Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 42




Sáng hôm sau, ngoài trời thì đang mưa lất phất cộng thêm thời tiết cứ lạnh lạnh. Anh ấm áp mà ôm cô vào lòng. Vô tình đụng trúng lưng cô, Thanh Thanh bị anh đụng trúng vết thương hôm trước nên có vẻ hơi đau mà la lên.

- "Aa, đau em."

- "Em bị sao vậy."

- "Hôm trước, lúc em đợi anh về cùng ăn cơm, anh đã xô em..."

Nghe cô nói vậy thì anh mới nhớ ra. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương, là anh làm cô bị thương.

- "Cục cưng ngoan, một tí nữa anh bôi thuốc cho em."

- "Vâng."

Hai người cứ ôm nhau như vậy. Nhìn ra khung cửa sổ, dù có gió thổi lạnh bao nhiêu đi nữa chỉ cần hai người cứ mãi như vậy thì không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

- "Ông xã, hôm nay anh không đi làm sao."

- "Không, anh muốn ở nhà cùng em. Khi nào em khoẻ lại rồi cùng nhau đi làm."

Cô cười tươi rồi ôm chầm lấy anh.

- "Ông xã."

- "Hửm."

- "Em thèm trái cây đóng hợp."

- "Không được, em vừa mới sốt hôm qua, mấy thứ đấy không tốt."

Thấy anh từ chối, cô như con mèo nằm trườn xuống giường, kéo chăn lên đến mặt.

- "Ưm, ông xã, em muốn ăn mà."

- "Không được, anh nói không là không."

Anh lần nữa từ chối.

- "Thiên Phong, anh không thương em."

Anh chỉ biết lắc đầu, đúng là chiều quá rồi hư.

- "Được, vậy anh đưa em đi mua. Sau đó, chúng ta ghé sang nhà mẹ được không."

Cô bị hẫng đi một nhịp khi nghe anh nhắc đến mẹ. Đúng là từ khi mẹ mất, cô bận quá nên rất ít ghé sang thăm.

- "Vâng ạ, vậy em thay đồ."

- "Không được, em bệnh còn yếu lắm, để anh thay giúp em."

Cô trợn mắt nhìn anh, tên biến thái này như thế mà cũng nghĩ ra được, hay thật đấy.

- "Aiizo, ông xã, em đang bị bệnh đấy nhưng anh vẫn biến thái."

Anh đi lại ôm cô từ phía sau.

- "Anh biến thái với vợ anh thì có sao."

- "Nào, để anh cởi ra giúp em."

Cô hoảng hốt gỡ tay anh ra.

- "Anh bị điên sao, buông ra em đi thay đồ."

Anh cười thật lớn sau đó buông cô ra, tay còn bóp lấy mông cô một cái.

- "Aiza, tôi lại bị vợ tôi bỏ đói nữa rồi, ngày nào tháng nào cô ấy cũng bỏ đói tôi."

Anh vừa than khổ vừa lết thân lại ngã nhào xuống giường.

Cô nghe anh than thì mắc cười, tên này lỡ như ai nghe được thì sao chứ, chỉ biết giấu mặt đi.



Cô tranh thủ vào thay đồ rồi ra.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc dài qua khỏi đầu gối. Được thiết kế đơn giản nhưng khi khoác lên người cô, trông nó thật sưn rất đẹp. Không hở hang quá, chỉ để lộ phần xương quai xanh.

Khi cô bước ra, anh nhìn mãi không thôi. Cô xinh đẹp thật đấy. Gương mặt nhỏ sở hữu sống mũi cao vuốt, đôi môi mỏng lúc nào cũng ửng hồng. Mái tóc xoã ngang vai đen láy.

Cô ngồi vào bàn trang điểm.

Anh đứng dậy đi lại chỗ cô. Từ phía sau, anh quàng tay ôm cổ cô.

- "Bé cưng à, em gầy đi nhiều rồi đấy."

- "Có phải do anh làm em buồn nên em không ăn uống có đúng không."

- "Anh còn nghe giúp việc nói rằng mẹ mất mấy ngày sau đó em không ăn không uống, khi đau bao tử thì lấy thuốc uống để chống chọi có đúng không."

Cô khẽ gật đầu.

Anh đi vòng đến trước mặt cô, ngồi quỳ một chân xuống, nắm lấy tay cô.

- "Vợ à, sau này anh không cho phép được như thế nữa có biết không."

- "Phải nghĩ cho bản thân mình chứ."

- "Em nhớ rồi mà."

- "Em lúc nào cũng nhớ, nhưng đến lúc xảy ra chuyện thì không ngoan một chút nào."

- "Anh phải theo dõi em kĩ hơn mới được, lơ là một chút là em lại bỏ bê."

- "Haiza, chăm vợ khổ thật đấy. Không biết khi có con sẽ như thế nào."

Cô ngước mặt nhìn anh.

- "Hứ, khổ vậy thì khỏi chăm, ai thèm anh chứ"

Ở siêu thị.

Anh nắm tay cô đi vòng siêu thị, mua đồ ăn để dự trữ ở nhà, phòng khi nữa đêm cô muốn ăn thì cũng có để nấu.

Một tay đẩy xe, tay còn lại thì nắm tay cô. Đi vào quầy trái cây, anh thì lựa còn cô thì đứng nhìn ngắm bánh kẹo ở gần đó. Mặc dù biết là anh sẽ không mua.

Phải nghĩ cách mới được.

- "Ông xã."

- "Hửm."

- "Em hỏi anh cái này nhé."

Thiên Phong vẫn chăm chỉ lựa trái cây.

- "Ừm, em hỏi đi."

- "Anh và cô gái hôm bữa là gì vậy."

- "Cái cô mà..."

Đang lựa trái cây nghe cô hỏi thì anh dừng lại. Xoay sang nhìn cô.

- "Cô ấy là Diêu Linh, thật ra anh và cô ấy không có gì hết."

Cô nghe nói như vậy thì cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà không có gì mà anh dám bỏ đồ cô ra, kêu cô ấy đem đồ vào để ở vị trí của cô. Thật không thể bỏ qua mà.

- "Aizo, không có gì mà anh bảo tôi dọn sang phòng khác, bảo người ta đem đồ để ở chỗ của tôi."

Thiên Phong ngớ ngác không hiểu chuyện gì.

Cô tỏ thái độ giận dỗi anh, không thèm nắm tay anh. Ngang nhiên đi đến kệ trưng bánh và kẹo, tự ý lấy bao nhiêu thì lấy rồi tiến thẳng ra quầy tính tiền.

Vừa đi vừa lầm bầm.

- "Hứ, đồ tiểu Phong xấu xa, đáng ghét. Hứ."



Anh cũng nhanh chóng đẩy xe ra tính tiền cùng cô.

Hai người đặt đồ của mình lên bàn thanh toán.

- "Thanh toán cho tôi."

Nhân viên thấy vậy thì hỏi:

- "Dạ anh chị thanh toán chung hay sao."

Anh gật đầu.

- "Cô ấy là vợ tôi."

Nhìn sang cô, cô tặng anh một cái liếc thật khó chịu.

Sau đó đi ra xe, cô chỉ cầm bánh và kẹo của mình còn các món khác thì anh tự cầm.

- "Gì chứ, không có gì mà cô ấy lại ôm anh."

- "Hứ, đồ Phong điên, đáng ghét"

- "Huhu, bà xã anh làm gì mà em cứ cằn nhằn anh suốt thế."

Cô mở cửa ngồi vào xe. Anh nhanh chóng cất đồ rồi vào vị trí.

- "Em làm sao vậy."

Cô chỉ vào mặt anh, ngón tay chỉ thẳng nhưng vừa tức vừa khó chịu cứ thế mà cong vào.

- "Hứ, anh.. Anh, tên đánh ghét"

- "Anh để cho người ta ôm anh như thế."

- "Còn nói là Người phụ nữ của tôi."

- "Aiizoo,. tôi tức chết mất thôi"

Nói xong hai bên má cô phồng lên thổi phù phù. Hai bàn tay liên tục quạt lên quạt xuống cho cơ thể hạ nhiệt.

- "Bà xã đại nhân, em đang ghen đó chứ."

- "Hứ, tiểu Phong đáng ghét."

Anh nhìn cô.

- "Em vừa gọi anh là gì hả."

- "Là tiểu Phong, là tiểu Phong đó."

Anh cởi dây thắt an toàn, chồm người về phía cô. Càng lúc càng gần hơn.

- "Tên biến thái, anh định làm gì hả."

- "Đầu óc em nghĩ đi đâu đấy, anh chỉ thắt dây an toàn cho em thôi mà."

- ----

Anh và cô đến nhà của mẹ. Bây giờ bà mất rồi nên ngôi nhà cũng trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo hơn. Đứng trước di ảnh của bà, cô không kìm được nước mắt.

- "Mẹ à, con đã giữ đúng lời hứa với mẹ rồi."

- "Mẹ có thể an tâm rồi."

Cô nhìn sang anh, nắm chặt lấy tay anh.

Thiên Phong mỉm cười nhìn cô.

- "Mẹ à, con đến thăm mẹ đây."

- "Mẹ đừng lo nữa nhé, con sẽ chăm sóc cho cô ấy và không bao giờ buông tay nữa."