Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 28: Bị Hại




Mẹ của anh biết được cô con dâu duy nhất của bà có thai nên bà vội vã chạy sang nhà anh và cô để thăm cô. Bà trách cô và anh tại sao biết chuyện mà không thông báo với bà.

- "Hai đứa định không cho nà già này biết sao."

- "Mẹ, tụi con định cho em bé lớn một xíu rồi thông báo cho mẹ luôn."

- "Con bé này."

Bà sang đây thăm cô sẵn biết được anh đi công tác chưa về nên ở lại chơi cùng cô cho cô đỡ buồn.

- ---

Hôm nay cô đi làm tan ca về sớm nên ghé vào một cửa hàng mua một ít rau củ về nhà nấu ăn. Đang ở quầy lựa rau củ thì cô bắt gặp Bạch Vũ Hải cũng đang ở đó.

Từ xa Bạch Vũ Hải đã thấy cô, anh ta đi lại gần để dễ nói chuyện.

- "Ôi hôm nay được dịp gặp Dạ thiếu phu nhân đây đúng là vinh hạnh của tôi."

- "Anh quá khen rồi."

- "Được gặp cô ở đây thì tôi có thể mời cô đi ăn được không."

Cô rất muốn từ chối nhưng dù gì anh ta cũng là đối tác làm ăn của Thiên Phong, cô nên giữ mặt mũi giúp anh.

- "Được"

- "Vậy chúng ta đi."

- ---

Tại nhà hàng xa hoa lộng lẫy. Bạch Vũ Hải và Thanh Thanh hai người ngồi đối diện nhau. Cô ẹ ngại trước anh ta, đúng thật là dáng vẻ anh ta đẹp trai không kém cạnh gì Thiên Phong.

Bạch Vũ Hải ngồi nhìn thấy cô cứ cầm nĩa khứa tới khứa lui miếng thịt không được thì muốn cười nhưng lại giấu đi.

- "Cô ăn đi."



- "Tôi không cắt được."

Bạch Vũ Hải đứng dậy cầm lấy dĩa thịt của cô về phía mình, vừa cắt vừa nói.

- "Cô như thế này bảo sao Dạ Thiên Phong anh ấy lại muốn bảo bọc che chở cô như vậy."

Cắt dĩa thịt xong đưa cho cô.

Hai người ăn xong thì Bạch Vũ Hải muốn cô ở nước xong rồi hãy về, Thanh Thanh cô nghĩ dù gì cũng đã ăn rồi, uống thôi cũng không mất thời gian cho mấy nên gật đầu đồng ý.

Sau một hồi cô uống xong, nói chuyện cũng đã đời thì cô nằng nặc đòi về. Bạch Vũ Hải cũng không thể giữ cô lại, đồng ý cho cô về. Nhưng cho đến khi đứng dậy kéo ghế ra thì đầu óc cô lại choáng váng. Tất cả trước mặt quay cuồng, cô không thể nhìn rõ được nữa. Không kịp định hình lại thì cô ngất đi.

Bạch Vũ Hải thấy vậy thì đứng dậy ngỏ ý tốt muốn đỡ cô.

- "Cô có sao không."

- "Tỉnh lại đi."

Khi thấy cô vẫn im lịm thì anh ta cười mỉm rồi bế cô đi vào một phòng Vip đã được đặt trước đó.

Khi đặt cô nằm bất tỉnh xuống giường thì anh ta quay sang nói chuyện với người phụ nữ.

- "Bây giờ thì tôi làm gì tiếp theo."

- "Cứ làm như tôi đã nói với anh là được."

- "Cô có chắc chuyện này sẽ không bị lộ ra đấy chứ."

- "Anh yên tâm, tôi sẽ lo liệu mọi thứ."

Sau đó người phụ nữ đó đi lại chỗ giường của Thanh Thanh đang nằm. Cô ta liên tục vỗ vào má của Thanh Thanh, nhưng lúc này Thanh Thanh bị thuốc ngấm nên bất tỉnh nhân sự.

Cô ta nhẹ nhàng cởi vài chiếc cúc áo của Thanh Thanh ra, dùng son làm vài vết hôn giả trên ngực và cổ cô. Hiện trường hoành tráng của cuộc hoan ái được cô ta dàn dựng lên. Sau đó cô ta vẫn không bỏ cuộc, bảo Bạch Vũ Hải cứ lên nằm cùng Thanh Thanh. Sau đó dùng máy quay, quay lại một hình ảnh đẹp mắt.

Sau khi đạt được ý nguyện thì cô ta và Bạch Vũ Hải chỉnh lại trang phục cho cô rồi rời đi

- ---



Đến tối Thanh Thanh mới lờ mờ tỉnh dậy, mở mắt thì cô thấy đàu óc đau nhứt, thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn thì cô hơi bất ngờ. Vội chạy xuống thì gặp nhân viên nên cô hỏi thì biết rằng khi nãy cô ngất đi có một người đàn ông đưa cô vào đây và sau đó rời đi.

- ----

Cả một buổi chiều Thiên Phong liên tục gọi cho cô nhưng không được, anh tức giận đấm liên tục vào tường. Không biết rằng cô có giận gì amh hay không, có có xảy ra chuyện gì hay không mà lại không gọi cho anh. Chịu không nổi sự nhớ nhung nên anh lập tức hẹn đối tác rút ngắn thời gian lại, tầm 1-2 ngày nữa là có thể về gặp cô rồi.

- ---

- "Mọi thứ xảy ra rất ổn thoả."

- "Tốt, tốt lắm."

- "Sắp tới chúng ta sẽ được xem một vở kịch thật sự rất hoàn hảo đấy.

- ----

Thanh Thanh trở về nhà thì trời tối. Cô lật đật chạy vào nhà. Thím Trương và mẹ ngồi ở ghế đợi cô, thấy cô về an toàn thì cả hai mừng chết đi được.

- "Cái con bé này, làm gì mà bây giờ mới về, làm gì thì làm bây giờ có em bé rồi thì nên giữ gìn sức khoẻ một chút."

Nhìn thấy bà lo lắng cho mình như vậy thì cô cảm thấy bản thân có lỗi.

- "Mẹ à, con không sao."

Cô về phòng với trạng thái đầy mệt mỏi. Cô rất nhớ anh, anh đi mấy ngày nay cô ở nhà ăn không ngon ngủ không yên. Cầm điện thoại lên gọi cho anh, chuông reo một hồi khá lâu cứ ngỡ anh sẽ không nhấc máy, định tắt đi thì nghe giọng anh.

- "Sao bây giờ mới chịu gọi cho anh thế."

Nghe được giọng nói của anh, cô thật sự không kìm nén được nữa mà khóc nấc lên. Bây giờ cô muốn anh có thể bên cạnh cô, cô có thể ôm chặt lấy anh, có thể nằm gọn trong lòng anh mà khóc.

Thiên Phong nghe thấy cô khóc thì lòng anh lại đau lên, anh không muốn nghe âm thanh này. Biết không thể ở cạnh dỗ dành cô nên anh chỉ biết nói chuyện an ủi cô mà thôi.

- "Vợ à, ngoan nào đừng khóc ảnh hưởng đến bé con đấy."

- "À anh có chuyện này muốn nói với em, tầm 1-2 ngày nữa là anh có thể về với em với con rồi."