyết đã hạ gục được 4-5 con yêu quái.

Nhưng bọn chúng dường như đông hơn nàng nghĩ, kéo đến mấy chục con một lúc. Tiểu Tuyết tay chân bất giác run lên, cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ:" Xong đời rồi!".

Giữa lúc hỗn loạn, từ xa một đạo kiếm phi tới, một lượt liền hạ 8-9 tiểu yêu. "Oa! ai mà lợi hại vậy, đến cả các vị trưởng bối pháp lực cao cường trong một đường kiếm cũng chỉ tiêu diệt được bốn năm tiểu yêu."

Từ trên mái nhà một bóng đen bay xuống, ra sức mà chém đám yêu quái." Là bà lão" Tiểu Tuyết kinh ngạc.

Khi mà Tiểu Tuyết đang ngơ ngác, kinh ngạc thì từ phía trước có yêu quái tấn công nàng. Quá bất ngờ,Tiểu Tuyết không kịp phản ứng nên trên ngực dính một vết cào.

Không đợi yêu quái ra đòn thứ hai Vũ Khanh bay tới giúp nàng giải vây. Tay thon ôm eo nàng, tay phải cầm kiếm chém lũ yêu quái. Hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, như có luồng điện chạm vào.

Tiểu Tuyết hai mắt mở to, long lanh mà nhìn, bỗng thân thể nóng lên, mặt nàng đỏ bừng, vội nhìn sang nơi khác.

Lại thêm một lượt yêu quái tới, lần này ước chừng phải trăm con. Vũ Khanh đặt Tiểu Tuyết sang một bên, tiếp tục chiến đấu. Tuy nói nàng ta có võ công lợi hại, hơn nữa là đại tướng quân, chinh chiến trăm trận đương nhiên sức lực dai dẳng. Suy cho cùng người, yêu khác biệt.

Yêu quái xét về ngoại hình tuy thấp hơn con người, nhưng cơ thể to gấp mấy lần. Hơn nữa da yêu quái khá dày và cứng, sức chiến đấu đương nhiên hơn con người rất nhiều.

Với một con người bình thường mà nói, đây là việc vượt quá sức lực. Lại thêm vai phải còn có vết thương, ban nãy bị đầu Tiểu Tuyết đụng đến chảy máu, càng làm suy giảm lực chiến đấu.

Lũ yêu quái ngửi được mùi máu thì như điên cuồng hơn. Nhắm Vũ Khanh mà lao đến. Mặc cho vai không ngừng rỉ máu, nàng ta vẫn điên cuồng chiến đấu.

Sức người ngày càng yếu, đã rơi vào thế bị động, bị yêu quái bao vây.

–" Nãi nãi! Đón lấy" Tiểu Tuyết hét lớn, đem thanh kiếm trên tay mình ném tới.

Vũ Khanh dễ dàng mà đón lấy, ban nãy thấy thanh kiếm này sắc lẹm. Thân kiếm hào quang bao quanh, liền biết đây là một thanh kiếm tốt. Cầm lên nhẹ tay hơn bình thường, lại có cảm giác linh khí dồi dào, kinh mạch như được đả thông. Nội lực còn muốn mạnh hơn vài lần, quả là bảo vật hiếm có! Có điều thanh kiếm này có vẻ rất quen thuộc, nàng ta bất giác nhìn về phía Tiểu Tuyết,mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Nhờ thanh hảo kiếm như tiếp thêm sức mạnh, thoáng chốc yêu quái bị tiêu diệt không còn một con. Lúc này Vũ Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhặt lên thanh kiếm của mình, y đến gần Tiểu Tuyết. Chĩa đầu kiếm về chính mình, đưa chuôi kiếm cho nàng ta:

–" Trả bội kiếm cho ngươi"

Tiểu Tuyết môi tím đen, mặt cắt không còn một giọt máu. Vừa muốn đưa tay lên cầm lấy thì bất ngờ té xỉu. Cũng may Vũ Khanh kịp đỡ lấy:

–" Này! Làm sao vậy? Mau tỉnh!"

Mặc người gọi, Tiểu Tuyết vẫn nhắm chặt mắt, tứ chi vô lực.



–" Hoá ra là bị thương!... Móng vuốt yêu quái có độc, không hảo"

Cần phải đưa Tiểu Tuyết về chữa trị ngay. Vết thương ngay trước ngực, độc có thể rất nhanh thấm vào tim. Đến lúc đó thì thật hết biện pháp cứu chữa. Có điều y quán ở đâu thì nàng không biết. Ban nãy vốn định đi tìm một y quán để mua vài lọ thuốc trị thương, không ngờ nửa đường lại gặp yêu quái. Xem ra trước tiên nên về quán trọ, rồi nhờ tiểu nhị gọi đại phu.

Vũ Khanh xoay người định nhặt thanh kiếm dưới đất, nhưng khi quay lại thì không thấy một thứ gì. Thật kì lạ, thanh kiếm của Tiểu Tuyết đâu? Không quản. Vẫn là nên cứu người trước tiên.

Khom người bế Tiểu Tuyết lên, Tiểu Tuyết nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng Vũ Khanh. Nàng ta dùng khinh công chạy như bay về quán trọ. Vừa bước vào trong đã bắt gặp Lạc Lạc đang suốt ruột đợi chủ tử.

Thấy Vũ Khanh đi vào, tay đang ôm chính là Thánh nữ thì kinh ngạc không thôi.

–" Ngươi...Ngươi làm gì tiểu thư ta vậy? Mau thả nàng xuống"

–" Cô ta trúng độc yêu quái, ngươi tốt nhất là tránh ra nếu không muốn có sự" bà lão ngữ điệu lạnh lùng nói

–" Trúng độc? Tiểu thư làm sao mà trúng độc?" Lạc Lạc hốt hoảng mà chạy theo bà lão.

–" Phòng các người ở đâu?"

–" Ở đây" Lạc Lạc nhanh nhẹn mở cửa, chạy đến bên giường vuốt nệm phẳng phiu.

Vũ Khanh nhẹ nhàng đặt Tiểu Tuyết trên giường. Tháo đai lưng, kéo vai áo sang một bên, để lộ một nửa ngực đầy đặn, trắng nõn. Bờ vai nhỏ nhắn, xương quai xanh xinh đẹp.

Trên ngực là 3 vết cào lớn, trông khá sâu. Trên miệng vết thương không ngừng chảy ra máu đen. Tình hình trúng độc không nhẹ.

–" Ngươi! mau lấy ta một chậu nước ấm cùng một chút rượu đến. Phải rồi, gọi đại phu tới thăm khám"

–" Bà..."

–" Mau lên! nếu không tiểu thư nhà ngươi cứu không được nữa"

Nghe đến đây thì Lạc Lạc không khỏi lo lắng. Người này không biết lai lịch thế nào, ban chiều còn đánh nhau cùng chúng ta một trận. Nhưng nếu muốn hại tiểu thư đã không đem cô về để chữa độc. Xem ra đối với tiểu thư cũng không có ý đồ xấu.

"Vùng da thịt xung quanh vết thương đang tím đen dần, xem ra độc tố bắt đầu lan rồi. Đợi đại phu đến e là không kịp, trước tiên nên giảm bớt độc tính đã."

Đỡ Tiểu Tuyết dậy, chỉnh người, khoanh chân lại cho ngay ngắn. Từ sau lưng đưa đến một luồng khí, trong người Tiểu Tuyết bắt đầu nóng lên, mồ hôi lấm tấm rơi.

Lạc Lạc đem chậu nước cùng một vò rượu bước vào, thầm nghĩ:

- (Bà ta đang làm gì thế? Bà ta đang dùng nội công ép độc. Dùng nội công ép độc tổn hao nhiều nội lực. Bà ta vì Thánh nữ mà làm vậy, xem ra cũng không xấu xa như mình nghĩ)

Vũ Khanh vẫn tập trung vận chuyển nội công ép độc. Khi nội lực đã di chuyển toàn thân, miệng vết thương của Tiểu Tuyết rỉ máu nhiều hơn. Tất cả đều là máu độc đen ngòm, thấm ướt cả y phục của nàng.

Vũ Khanh thu hồi nội lực, đỡ Tiểu Tuyết nằm xuống. Dùng chiếc khăn, thấm chút rượu, lau sạch vùng quanh vết thương. Nhìn thấy môi Tiểu Tuyết đã bớt đen, sắc mặt hồng hào dần lại mới an tâm.

–" Ta đã ép bớt độc của cô ta ra ngoài, cũng vệ sinh sạch sẽ vết thương. Ngươi lau chùi, thay y phục cho cô ta. Chờ lát nữa lang trung đến xem sao"

–" Được! Đa tạ lão bà"

Vũ Khanh về đến phòng thì đóng cửa lại, cả người uể oải chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi. Lại nhớ đến cô nương kia, tuy võ công kém cỏi nhưng khí độ phi phàm. Quanh thân như toả ra tiên khí, lại nhớ đến thanh kiếm kia, là bảo vật có 1 không hai. Xem ra nữ nhân này cùng tiên nhân tộc có chút quan hệ. Nhưng chưa từng thấy tiên nhân nào vô dụng như cô ta. Thật khó hiểu!