Nghiêm Noãn bị Trình Sóc Xuyên đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, dưới chăn ấm áp làm cô không dậy nổi.
Trình Sóc Xuyên không ngốc. Anh bưng luôn đĩa sườn tới gọi người. Nghiêm Noãn nằm ỳ trên giường, hương thơm của món sườn lan tỏa bốn phía.
A! Đói quá!
Nghiêm Noãn mở to mắt nhìn anh, “Em có thể ăn một miếng trước không?”
Trình Sóc Xuyên đặt lên bàn nhỏ. “Rời giường rửa mặt, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”
Giường và sườn lợn không thể cùng có. Nghiêm Noãn nhìn Trình Sóc Xuyên với ánh mắt tủi thân. Anh đi tới bên giường, vươn tay.
Nghiêm Noãn do dự chút mới khẽ đặt tay mình lên tay anh, nhổm dậy, “Vậy anh ôm em được không? Anh không ôm em, em không dậy được!”
Trình Sóc Xuyên yên lặng nhìn cô. Nghiêm Noãn cứ ngửa đầu làm nũng. Cuối cùng, anh đành nghiêng người, ôm Nghiêm Noãn lên, thấp giọng nói, “Thì ra rất em dính người.”
Nghiêm Noãn phản bác: “Không, em chỉ dính anh.”
Cô ôm cổ Trình Sóc Xuyên mà ánh mắt lại chăm chăm vào đĩa sườn trên bàn, “Quên cầm đĩa sườn lợn rồi.”
“Đợi lát nữa tới lấy.”
Trình Sóc Xuyên nhìn cô, thấy trong lòng cô là một hộp gỗ nhỏ, hỏi: “Em ôm cái gì đi ngủ vậy?”
Nghiêm Noãn bừng tỉnh, che hộp lại.
“Anh đoán đi. Đoán sai tặng cho anh!”
…. Loading...
“Xem ra em rất muốn đưa cho anh.”
Ôm Nghiêm Noãn tới bàn ăn rồi, Trình Sóc Xuyên lại vòng về lấy đĩa sườn ra. Không đợi anh bưng đến, Nghiêm Noãn đã bắt đầu ăn. Ngay cả đĩa rau chân vịt nhỏ cô cũng ăn rất nhiệt tình. Cô thật sự đói sắp chết rồi.
Sườn lợn tối, hai mắt cô sáng lấp lánh. “Vèo” một cái gắp ba miếng vào bát, và cơm. Cô gặm sườn rồi mới nhớ ra hình tượng bản thân, đỏ mặt, “Có phải lúc em ăn trông rất xấu không? Xin lỗi anh nhé. Vì muốn tạo mối quan hệ trong tổ mà em phải ăn cơm với tập thể. Mà ăn ở đó không nhanh tay sẽ không còn đồ. Lúc đó em nghèo lắm, không có tiền tự mua cơm nên luyện được tốc độ ăn rất nhanh. Anh đừng ghét bỏ em.”
Cô biết xuất thân Trình Sóc Xuyên không tồi, có lẽ là chưa thấy qua người cầm chén lùa cơm như vậy. Thế nên, bình thường cô ăn rất từ tốn. Hôm nay là do quá đói bụng… Động tác cô chậm lại, thấp thỏm không yên.
Trình Sóc Xuyên đẩy đĩa sườn lợn tới trước mặt cô, “Cho em tất.”
Nghiêm Noãn gắp một miếng bỏ vào bát Trình Sóc Xuyên, “Chia cho anh một miếng.”
Khuôn mặt cô ửng hồng. Có lẽ cô là cô bạn gái keo kiệt nhất lịch sử, sườn lợn chỉ dành cho người yêu, ừ… Cô không bỏ được sườn lợn. Vì vậy, Nghiêm Noãn hào phóng đưa hộp đựng đầy thỏi vàng qua, “Cái này tặng cho anh.”
Trình Sóc Xuyên nhìn chằm chằm hộp vài giây rồi tiện tay cầm lên. Nặng trịch. Thiếu chút nữa anh đã buông tay.
Mở hộp ra, ba miếng vàng thỏi in hoa văn đập vào mắt anh. Màu đỏ thẫm của vải nhung cùng vàng rực rỡ của vàng thỏi làm Trình Sóc Xuyên luôn luôn bình tĩnh cũng không phải ngây người.
Cô là một cô gái trẻ, không có việc gì cầm vàng thỏi làm gì?
Không bình thường chút nào. Anh hỏi: “Em ôm nó ngủ?”
Nghiêm Noãn gật đầu, “Không ôm ít đồ em không ngủ được.”
Đây là “chút đồ” sao? Phong cách của bạn gái anh thật là lạ.
Nghiêm Noãn ăn xong ba miếng sườn lợn thì kiềm chế lại, chống hai tay lên bàn, ôm mặt, nhẹ nhàng nói chuyện với Trình Sóc Xuyên.
“Trước đây em nghèo lắm. Thật sự vô cùng nghèo. Thế nên, sau khi có tiền em cũng có tư tưởng của dân thành phố. Em đi mua nhà, mà nhà ở Đế Đô không bao giờ tuột dốc cả. Chỗ còn lại em mang đi gửi ngân hàng nhưng vẫn có cảm giác mình sẽ rớt lại phía sau. Anh có hiểu rớt lại phía sau là gì không? À, anh không theo đuổi ngôi sao nên chắc không biết. Rớt lại phía sau nghĩa là không nổi nữa…”
“…”
“Giống lần này đó. Nếu không phải vừa hay cả hợp đồng lẫn hợp đồng quản lý đều hết hạn thì em sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền đến phá sản. Vì vậy, em nghĩ rằng, mình nên dự trữ ít tiền mặt phòng ngừa xảy ra chuyện. Anh biết đấy, nước mình không có tờ tiền trị giá nghìn tệ, vạn tệ. Mà để tiền mặt xếp chồng lên nhau nhỡ bị chuột gặm thì sao?”
“…”
Trình Sóc Xuyên uống một hớp, trong chốc lát không biết nói gì.
Nghiêm Noãn tiép tục nói, “Cho nên vàng thỏi rất an toàn, cũng sẽ không bị giảm giá trị. Tuy em không đọc nhiều sách nhưng cũng biết vàng là đồng tiền lưu thông được trên toàn thế giới, đáng dựa dẫm hơn kim cương.”
Nói đến đây, Nghiêm Noãn hạ thấp giọng, “Chắc là anh không biết những ngày không có tiền khổ sở thế nào đâu. Nhất là chỗ như Đế Đô. Khi đó… Thôi, không nói với anh cái này nữa.” Nghiêm Noãn cúi đầu, gẩy cơm trong bát.
Trình Sóc Xuyên gắp cho cô một miếng sườn, “Em nói đi, anh nghe.”
“Nếu anh thật sự muốn nghe, em sẽ nói.” Nghiêm Noãn khoanh hai tay như học sinh tiểu học ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, kể chuyện xưa cho Trình Sóc Xuyên, “Anh có biết, em ra sao trong lúc nghèo nhất ở Đế Đô không?”
“Đó là lúc em trả hết tiền thuê nhà, diễn vai một hai câu thoại do đạo diễn viên giới thiệu. Tổ phim trả cho em hơn hai nghìn tệ. Lúc đó, em thầm nghĩ, trong tay có chút tiền, có thể ăn một bữa ngon rồi. Nhưng đúng lúc ấy, em phát hiện ra mình bị viêm ruột thừa. Với số tiền ít ỏi trong tay, em có thể thực hiện ca phẫu thuật này nhưng thêm gây tê lại không đủ. Lúc đầu, em muốn tìm đàn chị để vay tiền nhưng chị ấy cũng gặp khó khăn, phải trả cả phòng thuê. Thế nên, em cắn răng nói với bác sĩ không gây tê.”
“Bác sĩ nói, cũng có người giải phẫu viêm ruột thừa không cần gây tê nhưng đều là phụ nữ có thai, sợ tổn thương con. Rồi bác sĩ hỏi xem em đã chắc chắn không gây tê chưa vì lúc phẫu thuật rất đau. Lúc đó em nghĩ. Không được, em muốn gây tê. Chết cũng phải gây tê. Nhưng mà, em đâu trả được tiền thuốc.”
“Hôm nay, lúc bị giam trong phòng tối, bị trói trên bàn mổ, em rất sợ. Vừa sợ ma, vừa sợ đau.”
Nghiêm Noãn nói xong, trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Trình Sóc Xuyên nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
Nghiêm Noãn trông không quá để tâm đến việc này. Cô phồng má nhìn Trình Sóc Xuyên, “Trong phim thần tượng, khi nữ chính kể xong những chuyện bi thảm mình trải qua, nam chính sẽ hôn nhẹ cô ấy và hứa hẹn mãi mãi đối xử tốt với nữ chính. Anh Xuyên à, mau bày tỏ đi!”
Trình Sóc Xuyên cứ nhìn cô.
Nghiêm Noãn mếu máo, “Quên đi, chắc là anh chả biết bày tỏ thế nào đâu. Thế này nhé, hôm nay em bị kích thích, anh ngủ với em được không?”
Nói xong, cô giơ đũa chĩa vào Trình Sóc Xuyên, “Không cho phép nói em không dè dặt. Em bị dọa sợ thật đấy! Em không làm gì anh đâu, chỉ ôm thôi.”
Ừ, đương nhiên, nếu anh muốn làm gì em cũng không phản kháng!
Một lúc sau, Trình Sóc Xuyên gật đầu, “Được.”
***
Vừa ăn xong, di động của Trình Sóc Xuyên sáng lên. Thấy là Thượng Dương gọi, Trình Sóc Xuyên ấn nghe: “Xin chào Trình tổng, tôi là Thượng Dương.”
Trình Sóc Xuyên mở loa ngoài.
“Là thế này, tổ sản xuất chương trình
muốn gặp Nghiêm Noãn. Trước đó tổ chương trình thu điện thoại di động, tôi mới cầm về. Nhà sản xuất trực tiếp gọi đến điện thoại của Nghiêm Noãn.”
Nghiêm Noãn cắn đũa, “Lão Hoàng hả?”
Nghe thấy giọng Nghiêm Noãn, Thượng Dương trả lời, “Đúng vậy, ông ấy muốn nói chuyện với em.”
Nghiêm Noãn còn chưa trả lời, Trình Sóc Xuyên đã nói: “Không có việc gì phải nói hết. Cô, không nên đưa số điện thoại của tôi cho người khác. Rất phiền phức.”
Thương Dượng giật mình. Đúng là chị ta đã đưa số điện thoại của Trình Sóc Xuyên cho ông Hoàng. Xem ra, ông ta đã làm phiền anh. Chị ta vội vàng xin lỗi.
“Được rồi! Nghiêm Noãn không nói chuyện với anh ta đâu, giải trí Khải Trình cũng vậy. Muốn nói thì lên tòa gặp.”
Làm thật à? Thượng Dương hơi bất ngờ. Nhưng mà… làm thế ổn không?
Nghiêm Noãn cũng ngạc nhiên. Chờ bọn họ nói chuyện xong, cô hỏi: “Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ là kiện bọn họ? Bọn họ có vi phạm hợp đồng đâu?”
Dẫu có vi phạm hợp đồng thì cũng không dễ đưa lên tòa án nếu như không mâu thuẫn nảy lửa. Cô mới quay lại, còn chưa rõ tình hình mà núi băng nhỏ đã muốn kiện họ.
“Lẽ nào em muốn tiếp tục quay?’
Nghiêm Noãn lắc đầu rồi lại gật đầu, “Thật ra, chơi trốn khỏi phòng kín rất vui. Hơn nữa, em còn chả ăn ai, biết đâu chương trình lên sóng, hướng gió sẽ thay đổi. Bây giờ, tổ chương trình nguyện ý mời em không nhiều.”
Trình Sóc Xuyên nghiêm mặt, không nói gì.
Ai da, đột nhiên cô thấy núi băng nhỏ chính trực rất đáng yêu. Sau đó, cô lại hơi lo lắng. Liệu anh có làm giải trí Khải Trình sụp đổ không? Hình như anh chẳng hiểu gì về quy tắc trong làng giải trí, haiz.
Nghiêm Noãn: “Anh Xuyên à, anh bình tĩnh trước đã. Anh kiện tổ chương trình mà không xin phép ông chủ sao? Cho dù anh có thân thiết với ông chủ thì làm thế cũng không đúng.”
“Không có gì là không đúng, Khải Trình là của nhà anh. Anh chính là ông chủ giải trí Khải Trình.”
….
Nghiêm Noãn ngây ra. Chờ chút, cái gì…?
Anh là con trai của ông chủ Khải Trình – Trình Nghĩa Quang? Không đúng, con của ông không phải tên là Trình Dương sao?
Phú nhị đại nổi danh, người trong giới giải trí ai cũng biết.
“Ba anh là….Trình Nghĩa Quang?”
Trình Sóc Xuyên gật đầu, “Không phải là con ngoài giá thú.”
Sao trước đây cô không nghe tới nhỉ?
Nghiêm Noãn mơ màng. Tuy tập đoàn Khải Trình không nổi tới mức nhà nhà đều biết nhưng người trẻ tuổi ai cũng biết. Họ đứng đầu trên phương tiện truyền thông giải trí. Ông chủ Trình Nghĩa Quang cũng có danh tiếng lẫy lừng, đứng top bảng người giàu có. Đây chính là mục tiêu của vô số người trẻ muốn lập nghiệp. Hơn nữa, Trình Nghĩa Quang lợi hại nhất ở việc nắm 100% cổ phần của Khải Trình. Riêng việc này thôi đã đủ để làm ông nổi tiếng trong giới kinh doanh. Núi băng nhỏ nói lời nào không hề khoa trương. Khải Trình là nhà anh thật.
Vốn cô tưởng gia cảnh nhà anh không tệ, năng lực cao, quan hệ tốt với các cấp cao, cho nên trẻ tuổi đã lên chức giám đốc. Không ngờ mình tiện tay ôm một cái đã ôm được núi băng nhỏ ngậm thìa vàng.
“Em…hình như đào được mỏ vàng.”
Trình Sóc Xuyên xoa đầu cô, “Cho nên, không muốn quay thì không quay. Em không làm việc, anh có thể nuôi em.”