Chờ Em Chờ Đến Bao Giờ

Chương 16: Kiếp nạn thứ 82 của đường tăng




Tang Xảo: Đối với mình không học thức mới là không hạnh phúc đó

Mặc Thủy: Cậu...

* * * * *

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời,nắng ấm nhiệt độ cũng chỉ 19 độ c độ ẩm cũng không quá thấp, cuối cùng sau khi trải qua một vài chuyện thì cũng đã có thể cùng Mặc Thủy đến lớp rồi, mong rằng hôm nay sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra vượt ngoài tầm kiểm soát những chuyện trước đây là đã quá đủ rồi

Tang Xảo và Mặc Thủy cùng nhau đến lớp,hôm trước bị ốm đã vắng buổi lễ chào tân sinh viên hôm nay là ngày chính thức lên lớp dù có thế nào cũng không thể vắng mặt được

Vừa ngồi vào ghế đã có cảm giác bất an cũng có thể là do bản thân quá đa nghi rồi, cứ mãi giữ tâm thế bắt an đó suốt cả buổi học, hết tiết là lại chạy về ký túc xá nghỉ ngơi cứ vậy mà đã trải qua một tuần yên ổn

Ai biết được hôm nay sóng gió lại nổi lên

Tiếng chuông báo thức vừa reo là Tang Xảo đã luống cuống leo xuống trường chuẩn bị trang phục tóc tay chỉnh tề vừa định bước ra ngoài thì lại bị Mặc Thủy gọi lại "Tang Xảo đợi mình đi cùng với"

Tang Xảo cũng đứng lại chờ Mặc Thủy, cô bạn này đúng là chuẩn bị lâu thật đã 15 phút rồi ấy vậy mà vẫn chưa chuẩn bị xong,Tang Xảo phải thúc giục đến mấy lần Mặc Thủy mới đi ra mặt mũi khó chịu mà hỏi "Làm gì mà gấp vậy?"

Tang Xảo cũng chỉ biết thở dài mà trả lời "Hôm nay mình có buổi thuyết trình đề bài của nhóm,mình mà đến trễ ảnh hưởng đến điểm số của mọi người thì phải làm sao?"

Mặc Thủy cũng không hiểu tại sao điểm số thành tích lại quan trọng với Tang Xảo như vậy, không phải cũng chỉ là mấy con số được viết lên thôi sao, thành tích? thành tích có cao đi chăng nữa thì có chắc rằng tương lai bản thân có thể dựa vào mà sống hết cuộc đời không, lao đầu vào học mà quên mất bản thân cần gì thì có hạnh phúc không?

Nghĩ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Mặc Thủy đau đầu, vậy mà Tang Xảo chỉ suốt ngày biết học học, hôm nay lại còn vì chuyện này mà nổi nóng với mình

Thế là cả hai ra khỏi phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ, cãi nhau thì cãi nhau nhưng Tang Xảo và Mặc Thủy vẫn đi học cùng nhau, thông thường sẽ cùng nhau đi cùng đợi nhau về, dần dần đã trở thành thói quen hàng ngày



"Hôm nay cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi. Lập trường của chúng ta khác nhau có muốn nói chuyện nữa cũng khó, tốt nhất là cậu cứ tiếp tục làm những việc cậu thích đi, tôi sẽ vẫn tiếp tục làm những việc tôi thích" Tang Xảo cứ vừa đi vừa nói mặc cho người đằng sau có nghe hay không

Đợi đến lúc xoay người lại đã chẳng thấy Mặc Thủy đâu nữa, gọi mấy tiếng cũng chẳng thấy hồi đáp

"Giận mình tới nổi không muốn đi chung với mình luôn sao?" Tang Xảo cứ nghĩ đơn giản là Mặc Thủy dở trò giận dỗi nên chọn đi đường khác, vì đâu phải có duy nhất đường này là đến khoa kiến trúc đâu

Vừa mới xoay người đi được vài bước, đã nghe tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau, có vẻ như người đó đang chạy rất nhanh để kịp làm việc gì đó,Tang Xảo chưa kịp xoay người lại xem việc gì thì từ sau gáy chuyền đến một cơn đau rồi cả người cô ngã quỵ xuống, trước mắt chẳng thấy gì nữa, chỉ có cảm giác là cổ mình rất rất đau, rồi sau đó là lịm dần đi

Lúc Tang Xảo tỉnh lại,hai tay đã bị trói chặt mắt thì bị vải bịt lại chẳng còn thấy được gì ngoài một màu đen. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, còn chẳng nghe gì ngoài tiếng gió thổi khe khẽ

Chốc chốc lại ngửi được cái mùi gì đó tanh hôi đến rợn người, khiến Tang Xảo bất giác mà rùng mình. Lúc này bên tay lại chuyền đến vài tiếng bước chân, rồi giọng nói nam cao vang lên: "Bắt được rồi phải không?"

Chỉ nghe tiếng cười ha hả vang lên, rồi lại tiếp tục chìm vào im lặng.Thi thoảng lại nghe tiếng "Xoạt xoạt" phát ra dưới chân, có vẻ là rắn hay con vật bò sát gì có đang đi dạo chơi. Đáng sợ thật, không biết lại là chuyện gì nữa đây, không lẽ lại đang nằm mơ, mà bản thân có ngủ đâu mà được nằm mơ

Mơ gì không mơ lại mơ thấy mình bị bắt cóc chứ, bắt cóc tống tiền sao?Ui sợ thật!

Tang Xảo bắt đầu la hét để tạo sự chú ý, nhưng hiển nhiên không một ai quan tâm hay để ý gì mà mặc cho cô la hét đến khàn cả cổ

Biết có la thì cũng vô dụng,Tang Xảo liền nghĩ cách tự mở trói,lay hoay cả nữa ngày mà vẫn không tài nào nới lỏng dây trói được

"Haizz kiếp này coi như bỏ rồi" Tang Xảo chỉ biết than thở, mà đầu óc chẳng nghĩ thêm được cách nào để tự giải cứu mình

Không buồn cử động mà chán chường nằm xụi lơ như vậy hết một ngày một đêm, bụng thì đói đến mức đánh trống liên hồi, nước cũng chẳng được uống lấy một giọt khiến môi dần hiện lên một lớp da khô