"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ---------------------- Tống Thanh Y mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy Trần Đạc đang đứng trong phòng với ý định muốn cưỡng hiếp cô thậm chí còn nói rằng: Đừng kháng cự, Trình Dật đã bị tôi giết. Từ trong cơn mơ tỉnh lại sắc mặt Tống Thanh Y tái nhợt, nhìn Trình Dật đang ngồi ở bên giường cô run rẩy đưa tay sờ mặt bên phải anh có một vết xước nông vẫn còn đỏ ửng, tất cả ký ức dường như chợt nhớ lại: "Cậu bị thương?" "Không sao đâu." Trình Dật vỗ vỗ lưng cô"Đừng lo lắng." Tống Thanh Y cười nhạt, trong mắt có không ít nước mắt "Tôi thật vô dụng." "Tôi không dám nói gì cả." "Và tôi cũng không muốn nhìn thấy Trần Đạc, tôi sợ nếu chính tôi lại nhìn thấy anh ta sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện khiến anh ta phải hối hận." "Trần Đạc tại sao anh ta có thể nói những điều kinh tởm như vậy bằng dáng vẻ thanh cao như thế?" Giọng Tống Thanh Y nhẹ nhàng như thể cô ấy đang kể về một câu chuyện không liên quan đến mình nhưng trong lời nói đó có rất nhiều sự chán ghét. Là đối với bản thân cô cũng như đối với Trần Đạc. Cô nói và nắm chặc nắm đấm chính mình. Trình Dật đứng dậy nói chuyện với đám Ngụy gia sau đó mới đóng cửa lại bắt đầu cởi giày đi ngủ. Chiếc giường nhỏ nhưng đủ cho hai người. Trình Dật ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Y đem tay cô duỗi ra nhưng không biết làm sao an ủi cô lúc này nên anh chỉ đành chọn cách im lặng nghe cô nói. "Tôi hận không thể giết chết Trần Đạc." " Anh ta sao có thể ác độc đối xử tôi như vậy?" Cô nói thêm vài câu rồi ôm chặt trái tim mình nở một nụ cười rất thê lương. Mặc kệ cô nói cái gì cũng đều không có cách nào thay đổi kết cuộc bây giờ. Thực tế đã chứng minh rằng những người tận tâm với trái tim mình luôn luôn là người dễ bị tổn thương nhất. Cô có lẽ là người duy nhất còn nhớ nhung tình cảm cũ nên mới không nỡ nói thêm một lời hằn học nào với anh ta một mình nuốt hết ân oán. Nhưng sau tất cả những gì cô làm... họ không hề có một trái tim biết cảm nhận. Trần Đạc và Thượng Nghiên hết thảy đều là những người vô tâm. Tống Thanh Y chậm rãi nằm xuống, cô đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay của Trình Dật, nói nhỏ: "Trình Dật." Trình Dật ừm một tiếng. Cô nhắm mắt lại, run rẩy nói "Ôm tôi đi, được không?" Bởi vì bây giờ tôi quá lạnh. Trình Dật từ từ nằm xuống bên cạnh Tống Thanh Y sau đó luồn tay ôm chặt eo cô từ phía sau. Chỉ chốc lát sau,hơi thở ấm áp cùng giọng nói nhè nhẹ của anh bắt đầu không ngừng ở bên tai cô:"Em còn có tôi." "Tôi muốn về nhà." Tống Thanh Y nói. "Ngủ một giấc,mai chúng ta cùng nhau về nhà." "Ngày mai tôi cũng muốn ăn trứng và cháo thịt nạc do cậu làm." "Được,ngày mai tôi làm cho em." - ------------------- Sau đêm đó, Tống Thanh Y đúng như tiên đoán ban đầu của Trình Dật,cô nữa đêm phát sốt. Trình Dật mặc dù cũng mắc mưa vào tối đó nhưng do bình thường anh có thường xuyên tập thể dục nên không có dễ bị ốm. Tống Thanh Y bị ốm nặng đến nỗi thậm chí không thể đứng dậy xuống giường nên mọi chuyện trong nhà đều là Trình Dật một mình gánh vác. Cứ vậy sốt li bì đến ngày thứ ba Tống Thanh Y mới bắt đầu thuyên giảm. Sau khi khỏi bệnh, Trình Dật nhận thấy rằng cô đã thay đổi, cô không còn muộn phiền và nụ cười cũng trở nên nhiều hơn so với trước kia. Và tất nhiên việc quan trọng nhất chính là thời gian này ở cùng với Trình Dật,cô không hề chống cự như trước nữa. - ------------------------------ Một tháng sau, Tống Thanh Y ở trong nhà viết kịch bản, vừa lúc gõ xuống một cái dấu chấm câu, Trình Dật đã từ bên ngoài trở về. Anh đang nghe điện thoại "Tại sao phải đến nhà tôi? Có chuyện gì xảy ra sao?" "Chuyện đó cũng phải gặp mặt thương lượng chứ? Ngày mai đi, lúc nào thì anh rảnh?Ôi quên mất,trong nhà anh vẫn còn một người" Tống Thanh Y yên lặng lắng nghe Ngụy Gia nói mà sắc mặt hơi nóng. Cô bước tới và nắm lấy góc quần áo của Trình Dật, Trình Dật đang cúi đầu thay giày thấy hành động này lập tức nhướn mày không hiểu nhìn cô. Tống Thanh Y suy nghĩ một chút, mới nói: "Để bọn họ tới đây." Lần trước lúc cô xảy ra chuyện, bọn người Ngụy Gia giúp Trình Dật ở trong mưa tìm được cô và dự định quay về vào sáng ngày hôm sau thì biết được cô lại sinh bệnh nên họ đã đi cùng với Trình Dật mang cô đến bệnh viện.Đăng ký, đóng tiền, lấy thuốc đều là bọn họ giúp đỡ Trình Dật. Cô vẫn luôn nhớ điều này và muốn tìm cơ hội tốt để cảm ơn bọn họ. Trình Dật nhíu mày"Nơi nào?" Tống Thanh Y cũng không biết Trình Dật đang gài bẫy chính bản thân mình,cô kéo ống tay áo"Chính là chỗ này, nhà chúng ta." Nghe được lời muốn nghe, Trình Dật vô cùng cao hứng cười cười khoe khoang "Cậu nghe rõ không?" "Vợ tôi nói ngày mai mời các cậu tới nhà của chúng tôi." Tống Thanh Y sau khi nghe được anh nói mấy lời này, lỗ tai bắt đầu đỏ bừng nhéo nhéo cánh tay anh. Trình Dật không hề tỏ ra tức giận mà nhìn chằm chằm cô cười. Cô đấu không lại Trình Dật đành phải phụng phịu đi vào ghế sô pha xem điện thoại. - --------------- Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đến nhà Tống Thanh Y đặc biệt rất lịch sự, họ đến và mua rất nhiều đồ bổ làm cho cô cảm thấy có chút xấu hổ. Là một người cứng nhắc và không giỏi giao tiếp nên bất kể Ngụy Gia nói đùa cái gì hay là nghiêm túc hỏi vấn đề gì, cô đều mỉm cười trả lời tựa như chính cô là người đang được Ngụy Gia phỏng vấn. Trình Dật đặt những thứ họ mang đến sắp xếp lại, nhíu mày hỏi: "Giang Giang đâu?" "Cậu ta không đến." Ngụy Gia nói: " Bận chụp ảnh." Trình Dật hỏi "Khoảng thời gian trước không phải nói đã chụp xong rồi sao?" Ngụy Gia không quan tâm mấy "Hình như là lần đó chụp không được tốt cho nên họ mới tiến hành chụp lại" Bọn họ nói chuyện với nhau ở phòng khách nên Tống Thanh Y cảm thấy vô cùng lúng túng khi cô cứ mãi ở đó cản trở bọn họ nói chuyện, cô đứng dậy đi đến phòng bếp mang dĩa trái cây ra sau đó lại vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn. Trong nhà cách âm rất tốt nên sau khi cô đóng cửa phòng bếp lại đã không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Đồ ăn là ngày hôm qua Trình Dật cùng cô đi mua, nhìn nhìn đồng hồ chỉ hơn mười giờ cách thời gian ăn cơm trưa cũng còn lâu cho nên bây giờ có rất nhiều thời gian để làm. Cô bắt đầu tiến hành rửa rau. Trong tiếng nước chảy lướt qua các ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay đem van nước vặn lên một chút "Dùng nước ấm." Nói xong anh xắn tay áo lên,tiếp quản công việc này. Tống Thanh Y để mặc Trình Dật giúp chính mình xong lại lấy khăn lau tay cho anh đem tay áo kéo xuống "Cậu cùng bọn họ nói chuyện đi, tôi chuẩn bị đồ ăn." "Mặc kệ bọn họ." Trình Dật nói mà không cần suy nghĩ. Ngụy Gia đột ngột cắt ngang "Nam ca, anh vẫn là người sao?" Tống Thanh Y nhìn Ngụy Gia đang ló đầu vào phòng bếp, mặt đầy mập mờ nhìn hai người. Khóe môi Từ Trường Trạch cũng mỉm cười nhìn về phía bọn họ, trầm tư vuốt vuốt càm. Tống Thanh Y bắt đầu đỏ mặt,cô nói "Các cậu nói chuyện với nhau đi để tôi tự làm." "Đừng." Ngụy Gia vội vàng nói: "Chị dâu, đừng coi chúng em là khách có được không?Chúng ta hiện tại cũng tính là người trong nhà,đừng...đừng tỏ ra khách sáo làm gì?" Trình Dật bẻ một chiếc lá rau ném qua "Mau đi đi,ai nói tôi muốn cùng cậu là người nhà." Ngụy Gia nhặt rau bỏ vào thùng rác nói "Em muốn ăn gà xào cay " "Hả?" Tống Thanh Y cuối cùng cũng lên tiếng. Cô chớp mắt" Tôi hôm qua không có mua gà. " "Để em đi mua"" Ngụy Gia nói: "Bên khu này vừa lúc em chưa từng đi nên muốn đi dạo vừa mua vừa xem một lượt " " Được. " Tống Thanh Y định đưa tiền cho bọn họ nhưng vừa quay người đã bị Trình Dật ôm bả vai "Tôi dẫn bọn họ đi, tôi... Có tiền."- ------Edit:Ninh Hinh------