Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 20




LĐến chiều, anh cùng cô đi họp tại công ty của đối tác.

Thanh Thanh cô rất lo lắng vì đây là lần đầu cô đi họp cùng anh. Không biết có điều gì không phù hợp không nữa.

- "Nghe tên chủ tịch Dạ đã lâu, hôm nay mới được diện kiến. Đúng là như lời mà mọi người nói"

- "Có lẽ ngài Bạch đây quá lời rồi"

- "Haha, làm gì quá lời chứ. Đây là..."

Bạch Vũ Hải đang nói chuyện cùng Thiên Phong, anh ta đưa mắt nhìn sang cô gái đứng cùng Thiên Phong thì dấy lên câu hỏi.

Thiên Phong không ngần ngại mà đáp lại câu hỏi của Bạch Vũ Hải. Anh nắm vai cô, kéo sát vào người mình.

- "Đây là vợ tôi. Do đây là lần đầu cô ấy đi cùng tôi nên có vẻ không quen, mong anh thứ lỗi"

- "Haha, không sao."

Bạch Vũ Hải đưa tay về phía Thanh Thanh, ngỏ ý muốn làm quen.

- "Chào Dạ thiếu phu nhân. Rất vui được làm quen"

Thanh Thanh rụt rè đưa tay đưa tay về phía Bạch Vũ Hải.

- "Vâng, chào anh.

- "Chúng tôi có việc phải đi rồi. Chào Bạch tổng ở đây nhé, mong là chúng ta sẽ hợp tác lâu dài"

Anh và cô chào Bạch Vũ Hải rồi rời đi.

Anh và cô ra xe, gương mặt anh cứ hầm hầm khiến cô bực bội mà phải lên tiếng

- "Anh làm gì mà cứ nhăn nhó với em suốt thế"

Thiên Phong vừa lái xe không thèm nhìn cô lấy một cái, hậm hực trong người mà nói lí nhí



- "nắm tay đến nỗi không nỡ buông"

Giọng nói lí nhí của anh nhưng cô nghe được. Cô cười hả hê khi nghe anh ghen với Bạch Vũ Hải.

- "Haha, anh ghen khi em bắt tay với chủ tịch Bạch sao"

- "Anh không thèm"

Thanh Thanh cười đến nổi chảy cả nước mắt. Trong khi đó Thiên Phong bị cô cười chọc quê đến nổi đỏ cả mặt.

- "Phong, anh rõ ràng là đang ghen mà."

- "Ghen thì cứ nói, sao anh cứ chối mãi thế"

- "Em thôi đi, sao cứ ghẹo anh...."

Thanh Thanh đang trớn cười khi nghe anh nói như vậy thì vụt tắt nụ cười mà cúi đầu nỉ non anh.

- "Ông xã, anh la em"

Cô giận anh quay sang chỗ khác.

Lúc này Thiên Phong mới biết cô giận mình. Anh dừng xe, quay sang nhỏ nhẹ với cô.

- "Không có, anh không la em, anh chỉ là không thích em đụng chạm với người đàn ông khác ngoài anh thôi"

Cô vẫn không thèm nhìn anh.

Anh đưa tay đẩy tới đẩy lui người cô.

- "Vợ à, đừng giận anh, anh không cố ý"

- "Tạm thời tha cho anh."



Tại một quán cafe khá sang trọng.

- "Chào cô, cô là Ninh tiểu thư sao"

- "Cô là ai, sao lại biết tên tôi?"

Ninh Tử Tuyết nhìn từ trên xuống dưới của người đối diện thù khá sang trọng, nét mặt cũng ưa nhìn.

Thẩm Tuyết Mạn tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với Ninh Tử Tuyết.

- "Tôi nghe nói công ty gia đình cô đang tuột dốc đúng không"

Ninh Tử Tuyết nheo mắt nhìn người đối diện, sao lại biết vấn đề nhà cô.

- "Sao cô biết"

- "Điều đó cô không cần quan tâm, nếu cô hợp tác cùng tôi thì tôi đảm bảo với cô công ty nhà cô sớm sẽ vực dậy, và còn cả..."

- "Còn cả chuyện gì.?"

- "Dạ Thiên Phong, chẳng phải cô yêu anh ta sao"

Ninh Tử Tuyết đang bắt đầu thắc mắc, tại sao người này lại rõ mọi chuyện về cô như vậy. Còn biết rõ về mối quan hệ của cô và Dạ Thiên Phong.

- "Tôi bây giờ chẳng còn hứng thú với anh ta nữa rồi."

Thẩm Tuyết Mạn nghe vậy thì cười nhếch mép.

- "Công ty ba cô đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức mới gầy dựng được vậy mà cô đành nhìn nó đổ sông đổ biển sao"

- "Tôi không hứng thú với anh ta, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh ta với những việc anh ta đã làm với gia đình tôi."

- "Tôi và cô bây giờ là người cùng thuyền, chúng ta bây giờ cùng mục tiêu."

- "Được."