San San giật mình tỉnh dậy. Thần trí trở về quá sức đột ngột khiến cô không kịp ứng phó. Xung quanh giường vẫn là bố cùng mẹ, sắc mặt mệt mỏi và tiều tuỵ. Lần này, hai người còn chẳng buồn đưa cô vào viện nữa.
Mặt bà Vân Ninh hóp đi nhiều. Giọng nói bà vừa khản đặc vừa thấp một cách thiếu tự nhiên.
"Bé yêu, con tỉnh rồi đấy à?".
Tay bà ôm lấy gò má cô vuốt ve, như để khẳng định lại lần nữa.
Bố cô cũng chẳng tỏ ra nhẹ nhõm hơn tẹo nào, khẽ hừ một tiếng.
"Từ nay về sau, con đừng hòng đi đâu nữa sất. Bên phía nhà trường bố mẹ đã báo cho con nghỉ một năm rồi. Chờ qua mười tám tuổi thì mới được đi học lại!".
Mẹ cô bất mãn tặc lưỡi nhìn ông.
"Sao lại thế ạ? Con thích thì bị ngất đi thôi. Việc này với việc ra ngoài nhiều đâu có liên quan gì?" - Cô cãi - "Bố mẹ chẳng nhẽ định nhốt con trong phòng đến lúc con thực sự chết đi hay sao?".
Hà Hải Đông đã định bật lại cô nhưng nghĩ gì đó lại ngao ngán thở dài.
"Bé yêu, bố con là vì lo cho con nên mới nói vậy thôi. Con đừng trách ông ấy... Dạo gần đây, con cứ ngất đi liên tục, chỉ sợ con không tỉnh lại được nữa... Thì phải làm sao đây?".
Mẹ cô nói như đã muốn khóc lên.
San San cũng không biết nên nói thế nào. Dù rằng căn bệnh kia của cô đúng là đến rất bất thình lình, nhưng mỗi lần tỉnh dậy cô đều thấy rất khoẻ, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Mẹ... Nếu đó đã là số phận rồi thì chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi là được..." - Cô mím môi - "Đằng nào thì cũng không có cách chữa... Mẹ đừng buồn, miễn là mỗi ngày chúng ta ở bên nhau đều hạnh phúc thì không có gì phải nuối tiếc nữa. Có được bố mẹ là bố mẹ của con, con đã thấy rất mãn nguyện rồi...".
Mẹ ôm chầm lấy cô, không kiềm được mà bật khóc.
Ba người họ cứ trầm lắng ở trong phòng một lúc lâu như vậy. Khi trời chập chờn sáng thì hai người họ mới chịu quay về phòng, để yên cho San San hối hả chuẩn bị đi học.
Những ngày qua người bối rối nhất căn dinh thự này có lẽ là Mỹ An. Người quen thân duy nhất của cô ở đây là San San. Vậy mà San San đã mấy ngày không tỉnh. Một mình Mỹ An đi qua đi lại, còn được thu xếp cho ở một phòng khác, ngày vẫn đều đặn ăn ba bữa trong lúc cả nhà họ Hà đang quay cuồng lo lắng cho con gái, thật sự không ổn thoả chút nào.
Có một lần, Hà Gia Dĩ đang vội chạy đi làm thì thấy cô lủi thủi ngồi nép trong bếp ăn bữa sáng. Thấy khung cảnh ngượng ngùng và lạnh lẽo, anh hai San San quyết định ăn cùng cô. Ai dè càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bội phần vì cả hai người họ đều chẳng biết nói gì cả.
Nghe tin cô bạn thân tỉnh lại, Mỹ An là người mừng nhất, như thể vừa trải qua được đại nạn không chết vậy. Mỹ An ló mặt qua khe cửa, vừa vặn thấy San San đang thay đồng phục.
Cái eo bé xíu còn ngực thì phổng phao. Hai chân thon dài, dáng người đẹp như vậy làm Mỹ An có chút đố kỵ.
"Nhắc cho cậu nhớ. Hôm nay sẽ thi học kỳ đó!".
San San thiếu chút nữa thì đã nhảy cẫng lên vì giật mình. Tay vỗ vỗ xuống lồng ngực, tự trấn an.
"Cậu làm gì vậy Mỹ An, định doạ tớ chết khiếp có phải không?".
Mỹ An bĩu môi.
"Ai mà dám doạ đại tiểu thư nhà cậu chứ? Mất công cậu lại ngất ra đấy thì tớ thành tội đồ mất rồi..." - Mỹ An đi vào phòng, cẩn thận đóng lại cánh cửa phía sau - "Mà cậu nghĩ gì mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra thế? Tớ đi vào còn không biết...".
Mắt Mỹ An không khỏi dán lên thân hình mảnh mai của San San.
Cô đang đứng trước gương. Trên mình chỉ vừa mặc váy chứ còn chưa mặc xong áo. Chẳng hiểu sao mà lộn ra lộn vào mãi vẫn chưa tìm được phương hướng để chui vào.
Mỹ An thừa nhận là San San rất biết mặc đồ. Có lẽ vì Hà phu nhân và các chị đều là người làm trong giới thời trang, ngay cả áo nịt ngực cũng đẹp như thế. Không chỉ áo nịt mà thân hình cũng đẹp. Eo bé xíu, vai và bắp tay đều gầy như que, còn chỗ cần nảy nở thì lại rất nảy nở, giấu sau tấm áo lót ren dây quyến rũ.
Mỹ An bất giác nhìn xuống cổ áo mình, chỉ thầm thở dài, cũng không phải là không có, chỉ là không đẹp được như vậy.
Ngay cả con gái nhìn mà phải mê.
"Cậu không nhanh được hơn à?" - Mỹ An tiếp tục càm ràm.
San San loay hoay nửa ngày mới chợt nhớ ra mình cần phải làm gì...
"Tớ..." - Cô vội vàng quàng áo đồng phục ra khỏi cổ - "Xong rồi!".
Cô khẽ thở dài ra tiếng, quay đầu lượm lấy chiếc cặp xách khoác qua vai.
Cả hai người cùng chạy xuống dưới nhà, dùng bữa sáng. Mê man suốt mấy ngày, San San thấy đói bụng kinh khủng. Nhưng ăn được mấy muỗng thì cô bắt đầu ngây ra.
Ngũ hoàng tử chính là... Lý Huyền Lịch!
Cô bắt đầu rối rắm, vò đầu bứt tai. Tại sao ngay cả tên cũng giống thế chứ?! Không phải Lý Vĩnh Hoàng! Không phải Lý Vĩnh Hoàng!
Mà còn là Lý Huyền Lịch!
Điều này xảy ra chỉ có hai loại khả năng: một, nàng bị biến thái rồi mới đi thích Lý Huyền Lịch; hai,...
Tại sao lại là Lý Huyền Lịch chứ?
Ngay cả khuôn mặt cũng khớp.
San San không có cách nào chối bay biến được sự thật này.
Bước vào phòng thi, San San vẫn cứ lơ ngơ ra hết nửa giờ làm bài, hoàn toàn chẳng làm được gì ra hồn cả. Cô cũng còn chưa ôn...
Giờ giải lao, Lý Vĩnh Hoàng hay tin San San đến trường rồi, liền lật đật chạy qua lớp tìm cô.
"San San!" - Anh kéo tay cô lại.
Vội vã đến nỗi từ tóc đến trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Cô quay đầu. Sắc mặt không được tốt lắm. Bàn tay nằm trong tay hắn chợt thấy không thoải mái. San San bỗng muốn rụt lại...
"Anh... tìm em... có chuyện gì à?" - Cô ngập ngừng hỏi, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
"Phải có chuyện gì anh mới tìm em được sao?".
Ngón tay cô vừa kéo ra được một nửa thì bị Vĩnh Hoàng nắm về.
"Em sao rồi? Đã ăn gì chưa? Có thấy khoẻ không? Bác sĩ nói thế nào rồi?".
San San chật vật né tránh. Cô thấy mình khó lòng mà đối diện được với Vĩnh Hoàng. Cảm giác tội lỗi giống như axit ăn mòn từ bên trong ruột gan của cô.
Cô mơ thấy một giấc mơ, nơi mà cô đã gần gũi, ôm ấp và thậm chí là hôn hít, bố anh một cách nồng nhiệt...
Tại sao trước đây cô cứ đinh ninh người đó là Lý Vĩnh Hoàng cơ chứ? Mọi thứ đều đang rối tung lên!
"Em không sao... Bố mẹ em không đưa em đi bác sĩ nữa. Bọn họ... cũng không giúp được gì...".
Lý Vĩnh Hoàng dường như rất lo lắng. Anh nhớ lại đêm hôm đó, San San đã lịm đi trước mặt mình. Tim anh theo đó mà trở nên lạnh cóng.
Tuy rằng trước đây anh đều có nghe nói về bệnh tình của cô, nhưng mãi đến lần đó, khi tận mắt chứng kiến, Lý Vĩnh Hoàng mới biết cảm giác đó đáng sợ đến nhường nào, rằng San San đối với anh, quan trọng đến mức nào.
Anh xoay vai, ôm chặt lấy cô.
San San khống chế bản thân khỏi khát vọng muốn đẩy anh ra.
"Đừng sợ. Anh ở đây. Anh sẽ không đi đâu hết. Anh sẽ chờ đợi em, chúng ta cùng nhau chống chọi lại căn bệnh này!".
San San đã chờ được giây phút anh buông cô ra. Thân thể cứng đờ như khúc gỗ, khẽ ừ lên một tiếng.
Buổi trưa, Lý Vĩnh Hoàng cùng Mỹ An ăn ở căng tin cùng cô. Trong khi Vĩnh Hoàng vô cùng nhiệt tình, chạy đôn chạy đáo lấy đồ ăn, mua nước uống thì mặt San San vẫn lạnh tanh.
Cô thấy có rất nhiều điểm không đúng nhưng lại không biết là đã sai ở chỗ nào...
Rốt cuộc đâu mới là thật? Là giấc mơ kia hay chính đây...?
Mỹ An liếc mắt đã nhìn ra được trạng thái của cô không đúng. Thấy Vĩnh Hoàng xếp hàng đợi đến lượt ở quầy đồ ăn, cậu ta mới cúi đầu hỏi nhỏ.
"Lại là cơn ác mộng kia à?".
San San khó chịu thừa nhận.
Mi mắt cô cụp xuống, giấu đi vẻ lúng túng.
"Tớ mơ thấy... tớ đã hôn Lý Huyền Lịch...".
Mỹ An ngẩn ra, nhưng không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ bật ra tiếng "ồ" một cái. Môi bỗng chốc khô khốc nên Mỹ An với đến chai nước ngọt ở gần đấy, tu một hơi ừng ực.
Cô tỉ mỉ quan sát tâm trạng của bạn mình, có vẻ như còn rối hơn chữ rối. Mới chỉ là trong mơ thôi mà đã vậy, không biết khi San San biết Lý Huyền Lịch đã hôn mình thật thì còn xảy ra chuyện gì nữa...
Mỹ An chợt thấy quyết định không nói ra chuyện mình đã bắt gặp được thật là sáng suốt.
"Nói vậy là... nam chính trong câu chuyện tiền kiếp của cậu là Lý Huyền Lịch?" - Mỹ An đảo mắt nhìn đến bóng lưng của Vĩnh Hoàng - "Còn Vĩnh Hoàng thì sao? Anh ấy đóng vai trò gì trong câu chuyện đó?".
San San nhún vai.
"Tớ không biết nữa. Tớ không biết đó có phải là tiền kiếp hay không" - Cô bối rối nói - "Tớ còn chẳng biết đó có phải là thật hay không nữa. Hôm trước tớ ở trong phòng của Lý Huyền Lịch, tìm được một ghi chép cổ, trong đó rõ ràng nói tớ đã chết rồi, nhưng trong giấc mơ thì tớ vẫn còn đang sống sờ sờ ra đó. Tất cả có thể đều là do bộ não của tớ tự tưởng tượng ra. Nhưng giấc mơ kiểu gì mà kỳ quái quá vậy? Cậu có bao giờ mơ một giấc mơ mà mọi việc xảy ra đều liên tục không đứt chuỗi như vậy không?".
Mỹ An đã có đáp án cho toàn bộ đống câu hỏi mà San San đang quanh quẩn, còn chưa kịp nói ra thì Vĩnh Hoàng đã bê ba khay cơm quay trở về bàn ăn của bọn họ.
Anh nhanh nhẹn, gắp hết toàn bộ thịt gà vào trong khay của cô.
"Chẳng phải em thích ăn thịt gà nhất sao? Ăn nhiều vào!" - Anh khẩy đũa ra lệnh.
Tuy trút ra hết với Mỹ An, San San đã thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào đấy, nhưng nỗi hoang mang thì vẫn còn đó. Thế là ngay cả mấy hôm sau làm bài thi thì cô vẫn không tài nào thanh tỉnh nổi.
Điểm thi thấp lè tè, may mà vẫn chưa bị lưu ban.
Bố mẹ cô hay tin cũng chẳng trách phạt cô tí nào cả.
Quay qua quay lại thì cuối năm đã tới, tiệc giáng sinh được tổ chức ở nhà chị ba cô và anh Jayden. Mộng Khê và anh Jayden đều là những người ham vui. Ban đầu thì mẹ cô tính trang trí thành một bữa tiệc ấm cúng riêng tư để cả nhà có dịp quây quần.
Nào ngờ sau đó vì quá bận rộn chăm sóc cô mà mọi thứ rơi hết vào tay anh hai, anh ba và chị ba. Từ bữa tiệc gia đình đã biến thành một bữa tiệc xã giao dành cho toàn bộ giới thượng lưu.
Mẹ cô không khỏi quay ra mắng bố dù ông chẳng có chút liên quan gì, rằng tất cả là do ông tẩy não con cái dữ quá. San San không khỏi ở một bên gật gù đồng tình.
Do bữa tiệc phút chốc đã biến thành bữa tiệc đầu tiên do nhà họ Hà chủ trì, khách đến chắc chắn sẽ rất đông. Người trong giới lo lấy lòng họ không hết, ai mà lại dám không có mặt chứ.
Ban đầu bà Vân Ninh định tự mình may đồ hoặc thiết kế ra một bộ đồ rồi nhờ bên phía Dương thị may cho San San và Mỹ An một bộ đồ mới. Thế rồi do bà lên cơn đau đầu nên bố cô đã đem chuyện này giao cho anh ba. Ai ngờ anh ba lại bận rộn đột xuất, chủ yếu là bận rộn lo cho các cô bạn gái. Thế là người bận rộn nhất là anh hai đành phải trích xuất thời gian ra để đi cùng hai cô em gái nhỏ.
Hà Gia Dĩ thường ngày ngoài làm việc chỉ biết làm việc, nhưng nếu ông Hà Hải Đông đã sai cái gì, anh rất ít khi nào từ chối.
Khu trung tâm thương mại vô cùng rộng lớn, chật kín những cửa hàng xa hoa. San San rất lo là với cái kiểu tư duy của anh mình, thấy Mỹ An được mẹ cho tiền mua cho một bộ đồ mới là thế nào cũng bắt đầu cái bài thực dụng. May là cho đến giờ thì anh hai vẫn chưa than thở câu nào. Chân thì bước. Một tay cắm vào túi quần. Mắt thì dán vào điện thoại.
San San vừa vào tới đây thì như chim được về trời, cô buông thả dạo quanh hết cửa hàng này đến cửa hàng khác lục lọi đồ đạc. Riêng Mỹ An không quen vào những nơi như thế này nên cứ ngập ngừng, lần lữa đứng bên ngoài, chỉ biết nhìn.
Lúc cô định đuổi theo San San thì cô bạn mình đã mất tăm hơi đâu mất rồi. Mắt Hà Gia Dĩ bấy giờ mới dời ra khỏi cái màn hình.
"Em không đi lựa đồ à?".
Anh hỏi Mỹ An vẫn còn đang loay hoay không biết làm gì kia.
"Em..." - Cô ấp úng. Nói ra thì mắc cỡ. Chơi với nhà họ Hà bỗng thấy mình phèn quá thể. Đằng nào thì cũng không phải đồ của cô, nếu giờ đi với Hà Gia Dĩ thì phải quẹt thẻ của anh, Mỹ An càng thấy bất ổn - "Em nghĩ... chắc em không đi bữa tiệc đó nữa đâu".
Mỹ An cúi đầu, thầm mong Hà Gia Dĩ cứ thế mà bỏ qua đi. Không ngờ, anh vẫn hỏi.
"Thế ngày hôm đó em định làm gì? Về nhà? Em nhớ nhà rồi?".
Hà Gia Dĩ vốn cũng không có tâm tư để ý đến nhiều người như thế. Chỉ là... cô gái này là bạn thân của em gái anh, hiện tại còn là khách trong nhà.
Anh đã lỡ lo vụ án kia cho con bé thì nhất định sẽ lo đến cùng. Hà Gia Dĩ không có thói quen làm việc không đến nơi đến chốn. Một là anh đã không làm, hai là nếu đã làm thì phải làm thật hoàn hảo.
"Không... Không phải...".
Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại mẹ cô và cha dượng. Nghĩ đến hoàn cảnh trong nhà, Mỹ An có chút chạnh lòng, nhưng cô thật sự không muốn về đó nữa. Một khi không ra ngoài thì không biết, nhưng mấy ngày này tuy có chút ngượng ngập, cuộc sống vẫn tốt hơn nơi địa ngục kia gấp trăm nghìn lần.
Mỹ An chỉ lo lắng cho mẹ, không biết nên làm thế nào mới có thể giúp cho mẹ thoát ra khỏi ách gông xiềng của ông ta. Bên ngoại khó khăn nên đã vay của lão ta một khoản tiền lớn. Trong ngày một ngày hai khó mà trả cho hết được.
"Vậy em định làm gì?".
Ánh mắt Hà Gia Dĩ vô cùng kiên định, dừng trên gương mặt cô.
Mỹ An nhất thời lúng túng nghĩ không ra. Bị ánh mắt kia làm cho lúng túng... Bình thường cô vẫn rất lanh lẹ.
Hà Gia Dĩ cuối cùng đã đoán được. Anh hơi thiếu tình người chứ EQ thì không đến nỗi thấp.
"Em ngại à?".
Mỹ An bẽn lẽn, hai tay vo vào nhau, mặt bắt đầu nóng lên.
"Không sao!" - Hà Gia Dĩ kéo tay cô - "Đi vào chung với anh, bọn họ sẽ không dám nói gì cả!".