Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 40: Những thứ này, cho chó ăn đi




Những ngày sắp tới anh cũng không còn ghé sang nữa. Mà cô cũng chẳng để tâm đến nữa. Cô muốn về nhà cũ, lúc trước cô và Tiểu Nhĩ từng ở. Mẹ anh không đồng ý, nhưng thấy cô như vậy thì bà cũng không đành lòng. Buộc phải để cô đi.

Thẩm Tuyết Mạn cô ta bây giờ rất thảm hại.Sau khi bị vài tên béo kia làm nhục thì cô ta may mắn thoát được. Cô ta như hoá điên, và hứa với lòng chắc chắn phải trả thù được Dạ Thiên Phong, vì anh mà cô ta mới trở nên như vậy.

Ông Thẩm biết chuyện con gái mình bị Dạ Thiên Phong làm đến như vậy thì rất tức giận

Nhất định không bỏ qua chuyện này. Ông ta nhớ đến tài liệu mật mà lần trước Thẩm Tuyết Mạn đem về. Tất cả đều là vấn đề về việc kinh doanh, các cổ đông này kia đều ở trong đó. Các bản hợp đồng quan trọng đều được cất ở trong đó.

- "Dạ Thiên Phong, chuyến này mày không giữ được mạng rồi."

Trước ngày Thanh Thanh về nhà thì mẹ rủ cô đi shopping. Tiện thể bà muốn mua cho cô một chút đồ cần thiết để về nhà. Bà mua cho cô rất rất là nhiều đồ. Đến gần trưa thì mới rời khỏi trung tâm mua sắm, bà cho tài xế chở đồ về trước, còn bà và cô đi ăn một chút gì đó rồi về sau.

Bà cho cô tự ý lựa chọn quán ăn. Cứ ngỡ cô sẽ chọn một nhà hàng 4-5 sao sang trọng nhưng cô lại đưa bà đến một quán ăn nhỏ.

Tuy nó là quán ăn lề đường và hơi nhỏ nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ, đây là quán mà lúc trước ngày nào cũng ăn trước khi đi làm.

Cô vừa bước vào thì bà chủ quán đã nhớ ra cô.

- "Aa, tiểu Thanh đúng không, lâu rồi mới gặp lại cháu đấy nhé."

- "Vâng ạ, cháu cũng nhớ dì lắm đấy."

Cô nhiệt tình đáp lại lời bà chủ quán.

Bà chủ thấy cô thì rất mừng, bà nhìn sang người kế bên thì thắc mắc.Vì trước giờ chưa từng thấy cô giới thiệu về người này.

- "Người này là ai thế tiểu Thanh."

- "Dạ đây là mẹ chồng cháu ạ."

- "Aicha, tiểu Thanh bây giờ đã có chồng rồi sao."

- "Nào nào, hai người ăn gì tôi làm cho."

Cô gọi cho cô và mẹ hai tô bún đặc sản ở đây.

Bà chủ mang hai tô bún ra, mẹ cảm thấy mùi vị nó rất thơm.

Cô và mẹ cứ thế mà ngồi ăn hết cả một tô bún, nói chuyện một lát thì ra về.

Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

- "Con có định cho Phong biết chuyện con về nhà không."

Cô nhìn bà rồi lắc đầu.

- "Có lẽ anh ấy không muốn biết đâu mẹ ạ."

- "Con còn yêu nó không."

- "Có ạ, yêu đến đau lòng, nhưng dường như anh ấy không cảm nhận được."

Nhưng đi chưa được bao xa thì mẹ bỗng dưng cảm thấy khó thở. Bà liên tục đưa tay vỗ vào ngực.

Thanh Thanh cảm thấy bà không ổn nên đỡ bà ngồi xuống.

- "Mẹ, mẹ sao thế."

- "Mẹ không thở được."

- "Mẹ, mẹ không sao chứ, con đưa mẹ đến bệnh viện."

Bà liên tục vỗ vào ngực trái, cơn khó thở càng lúc càng tăng cao. Khiến cho bà hô hấp càng lúc khó khăn hơn.

Bà vội vã nắm tay cô rồi lí nhí gọi tên.

- "T...hanh."

- "Con đây, con đây mẹ."

- "C..on, có thể đừng rời xa Thiên Phong được không."

- "....."

- "Hứa với mẹ được không."



- "Dạ được, con hứa với mẹ."

Lúc này, bỗng dưng hai mắt của bà trợn ngược lên, nhìn cô mỉm cười rồi sau đó cánh tay đang nắm tay cô cũng dần dần buông lỏng rồi rơi tự do trong không trung.

Thanh Thanh hốt hoảng không biết bà bị gì, liên tục gọi bà dậy. Cô cầu cứu người xung quanh đưa bà đến bệnh viện

- ---

Tại bệnh viện bà được các bác sĩ giỏi liên tục kích lại nhịp tim cho bà.

Thiên Phong nghe tin thì cũng nhanh chóng đã có mặt tại bệnh viện. Anh dường như đang rất lo lắng.

- "Mẹ bị làm sao."

Trước câu hỏi của anh, cô rất hoảng sợ.

- "Tôi và mẹ đi ăn bún, nhưng sau khi ăn xong thì mẹ lại khó thở."

- "Trong bún có những gì."

- "Có rau, có thịt, có cả hành tây."

Nghe đến hai chữ hành tây, đôi mắt anh hằn lên tia tức giận. Hai tay nắm chặt lấy bả vai cô.

- "Em có biết mẹ không ăn được hành tây hay không."

Cô nhìn anh bây giờ rất đáng sợ. Chưa bao giờ cô thấy anh như thế này cả.

Tử Hàn và Diêu Linh cũng có mặt, thấy anh đang chất vấn Thanh Thanh thì đi gỡ rối.

- "Cậu làm gì vậy, đây là bệnh viện, với lại cô ấy cũng không biết."

Đến khi Tử Hàn nói như vậy thì anh mới chịu buông cô ra.

Cạch.

Cánh cửa mở ra, ai cũng ngoảnh đầu quay lại. Thiên Phong lập tức chạy lại hỏi bác sĩ về bệnh tình của mẹ.

- "Mẹ tôi sao rồi."

Vị bác sĩ không trả lời, chỉ cúi gầm mặt xuống dưới và im lặng.

Sự im lặng càng khiến cho Thiên Phong càng lúc càng nổi nóng hơn. Anh nắm cổ áo của bác sĩ.

- "Tôi hỏi mẹ tôi thế nào.?"

- "Mẹ anh...Mẹ anh mất rồi, do bà ấy đã ăn trúng quá nhiều hành tây, cộng thêm việc đưa đến bệnh viện trễ nên..."

- "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Câu nói của bác sĩ khiến cho anh như chết đứng tại chỗ. Mẹ anh mất rồi, nói dối, bác sĩ đang nói dối anh sao.

Anh buông tay ra khỏi người vị bác sĩ. Lẳng lặng đi vào trong gặp mẹ lần cuối.

Còn về phần cô, cô cũng không tin vào tai mình khi nghe bác sĩ nói rằng mẹ đã mất. Cô không còn đủ sức mà ngã xuống sàn. Tử Hàn và Diêu Linh chạy lại đỡ cô lên.

- "Là tôi hại chết mẹ rồi, là tôi."

- "Nếu như, nếu như tôi không đưa mẹ đi ăn thì sẽ không.."

Tiếng nấc nghẹn ngào khiến cho cô không thể nào nói được. Tử Hàn và Diêu Linh cũng hiểu, cô cũng không biết không thể trách cô được.

- "Không phải là lỗi của cô, chỉ là sự cô ngoài ý muốn thôi."

Thanh Thanh liên tục lắc đầu. Bà yêu thương cô như vậy, vậy mà cô lại gián tiếp hại chết bà. Cô rốt cuộc là sao chổi hay sao chứ.

Bên trong căn phòng lạnh lẽo, mẹ anh đã được bác sĩ kéo một chiếc khăn trắng che từ đầu tới chân. Anh đi vào, quỳ dưới chiếc giường mà khóc oà như một đứa trẻ.

- "Mẹ, sao lại như thế chứ."

- "Mẹ tỉnh dậy đi."

- "Đừng bỏ con, làm ơn"



Anh khóc nhưng không muốn phát ra tiếng, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt của anh. Anh không tin rằng người phụ nữ anh kính trọng nhất yêu thương nhất vậy mà lại rời bỏ anh.

- --

Một lát sau, anh từ trong bước ra. Gương mặt ãm đạm, lạnh lẽo. Hàng mi cau chặt lại. Bước ra ngoài, anh đi thẳng lại chỗ cô đang ngồi.

Thanh Thanh thấy anh đi từ trong đi ra thì đứng dậy.

- "Cô còn dám ở lại đây.?"

- "Phong, emm."

CHÁT.

Anh thẳng tay không suy nghĩ mà tát thẳng vào mặt cô một cái thật lớn. Súyt nữa thì cô đã ngã, cũng may có Diêu Linh đỡ lấy cô. Tay cô ôm lấy mặt, năm dấu tay in hằn trên da thịt cô. Nhưng tại sao cô thấy không hề đau một chút nào.

Diêu Linh thấy anh hành động như vậy thì cô lên tiếng bênh lấy Thang Thanh.

- "Anh là tiểu nhân sao, sao lại đánh phụ nữ như thế."

Thiên Phong lúc này như cơn sóng gió đang cuồn cuộn lên vậy, đôi mắt đỏ au hằn lên tia chết chóc. Bàn tay gân guốc bóp chặt lấy cổ của Thanh Thanh.

- "Đánh sao, tôi không giết cô ta đã là may lắm rồi."

Anh bóp chặt cổ cô mà ghì vào tường, Thanh Thanh không thở được nhưng cũng không gỡ tay anh ra. Cô không hề giãy giụa, đến khi gương mặt nhỏ vì thiếu oxi mà đỏ ửng cả lên, Tử Hàn lao tới can anh ra.

Thanh Thanh do bị thiếu oxi nên khi amh vừa buông tay ra, cô hít lấy hít để. Liên tục ho sặc sụa

- "Cậu bị điên sao, làm vậy sẽ chết người đó."

- "Chết sao, không, tôi không để cô ta chết dễ dàng như vậy đâu."

Nói xong rồi anh lập tức lái xe rời đi. Chỉ còn cô, Tử Hàn và Diêu Linh ở lại.

Tử Hàn và Diêu Linh không muốn làm phiền cô nữa nên cũng nhanh chóng rời đi.

Cô đi lại phòng mà mẹ nằm trong đó. Từ ở ngoài nhìn vào bằng tấm kính trong suốt. Cô thấy mẹ vẫn nằm ở đó, chỉ là không còn nhìn cô và cười nữa. Cô cứ thế mà khóc, cô không tin rằng chỉ vừa mới đây bà vẫn còn nói chuyện vui vẻ với cô vậy mà bây giờ. Cô cho mình là kẻ gây ra cái chết cho bà liên tục tát vào mặt mình.

- -----

Sau khi chôn cất bà xong thì mấy ngày sau đó cô không hề bước chân ra khỏi phòng, trong phòng lúc nào cũng chỉ le lói ánh đèn mờ nhạt. Cũng không thèm ăn uống, đến khi cơn đau bao tử nổi lên thì lấy thuốc uống để chống chọi với chúng.

Cô chuyển về nhà anh, muốn thực hiện lời hứa với mẹ trước khi mẹ mất. Cô sẽ không rời bỏ anh dù cho anh có ghét bỏ cô, hận cô thậm chí muốn giết cô.

Mấy ngày này anh cũng không thèm về nhà, liên tục chìm trong men rượu. Anh ước gì đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy thì mẹ vẫn còn ở đó.

- --

Một tuần sau, Thanh Thanh vẫn chưa nguôi ngoai được chuyện mẹ mất. Nhưng cô rất muốn ở bên cạnh để an ủi anh.

Thím trương xin nghỉ về quê vài ngày có việc nên hôm nay cô đích thân vào bếp nấu ăn cho anh.

Cô nấu khá nhiều món anh thích. Dọn nó ra bàn và ngồi đợi anh về. Đến khi gần tối anh mới về. Bộ dạng say xỉn đi loạng choạng súyt té, cô lật đật chạy ra đỡ lấy thì lại bị anh xô ra xa.

- "Tránh xa tôi ra."

Cô không quan tâm lời anh nói, đi lại giật lấy chiếc áo vest từ tay anh. Đỡ lấy người anh.

- "Anh say rồi, em đưa anh vào nghỉ."

Anh gỡ tay cô ra, một lần nữa xô cô ra, nhưng vô tình cô lại ngã vào cạnh bàn thủy tinh. Một vùng nhỏ ở chỗ lưng bị đâm đến chảy máu. Cô cố nén nỗi đau vào bên trong.

- "Anh ăn một ít gì đó đi rồi đi nghỉ."

Anh nhìn sang bàn thức ăn đầy ắp. Anh nhìn cô. Đi lại quơ đổ hết tất cả thức ăn xuống đất.

- "Những thứ này, đem cho chó ăn đi."

Anh nói rồi từng bước đi lên phòng. Đi được nữa chừng thì dừng lại.

- "Từ nay về sau, dọn xuống nhà kho ở đi, nơi đó là dành cho cô, cô không xứng ở trên đây."

Nghe anh nói thì cô đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý.

- "Em nhớ rồi."