Giữa Biệt Ngọc và người thanh niên lạ kia là một chiếc ghế trống, nằm ngay vị
trí đối diện cửa ra vào mà Biệt Chi vừa bước vào. Rõ ràng là cố tình để dành
cho cô.
Thấy Biệt Chi đứng im ở cửa không có ý định bước vào, không khí trong phòng
bao bỗng chốc lạnh đi.
Biệt Quảng Bình sa sầm mặt nói: “Con không nghe thấy dì con nói gì à? Còn
đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Biệt Chi không chút cảm xúc nhìn ông ta.
Thế nhưng chưa để cô lên tiếng, người phụ nữ lớn tuổi hơn trong gia đình kia đã
mỉm cười, đưa tay đẩy nhẹ chàng trai trẻ ngồi bên cạnh: “Sở Gia, qua treo áo
khoác giúp em Biệt Chi đi con.”
Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi lại quay sang Biệt Chi: “Cháu là Biệt Chi phải
không? Cô là bạn của dì Kỷ cháu, cô đã nghe dì ấy kể về cháu rất nhiều, cứ
mong gặp cháu mãi.”
Đối phương chẳng có thù oán gì với cô, lại còn niềm nở ân cần, Biệt Chi cũng
không thể làm ra chuyện vô lễ trút giận lên họ được.
Cô cố kìm nén, gật đầu với đối phương: “Cháu chào cô chú.”
“Quả nhiên là một đứa trẻ vừa xinh xắn lại lanh lợi, thảo nào dì Kỷ cứ luôn
miệng khen cháu với cô.” Người phụ nữ lớn tuổi nhìn con trai đang đứng dậy,
“À đúng rồi, đây là con trai cô, Sở Gia. Hai đứa cháu xấp xỉ tuổi nhau, nó cũng
đang công tác ở trường đại học như cháu vậy, người trẻ làm quen kết bạn với
nhau cho vui, được không?”
Biệt Chi nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang đi về phía mình.
Trông anh ta chưa đến ba mươi, ngoại hình ưa nhìn, đeo một cặp kính gọng đen,
mặc áo len quần dài đơn giản, quả thực là dáng vẻ của một giảng viên đại học
điềm đạm.
Sở Gia dừng lại trước mặt Biệt Chi, dùng một tay đỡ lấy cổ tay còn lại, giơ ra
phía cô, làm động tác chờ bắt tay rất lịch sự: “Chào Biệt Chi, tôi tên là Sở Gia,
hiện đang công tác tại Đại học Bắc Thành, là giảng viên khoa Sinh học. Tôi
giúp cô treo túi xách qua tủ bên kia nhé.”
Biệt Chi đưa tay ra, chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay vào tay đối phương, không hề
dừng lại dù chỉ một giây.
Cô gái đi lướt qua anh ta, dửng dưng nói: “Chào anh, không cần đâu, cảm ơn.”
Biệt Chi không thèm nhìn đến chỗ ngồi cạnh Sở Gia mà Biệt Quảng Bình và vợ
đã cố tình dành cho cô, cô kéo một chiếc ghế trống trong dãy bàn quay lưng về
phía cửa ra vào rồi tiện tay treo túi xách lên lưng ghế.
“Xin lỗi cô, bạn trai cháu hay ghen, không thích cháu ra ngoài kết bạn với người
khác giới lung tung.”
Sở Gia và bố mẹ gần như bất ngờ, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Vẫn là người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng trước: “Cô nghe bố cháu nói là cháu và
bạn trai sắp chia tay rồi, có phải cậu ta vẫn đang quấy rầy cháu không? Nếu cần
giúp đỡ thì Sở Gia có thể….”
Biệt Chi liếc nhìn Biệt Quảng Bình: “Chia tay? Ồ, ý cháu không phải vậy,
chúng cháu đang rất hạnh phúc, tình cảm ổn định, cũng đã tính đến chuyện kết
hôn rồi. Chuyện riêng tư của cháu, người ngoài không can thiệp được đâu.”
“Biệt Chi.” Biệt Quảng Bình gằn giọng.
Biệt Chi giả vờ như không nghe thấy, cô quay sang nhìn nhân viên phục vụ, ra
hiệu về chiếc bàn trống trước mặt: “Cho tôi ly nước.”
Nhân viên phục vụ liếc nhìn mọi người với vẻ ngại ngùng: “Để tôi lấy giúp cô
bộ đồ ăn bên kia sang nhé?”
“Không cần đâu, cho tôi ly nước là được rồi.”
Biệt Chi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Biệt Quảng Bình đang mặt
mày nặng trịch, sau đó cô nhếch môi cười, cất giọng nhạt nhẽo không mấy cảm
xúc: “Không ai nói với tôi là bữa cơm này sẽ ăn như thế nào, cho nên thật ngại
quá—— trước khi đến đây tôi ăn rồi.”
Trước mặt gia đình nhà họ Sở, Biệt Quảng Bình chỉ có thể nuốt giận vào trong:
“Biệt Chi, chú Sở và cô Vương đều đang ở đây, con đừng có giở tính giở nết
nữa. Còn về chuyện của con với tên bạn trai kia, bố không bao giờ đồng ý cho
con qua lại với một tên vô công rỗi nghề đâu, hai đứa không thể nào có tương
lai được!”
Biệt Chi cười khẩy một tiếng, như thể vừa nghe được một câu nói buồn cười.
Buồn cười đến nực cười, nhưng cô lười phải bận tâm. Cô ngồi xuống chiếc ghế
mà mình vừa kéo ra: “Ông Biệt, xin ông hãy hiểu cho rõ tình hình, anh ấy
không cần sự đồng ý của ông.”
“Bố là bố của con đấy! Con giao du với loại bạn trai gì chẳng lẽ không cần bố
đồng ý sao?” Biệt Quảng Bình giận dữ quát.
Kỷ Vân Tiểu ngồi cạnh vội vàng kéo kéo tay ông ta dưới gầm bàn.
Biệt Quảng Bình khựng lại, nuốt hơi thở sâu xuống, ánh mắt vẫn như lửa giận
lướt qua Biệt Chi.
Biệt Chi coi như không thấy, còn cong môi cười: “Vậy sao? Nhưng sao tôi lại
cảm thấy, trước khi nói ra những lời này, ít nhất ông cũng nên tự hỏi xem là
trong lòng tôi ông và anh ấy ai quan trọng hơn chứ? À không đúng, ông vốn dĩ
còn không xứng để so sánh với anh ấy.”
“——”
Không chỉ riêng Biệt Quảng Bình cứng đờ tại chỗ, mà tất cả mọi người trong
phòng đều sững sờ.
Biệt Ngọc khẽ gọi “Chị!”, cố gắng dập tắt lửa giận đang bùng lên.
Kỷ Vân Tiểu hoàn hồn, nhíu mày không đồng tình: “Biệt Chi, sao con có thể
nói chuyện với bố con như vậy…”
“Dì Kỷ.” Biệt Chi thản nhiên cắt lời, liếc mắt nhìn sang, “Dì là mẹ của Biệt
Ngọc, con tôn trọng dì. Nhưng hiện tại những gì con nói và những gì con làm
trong mối quan hệ gia đình đã đổ vỡ trước đây, dì không có quyền can thiệp,
con hy vọng dì có thể hiểu rõ điều này.”
Kỷ Vân Tiểu tái mét mặt.
“Mày! Mày giỏi lắm!” Không còn Kỷ Vân Tiểu cản trở, Biệt Quảng Bình rốt
cuộc cũng nổi trận lôi đình, “Tao là bố mày, bây giờ mày còn dám cãi lại cả tao
nữa sao? Đi ra nước ngoài du học bảy năm, mày vứt hết giáo dưỡng ở bên đó
luôn rồi đúng không? Mày học được cái thứ gì thế hả?!”
“Giáo dưỡng?” Biệt Chi cười khẽ, hơi ngửa người ra sau, ngồi đó nhìn ông ta:
“Thì ra ông có dạy tôi chuyện gì à? Ồ…”
Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua Kỷ Vân Tiểu, bố mẹ Sở Giai đang lúng túng, cả
Sở Giai đang nhìn cô với vẻ tò mò. Cuối cùng dừng lại trên người Biệt Quảng
Bình đang thở phì phò.
Cô gái cười lạnh nhạt, từng chữ như lưỡi dao sắc bén không thể quay đầu lại
——
“Là dạy tôi cách ruồng bỏ bạn đời và tìm kiếm niềm vui mới sao?”
“…Biệt Chi!!!”
Sắc mặt Biệt Quảng Bình lập tức tím tái, cơn giận trào dâng tới tột cùng. Câu
nói của Biệt Chi đã chạm vào nỗi đau nhất trong lòng khiến ông ta mất đi lý trí.
Ông ta nhìn xung quanh, nắm lấy tách trà nắp gốm bên cạnh, không chút nghĩ
ngợi ném thẳng về phía Biệt Chi ——
Thế nhưng ngay khi Biệt Quảng Bình cầm tách trà lên…
Sau lưng Biệt Chi khoảng hai mét, cánh cửa đôi chạm khắc hoa văn của phòng
riêng được một bàn tay mạnh mẽ đẩy ra.
“Thưa anh, đây là phòng riêng của chúng tôi, anh…”
Giọng nói của nhân viên phục vụ bị người tới cắt ngang.
Người thanh niên vừa bước vào vốn dĩ đã dừng bước, nhưng khi nhìn thấy Biệt
Quảng Bình đầy giận dữ cầm tách trà lên, khóe mắt anh khẽ giật giật, sải bước
dài lao tới.
“Choang!”
Biệt Chi còn chưa kịp né tránh thì trước mặt đã xuất hiện một bóng người.
Tách trà suýt chút nữa đập vào người Biệt Chi đã bị một bàn tay trắng lạnh hất
văng đi.
“Xoảng!”
“Choang!”
Trong tiếng kêu hoảng hốt của nhân viên phục vụ, tách trà bị hất bay vào tường,
vỡ tan thành nhiều mảnh.
Còn trên tay áo khoác da màu đen của Canh Dã thì đang bốc lên làn hơi nóng
mỏng manh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Canh Dã!” Biệt Chi là người đầu tiên hoàn hồn, cô kinh hãi đứng bật dậy. Vẻ
mặt châm chọc và lãnh đạm có thể cứa đứt người ta chợt tan biến, giọng nói của
cô gái run rẩy vì sợ hãi.
“…. Anh không sao, đừng sợ. “
Canh Dã nghiêng người, tay bị nước trà nóng hắt vào theo quán tính buông
xuống sau người, tay còn lại giữ chặt lấy bả vai mảnh khảnh của cô gái đang lao
tới, không chút do dự ghì chặt cô vào lòng.
Cô gái trong lòng run rẩy nhìn anh: “Tay của anh…”
Giọng nói của chàng trai khàn khàn, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt lạnh lùng
đầy sát khí hướng về phía Biệt Quảng Bình lúc nãy.
Anh vỗ nhẹ vai cô, dùng ngữ khí như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Chỉ bị bắn
một chút thôi, anh không thấy đau.”
Biệt Chi hoàn hồn, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Canh Dã, giọng nói
hoảng hốt bất an: “Anh buông em ra, em muốn xem thử.”
Nhân viên phục vụ lúc này mới chợt bừng tỉnh, cũng vội vàng tiến lên: “Thưa
anh, vết bỏng của anh rất nặng, có muốn xử…”
Chưa dứt lời đã bị Canh Dã liếc mắt trừng cho một cái.
Người đàn ông này vốn dĩ đã có tướng mạo hung dữ, lúc không nói không cười
mặt mày lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống khiến người ta ớn
lạnh sống lưng.
Nhân viên phục vụ run sợ, ấp úng dừng lại.
Canh Dã chậm rãi đè nén cảm xúc: “Lấy cho tôi một chậu nước lạnh, tiện thể
vào phòng bếp nhà hàng lấy một túi chườm đá luôn.”
“À, vâng, vâng, xin anh đợi một chút, tôi đi lấy ngay.” Nhân viên phục vụ vội
vàng quay đầu chạy ra khỏi phòng riêng.
Cho đến khi cửa phòng riêng lần nữa đóng lại, mọi người trong phòng mới lần
lượt hoàn hồn.
Canh Dã vừa dùng một tay giữ Biệt Chi, vừa tùy ý xem xét cổ tay trái. Đợi đến
khi xác định làn da bị bỏng trông vẫn ổn, anh mới buông Biệt Chi ra.
“Em xem, anh đã nói không sao mà.” Canh Dã khẽ nhếch môi, giơ tay trái lên
cho Biệt Chi xem.
Bàn tay người này cũng giống như con người anh vậy, làn da trắng lạnh, đốt
ngón tay thon dài cân xứng, gần như toàn bộ trà nóng trong chiếc tách trà cổ
điển vừa rồi đều hắt lên tay anh, một nửa bị ống tay áo khoác da chặn lại. Nửa
còn lại thì làm mu bàn tay anh đỏ ửng một mảng, nhìn thôi đã thấy đau muốn
chết.
“Đỏ thành thế này rồi, sao có thể gọi là không sao được?” Biệt Chi khàn giọng
hỏi.
Cô nhớ lần trước mình chỉ bị bắn một giọt nước ở trong phòng tắm thôi mà
cũng đỏ như vậy, đau đến mức tê dại. Cô thật sự không dám nghĩ, bị đỏ bừng cả
một mảng lớn như của Canh Dã thì sẽ đau đớn đến nhường nào.
Nhưng Canh Dã không hề nhíu mày, đáy mắt vẫn mang theo ý cười hờ hững:
“Chỉ là nhìn đáng sợ thôi, thật sự không đau.”
Biệt Chi mím chặt môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm tay Canh Dã, vành
mắt hơi đỏ lên.
Canh Dã hạ thấp giọng nói: “Anh đâu có giống như em, ngưỡng đau thấp mà
còn là cơ địa sẹo lồi.”
“Vậy anh cởi áo khoác ra đi, để em xem cổ tay bên trong thế nào.” Giọng của
Biệt Chi nhẹ nhàng nhưng ngữ khí không cho phép từ chối.
Canh Dã khẽ nhướng mày nhìn cô: “… Xem ở đây luôn à?”
“Ừm, xem ở đây luôn.”
Biệt Chi kéo Canh Dã đến chiếc ghế trống của mình, lại nắm lấy áo khoác da
trên người anh. Canh Dã để mặc cô nắm, thuận theo động tác của cô, gần như
có thể gọi là ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Làm xong mấy việc này, Biệt Chi mới ngẩng đầu lên nhìn Biệt Quảng Bình
đang sa sầm mặt ở đối diện: “Chúng tôi đâu có làm gì sai, tại sao phải rời đi?
Hơn nữa ở đây không phải còn có người làm chứng sao? Lát nữa xác nhận vết
thương xong rồi, nếu nghiêm trọng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Sắc mặt Biệt Quảng Bình càng thêm khó coi, chỉ là cơn giận dữ của ông ta đã bị
sự hối hận trước sau khi ra tay xua tan hơn phân nửa.
Ông ta cảm thấy cũng còn may, may mà tách trà kia không rơi trúng vào người
Biệt Chi.
“Quảng Bình, anh ngồi xuống trước đi.” Kỷ Vân Tiểu lên tiếng khuyên nhủ,
“Cho dù có tức giận đến đâu thì anh cũng không nên ra tay đánh con cái như
vậy.”
“Thì cũng do đứa con gái bất hiếu này chọc anh giận mà!”
Biệt Quảng Bình hừ lạnh một tiếng, nghe theo lời bà ấy ngồi xuống ghế.
Biệt Chi chẳng muốn nói thêm một chữ nào với Biệt Quảng Bình nữa.
Thực ra lúc này cô đang vô cùng hối hận, rõ ràng đã thất vọng với Biệt Quảng
Bình đến cực điểm, tại sao còn phải vì mẹ mà nói ra những lời chọc giận ông
ta? Nếu không phải cô nhất thời xúc động, cũng sẽ không khiến Canh Dã bị
thương.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Biệt Chi càng thêm khó chịu.
Cô dùng sức cắn môi dưới, xoay người nhìn tay trái của Canh Dã: “Anh cởi áo
khoác ra đi, để em xem thử.”
Canh Dã dựa lưng vào ghế, hai chân dài duỗi thẳng, lười biếng dang rộng. Ban
đầu anh cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cơn giận dữ sắp bùng phát trong lòng.
Nhưng nghe đến câu này, anh chậm rãi nhướng mắt nhìn lên.
Biệt Chi đứng trước chân anh đang hơi khuỵu gối, nhìn anh không chút nhượng
bộ: “Cổ tay.”
Ánh mắt chạm nhau ba giây, Canh Dã chịu thua.
Anh bất đắc dĩ cười: “Được rồi.”
Canh Dã ngồi thẳng lưng dậy, một tay nắm lấy chiếc áo khoác da dáng rộng mở
cúc đang mặc trên người.
Lúc này ở bàn đối diện, Kỷ Vân Tiểu đang đi đến chỗ nhà họ Sở nhỏ giọng xin
lỗi: “Xin lỗi nhé chị Sở, để mọi người phải bận tâm rồi. Hai bố con nhà họ trước
giờ vẫn vậy, Biệt Chi có chút hiểu lầm với bố con bé, thi thoảng lại cãi nhau vài
câu, không phải thật lòng…”
“Hừ.”
Một tiếng cười khẩy lạnh lùng như lưỡi dao mỏng lạnh, dễ dàng đâm thủng lời
nói khách sáo của Kỷ Vân Tiểu.
Sắc mặt Kỷ Vân Tiểu hơi thay đổi, quay đầu nhìn lại.
Mà chàng trai vừa cười khẩy kia cũng lười ngẩng đầu lên, ngồi trước ghế ngoan
ngoãn nghe lời Biệt Chi cởi bỏ chiếc áo khoác da màu đen trên người xuống, để
lộ chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi thoải mái và cà vạt sọc đen trắng bên trong.
Áo khoác bị anh tùy tiện đặt lên đôi chân dài đang chống xuống đất, còn anh thì
lười biếng cụp mắt xuống, vừa tháo đồng hồ đeo trên cổ tay trái ra vừa chậm rãi
lên tiếng.
“Suýt chút nữa đã đầu rơi máu chảy, vậy mà bà gọi đây là hiểu lầm sao?” Canh
Dã tháo đồng hồ đeo tay xuống, đặt lên bàn.
“Bụp.”
Dây đeo kim loại va vào mặt bàn tạo ra tiếng động.
Chàng trai khom người dựa vào thành ghế rốt cuộc cũng chịu ngước mắt lên,
trong ánh mắt là sự tàn nhẫn không hề che giấu: “Không thích hợp cho lắm nhỉ,
dì?”
“…”
Bầu không khí trong phòng riêng vừa dịu xuống bỗng chốc lại rơi vào sự yên
tĩnh ngột ngạt.
Biệt Chi cảm thấy cảnh tượng trước mắt này có chút quen thuộc.
Hay phải nói là Canh Dã của giờ khắc này khiến cô có cảm giác quen thuộc đã
lâu không gặp, giống hệt thiếu niên sắc bén ngày nào.
Từ rất lâu về trước Biệt Chi đã phát hiện ra, trong bản tính Canh Dã vốn mang
theo một loại cảm giác ung dung lười biếng, vậy nên thoạt nhìn anh như không
để tâm đến bất cứ người nào hay bất cứ chuyện gì, trên người như được một lớp
sương mỏng bao phủ, khiến người khác khó lòng nắm bắt.
Cho đến lúc anh nổi giận, lớp sương mù đó tan đi, những mũi nhọn sắc lạnh
như sương giá kia mới thật sự lộ ra, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải e dè.
Canh Dã của những lúc thế này, chắc chắn chẳng ai muốn đâm đầu chọc giận,
thậm chí dù có chạm mắt cũng vô thức tránh đi.
——Chẳng ai thích cảm giác bị ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ như sói nhìn chòng
chọc vào cổ họng.
Quả nhiên. Kỷ Vân Tiểu hình như muốn mở miệng nói gì đó lại bị ánh mắt của
Canh Dã chặn lại. Bà ấy cứng đờ hai giây, quay sang cười gượng với Biệt Chi:
“Tiểu Chi, đây là bạn trai của con sao?”
Biệt Chi đáp lại một tiếng cho có lệ. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nâng tay trái của
Canh Dã lên rồi cẩn thận cởi cúc tay áo ra, xem thử tình hình bên trong thế nào.
Cũng có một chút nước nóng tràn vào, may là không đỏ như mu bàn tay.
Cô khẽ thở phào.
Ít nhất là không bị phồng rộp lên, như vậy sẽ không để lại sẹo.
“Bố đã nói rồi, bảo con đừng có giao du với mấy hạng người cặn bã này…”
Biệt Quảng Bình cau mày, nhìn Canh Dã với vẻ kiêng dè, “Chỗ này là Bắc
Thành, dưới chân cậu là khách sạn năm sao, cậu không hỏi han gì cả đã xông
vào đây, bộ cậu định giở thói ngang ngược sao? Có tin tôi gọi một cú điện thoại
là sẽ có bảo an dưới lầu lên đuổi cậu ra ngoài không?”
“Người giở thói ngang ngược là ông, không phải anh ấy.” Chưa đợi Canh Dã có
phản ứng gì, Biệt Chi đã lạnh lùng phản bác lại.
Cô đỡ cổ tay Canh Dã bảo anh đặt lên bàn, tránh để anh tùy tiện đặt lung tung
lại chạm vào vết thương còn nóng rát.
Biệt Quảng Bình nghẹn họng.
Sau khi chàng trai xắn tay áo lên, vị trí do nước trà nóng làm bỏng trên đoạn cổ
tay trắng lạnh thon dài càng trở nên chói mắt.
Biệt Chi nhìn mà nhíu mày, thế nhưng người trong cuộc lại như chẳng có việc
gì, anh lười biếng đặt tay lên bàn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Biệt
Quảng Bình.
Cho đến khi Biệt Quảng Bình bất giác ngồi thẳng người dậy dưới ánh mắt đó
của anh, cau mày né sang chỗ khác.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Canh Dã khẽ cười khẩy, chậm rãi nhếch
môi chế giễu: “Ông gọi thử xem?”
“Cậu nói cái——”
Tiếng nói giận dữ của Biệt Quảng Bình đột nhiên bị tiếng cửa phòng riêng bị
đẩy ra cắt ngang.
Trước khi hai nhân viên phục vụ bưng chậu nước và túi đá vào, một người đàn
ông mặc vest hoảng hốt bước nhanh vào trong.
Sau khi vào cửa, anh ta dừng lại một bước, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng rơi
vào bóng lưng đang quay về phía mình.
Cả phòng bao vây nhìn qua, chỉ duy nhất người nọ vẫn ngồi im không nhúc
nhích.
Tấm lưng của chàng trai thẳng tắp, đôi chân dài buông lỏng chống xuống đất,
dù đang tựa lưng vào ghế nhưng cũng không giấu được bờ vai rộng và thẳng.
Mái tóc đen rủ xuống chiếc cổ thon dài, tay trái khẽ nhấc lên, đặt hờ lên cạnh
bàn.
Trong phòng im lặng mấy giây, mãi đến khi chàng trai có chút uể oải nghiêng
đầu sang.
Người đàn ông ở cửa vừa nhìn đã nhận ra ngay, vội vàng cười xòa chạy tới:
“Anh Canh! Bãi đỗ xe báo có xe của anh đến, tôi còn tưởng bọn họ nhận nhầm,
không ngờ lại thật sự là anh! Anh đích thân đến đây sao không báo trước một
tiếng, để tôi dặn dò họ chuẩn bị phòng ạ?”
Một câu nói khiến cả phòng riêng đều ngơ ngác.
Ngay cả Biệt Chi cũng lấy làm khó hiểu, cúi đầu nhìn Canh Dã.
Anh dời gương mặt đang cau có nhìn quản lý về, bắt gặp ánh mắt của cô, lông
mày của anh chợt giãn ra: “Khách sạn này… hình như là của cô Út anh.”
“?” Biệt Chi chớp chớp mắt.
“Trước khi em lên đây anh đã định nói rồi, nhưng chưa chắc chắn.” Canh Dã hạ
giọng, “Không phải cố ý giấu em đâu.”
“Không phải chuyện đó.” Biệt Chi nhắc lại điểm nghi vấn, “Hình như?”
Canh Dã bất đắc dĩ: “Tập đoàn của bà ấy có bao nhiêu là khách sạn, làm sao
anh nhớ hết được.”
“……”
Hai người thì thầm trò chuyện, vị quản lý bị bơ đẹp cũng không hề cảm thấy
lúng túng, anh ta cùng phục vụ bước vào, tự giác đứng cách Canh Dã và Biệt
Chi vài bước.
Ánh mắt bất an của quản lý nhìn chằm chằm vào tay trái Canh Dã, da đầu tê
dại.
Cháu đích tôn nhà họ Canh bị thương ngay trong khách sạn của nhà mình, thoạt
nhìn còn không hề nhẹ, việc này mà để cấp trên biết được…
Canh Dã và Biệt Chi vừa nói chuyện xong, khóe mắt anh chợt nhìn thấy vị quản
lý đang đứng ngồi không yên bỗng mặt mày hốt hoảng dè dặt bước tới: “Anh
Canh, để tôi bảo người của bộ phận y tế lên xem thử vết thương của anh nhé?”
“Không cần.”
Canh Dã nhận lấy túi chườm đá từ tay phục vụ đang sợ đến run người, hờ hững
áp lên mu bàn tay: “Chườm đá là được rồi.”
Hành động có phần thô lỗ ấy khiến cả Biệt Chi và vị quản lý đều giật giật khóe
mắt.
Biệt Chi nghiến răng: “Anh có thể đối xử với vết thương của mình tốt hơn một
chút được không?”
Nói xong, cô nghiêm mặt giật lấy túi chườm đá từ tay Canh Dã, đồng thời nhận
lấy chiếc khăn mỏng mà phục vụ đưa tới, bọc túi đá lại, sau đó nắm chặt khăn
cẩn thận áp nhẹ lên chỗ bỏng.
Vừa chườm, cô gái vừa cau mày lầm bầm: “Cơ thể của anh thật sự chịu nhiều
khổ sở vì anh rồi đấy.”
“……”
Canh Dã quay mặt sang nhìn cô, khóe môi bất giác cong lên. Vẻ mặt lạnh lùng
ban đầu cũng trở nên dịu dàng.
Đáng tiếc quản lý khách sạn đã nhanh chóng phản ứng lại, đứng thẳng lưng
nhìn những người trong phòng bằng ánh mắt truy cứu: “Anh Canh, mấy người
này là bạn của anh ạ? Vừa rồi là ai trong số họ đã ra tay vậy?”
“À, suýt quên mất.”
Canh Dã ngước mắt lên, nụ cười trong mắt rất nhạt nhẽo, nhìn sang Biệt Quảng
Bình đang ở phía đối diện.
“Không phải chú muốn gọi điện thoại báo bảo an tống tôi ra ngoài à?” Anh
nhấc tay phải lên, thờ ơ chỉ về phía quản lý,
“Mời chú.”