Nhóm các cô gái vừa bước xuống sân, bỗng từ xa xa thấp thoáng bóng người tiến lại trên con đường trải nhựa duy nhất ở khu vực này. Không phải một người, mà là hai người, chính xác là hai người đang cõng nhau.
Duyên vội chạy ra đón Long. Út cũng chạy ra ngay sau Duyên. Long hơi xây xát mặt mũi chân tay, chân lại đi cà nhắc làm Duyên nhăn mặt nhíu mày vì xót ruột. Còn cô Ngọc, cô đang ngất lịm trên lưng Long. Tùng thấy vậy, anh vội đỡ cô Ngọc từ Long.
- Anh Long… đã xảy ra chuyện gì vậy?
Út lo lắng hỏi Long. Long mỉm cười trấn an Út:
- Lúc nãy chúng tôi bị ngã xuống một cái hố khá sâu, mãi mới lên được. Cô Ngọc chạm phải con rắn sợ quá ngất đi thôi, không sao đâu.
- Rắn? Nó có cắn anh không?
Duyên thốt lên sợ hãi. Út cũng nhíu mày lo âu. Long cười cười:
- Không sao cả, con rắn đó sợ tôi nên bỏ đi rồi.
Bỗng Duyên thấy cái chân cà nhắc của Long hơi lạ, có chỗ tím bầm lên, nhìn giống vết cắn. Là… vết rắn cắn!
- Anh Long, anh bị rắn cắn à? Anh mau đến bệnh viện đi, không lỡ chết vì nọc rắn đấy!
Út vội nhìn xuống chân Long rồi tim đập thình thình. Tại Út… là tại Út mà!
- Rắn lành thôi, không tôi toi mạng từ lâu rồi.
Út áy náy quá, tại Út nhờ họ mà giờ họ ra nông nỗi này. Út rưng rưng nhìn Long:
- Cho tôi xin lỗi… là tại tôi…
- Kim không cần áy náy, chúng tôi cũng muốn cứu chồng cô Ngọc như Kim thôi.
Long nói vậy như để nhắc nhở Út về vị trí của cậu Kiên. Út trầm xuống. Út hiểu mà. Út đâu dám trèo cao.
- Tôi mang được lá nhọ nồi về rồi đây. Anh ta thế nào rồi?
Nhìn Long, Út có chút xúc động xen lẫn thương xót. Út chẳng biết phải nghĩ sao nữa.
- Anh ấy đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm!
- Tôi không nhận lời cảm ơn của Kim.
Long lạnh nhạt nói rồi tập tễnh bước lên nhà sàn. Duyên vội chạy theo Long. Út thở dài, cô cũng đi lên nhà sàn theo hai người họ.
Sau bữa ăn trưa, hầu như chỉ các thanh niên chưa lập gia đình là ở lại chơi thêm một ngày, còn các đồng chí đã có gia đình thì đều sớm quay lại Hà Nội cả, nên khu nhà sàn giờ cũng không có quá nhiều người như trong buổi thi đấu ban sáng. Có lẽ cả đoàn giờ còn lại độ hai chục người. Tùng bất đắc dĩ trở thành người lớn tuổi nhất còn ở lại nên mọi trách nhiệm anh đều tự giác gánh vác, dẫu sao điều đó cũng không có gì đối lập với tính cách thường ngày ở anh.
Tùng đưa cô Ngọc vào phòng cậu Kiên nằm. Cậu Kiên thấy động cũng tỉnh giấc, lại thấy cô Ngọc đang ngất xỉu, cậu liền đứng dậy nhường chỗ cho cô.
- Anh cứ nằm đó, phòng này đủ chỗ cho cả hai người.
- …
- Cô ta bị làm sao thế?
Tùng ngạc nhiên khi nghe câu hỏi lạnh lùng từ cậu Kiên.
- Cô ấy sợ quá nên ngất đi thôi, chắc không sao đâu.
Cậu Kiên không nói gì, cậu bước ra khỏi phòng, đúng lúc Long và Út bước lên đến nơi. Thấy Long, cậu không vui vẻ gì.
- Anh Kiên… anh Long tìm được lá thuốc cho anh rồi, anh chờ em giã ra cho anh uống nhé!
Út quyết định gọi cậu Kiên là anh để tránh sự soi mói của những người xung quanh. Dù sao để mọi người nghĩ hai người là anh em cũng là điều tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại.
- Tao không cần.
Cậu Kiên chỉ nói vậy rồi bước ra gian nhà sàn có mấy nam thanh niên đang ngồi thở, bởi họ vừa trở về sau khi đi tìm Long và cô Ngọc bở hơi tai mà chẳng thấy đâu.
Cậu chọn một góc trong gian nhà rồi nằm xuống trong cái nhìn tò mò soi mói của những người ở đó. Chẳng phải vợ chưa cưới của anh ta đang bị ngất nằm trong kia sao, anh ta ra đây nằm làm gì? Họ băn khoăn nhìn nhau nhưng cũng không để ý nhiều, bởi họ còn đang chuẩn bị rủ nhau lập vài nhóm chơi bài trong dịp tụ tập hiếm hoi này.
Long không nói gì, anh cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Anh cũng bước vào gian nhà kia tìm ba lô của mình để lấy chút xà phòng đem đi rửa vết thương.
Út đi xuống khu nhà vệ sinh cùng Long. Dù sao Út cũng cảm thấy có lỗi với Long, thêm nữa, Út cũng cần xử lý chút lá quý giá Long mang về để lấy nước cho cậu Kiên uống. Còn Duyên, thấy Long đem xà phòng đi xuống, Duyên cũng muốn giúp Long rửa vết rắn cắn.
Long vừa vặn vòi nước, Duyên liền tiến lại.
- Anh Long, anh để em giúp anh xử lý vết thương…
- Em cứ lên trên nhà nghỉ đi, anh nhờ cô Kim cũng được. Thế có được không Kim?
Út giật mình khi đang thơ thẩn nhìn vòi nước chảy. Út lúng túng:
- À… được… được.
Giờ giúp được gì cho Long là Út đều sẵn sàng. Tại Út nên Long mới bị như thế, nên là Út đâu dám từ chối.
Long khẽ cười.
- Cảm ơn Kim.
Duyên bị Long từ chối thẳng thừng mà tức nổ đom đóm mắt, hậm hực quay đi.
Vừa đi Duyên vừa bặm môi suy nghĩ. Có gì đó là lạ, lúc ăn trưa con Kim kia xưng hô với anh trai nó kỳ kỳ, lại thấy thái độ lo lắng của nó hơi quá mức so với một đứa em gái, Duyên cảm thấy không được bình thường. Nhất định Duyên phải tìm hiểu thêm mới được.