Chó Dữ Lâu Năm

Chương 44




“Anh Đông bị anh chọc tức đến nỗi bỏ nhà ra đi rồi.”

Cả trường học bùng nổ rồi, Đào Hiểu Đông cũng bùng nổ rồi.

Anh làm thế nào cũng không ngờ Trì Sính lại có thể làm như vậy. Số điểm này không cần nghĩ cũng biết Trì Sính cố ý, dù Trì Sính có nhắm mắt làm bài điểm cũng sẽ không như vậy.

Ngày công bố điểm thi Đào Hiểu Đông đang ở trong cửa tiệm làm việc, anh không biết chuyện điểm số đã được công bố.


Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, Đào Hiểu Đông đeo tai nghe bắt máy, cô hỏi Trì Sính có ở bên cạnh anh không.

Nghe giọng điệu cô không được ổn, Đào Hiểu Đông hỏi: “Sao vậy cô Lôi?”

Cô chủ nhiệm hỏi anh: “Cậu không biết đã có điểm thi à?”

“Đúng là em không biết thật.” Đào Hiểu Đông ra hiệu với khách hàng, anh đặt dụng cụ trong tay xuống ra bên cạnh nghe máy.

Trường học nghi ngờ điểm bị chấm sai, Trì Sính không thể nào trượt môn Ngữ Văn được, số điểm này đúng là buồn cười, đừng nói Trì Sính, dù mấy em học sinh đứng cuối lớp thi văn điểm cũng không tệ như vậy.

Đào Hiểu Đông nghe mà não bộ như nổ tung, anh không hề nghi ngờ việc điểm số bị chấm sai, anh lập tức hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước đó anh không nghĩ đến tình huống này, nhưng kết quả bày ra trước mắt, đây rất giống chuyện mà Trì Sính có thể làm ra.

Ngày hôm đó Đào Hiểu Đông không tiếp tục làm việc, anh bỏ bom khách hàng nói để hôm khác làm tiếp, tức tốc lái xe về nhà.

Lúc anh về Đào Hoài Nam còn ngạc nhiên ra mặt, cậu đang đợi Trì Sính tra điểm thi, cậu đã chuẩn bị tâm lý đón nhận hào quang sáng chói của Trì Sính rồi. Anh Đông đột nhiên quay về như vậy thật bất thường, sáng nay trước lúc đi làm anh đã nói hôm nay sẽ về muộn.

“Sao anh lại về vậy?” Đào Hoài Nam ngạc nhiên hỏi anh Đông.

Đào Hiểu Đông không đáp lời cậu, anh ném chìa khóa lên tủ, phát ra tiếng vang lớn.

Tuy rằng Đào Hoài Nam không nhìn thấy, nhưng cậu rất nhạy cảm về mặt này. Cậu cảm thấy tâm trạng anh Đông không được tốt. Đào Hoài Nam xỏ dép đi tới, sờ cánh tay anh Đông, cậu hỏi: “Sao vậy anh?”

Đào Hiểu Đông hỏi Trì Sính: “Đã tra điểm thi chưa?”

Trì Sính nói: “Chưa ạ.”

“Tra đi.” Đào Hiểu Đông chỉ tay về phía máy tính, “Giờ tra ngay đi.”

Nghe giọng anh hết sức nghiêm túc, anh giận thật rồi. Đào Hoài Nam không dám ho he tiếng nào, cậu nghe thấy Trì Sính đi bật máy tính. Ban nãy cậu mới giục Trì Sính tra điểm số, Trì Sính không chịu đi.

Đào Hiểu Đông đứng sau lưng Trì Sính đợi tra kết quả, Đào Hoài Nam theo phía sau, từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Trì Sính.

Lúc này đã qua giai đoạn cao điểm, mạng không bị lag nữa. Sau khi nhập số báo danh điểm thi lập tức nhảy ra, con số “527” trên màn hình quá chói mắt.

Đào Hiểu Đông nhìn chòng chọc con số kia, anh hỏi Trì Sính: “Bao nhiêu?”

Trì Sính không nói gì.

Đào Hoài Nam nghiêng đầu về phía Trì Sính, cậu có dự cảm chẳng lành.

“Anh hỏi em không nghe thấy à?” Đào Hiểu Đông lại hỏi.

Cuối cùng Trì Sính cũng chịu mở miệng, đọc điểm số lên: “527.”

Con số này vừa được đọc lên, Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh sững người thấy rõ.

“Cao nhỉ.” Đào Hiểu Đông gật đầu, hỏi Trì Sính, “Sao có thể thi ra điểm số cao như vậy?”

Trì Sính không nói gì, lúc này Đào Hiểu Đông cũng giống như những bậc phụ huynh bình thường khác, anh đã tức đến độ sắp mất lý trí rồi.

Phản ứng đầu tiên của Đào Hoài Nam là Trì Sính thi rớt, còn sợ anh Đông sẽ mắng anh nhỏ.

Hai giây sau cậu mới kịp phản ứng, Trì Sính không thể thi thành ra như vậy được, dù anh ấy làm bài không tốt thì điểm số cũng không thể thấp đến nông nỗi ấy, mọi người ai cũng nói đề thi năm nay rất dễ, phải đạt điểm cao mới đúng.

“Ngữ văn 68 điểm, em thi kiểu gì vậy?” Đào Hiểu Đông vẫn đang khống chế bản thân không tức giận, anh cố gắng kiềm chế lời nói của mình.

Trì Sính vẫn luôn giữ im lặng, sau đó bất kể Đào Hiểu Đông nói gì Trì Sính cũng không lên tiếng. Trì Sính im lặng như vậy không phải vì đang phân tranh cao thấp với Đào Hiểu Đông, mà bởi vì trong tình cảnh này, bất kể anh nói gì cũng chỉ khiến anh Đông càng thêm tức giận.

Anh đứng trước mặt Đào Hiểu Đông, cúi đầu không nói tiếng nào. Đào Hiểu Đông hỏi mấy câu mà không có kết quả, cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy lên giần giật.

“Nói đi, anh hỏi em thi thế nào?” Đào Hiểu Đông nhấc tay chỉ vào vai Trì Sính, “Làm bài thi thế nào?”

Trì Sính bị anh đẩy lui về phía sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Em không làm môn Văn.”

Anh vừa dứt lời, Đào Hoài Nam ở sau lưng hít sâu một hơi.

Đào Hiểu Đông gật đầu, một lúc lâu sau không lên tiếng. Anh nhìn Trì Sính, nhìn Đào Hoài Nam, xoay người bỏ đi. Vạt áo sau lưng anh đẫm mồ hôi, có chỗ còn dán chặt vào lưng anh. Đào Hiểu Đông vừa đi vừa dùng sức lột chiếc áo ra ném lên sofa, bảo rằng: “Nghỉ học hết mẹ nó đi.”

Anh Đông bỏ về phòng mình nằm, cả buổi chiều hôm ấy Đào Hoài Nam không nói câu nào cả.

Trì Sính mang áo anh Đông thay ra sofa đi giặt, sau đó ngồi trầm ngâm trên sofa, đến giờ cơm tối mới đi vào phòng bếp nấu cơm.

Anh bưng thức ăn đặt lên bàn, sau đó gọi Đào Hiểu Đông: “Anh à, ăn cơm thôi.”

Đào Hiểu Đông đang mải xem điện thoại, không nhìn Trì Sính.

Trì Sính lại đi gọi Đào Hoài Nam: “Ra ăn cơm đi.”

Thoạt tiên Đào Hoài Nam không phản ứng lại, một lúc sau chớp mắt, giọng nói cũng không được ổn định: “Vâng.. tới đây.”

Trì Sính không ăn, Đào Hiểu Đông cũng không ăn, Đào Hoài Nam ngồi vào vị trí tự sờ ăn một mình, cậu cũng không biết mình ăn gì, chỉ máy móc xúc thìa bỏ vào miệng.

Đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Đào Hoài Nam mà bầu không khí trong nhà căng thẳng như vậy.

Trước đó bởi vì sự cố Trì Sính về nhà gây sự khiến bố đánh, sau đó lại tới trường học vung ghế đánh nhau mà anh Đông giận Tiểu Trì một thời gian dài. Lần đó anh Đông cũng không nói năng gì, nhưng rõ ràng mức độ không bằng lần này.

Đào Hiểu Đông không ngó ngàng gì tới Trì Sính, thậm chí anh còn không ngó ngàng gì tới Đào Hoài Nam. Buổi tối hôm ấy anh không ăn cơm mà bỏ đi, cuối cùng đi biền biệt mấy ngày không về.

Đào Hoài Nam gọi điện thoại cho anh, anh nói có việc không quay về được.

Anh Đông giận khiến Đào Hoài Nam rất đau lòng, chuyện của Trì Sính càng khiến cậu đau lòng hơn.

Kể từ khi công bố điểm thi, group chat của lớp không có người nói chuyện nữa, ban đầu mọi người còn không nắm rõ tình huống nói mấy câu, sau khi nghe chuyện thì không dám nói chuyện nữa.

Giáo viên gọi điện thoại cho Trì Sính và Đào Hoài Nam, nhưng hai cậu vẫn luôn tắt máy.

Đào Hoài Nam không biết lúc người khác hỏi nên trả lời thế nào, cậu sợ nghe thấy tiếng thở dài của người khác, sợ mọi người nói Trì Sính không hiểu chuyện, sợ nghe mọi người nói Trì Sính không có đầu óc.

Mấy hôm nay thậm chí cậu còn không dám chủ động hỏi Trì Sính vì sao anh lại làm như vậy, có một số chuyện không cần hỏi rõ ràng. Đào Hoài Nam cũng không có bất cứ lập trường gì để trách Trì Sính làm sai, cậu không dám nói một lời nào.

Đào Hoài Nam còn chột dạ hơn cả khi cậu làm sai, Trì Sính làm như vậy là vì cậu.

“Sao lại ỉu xìu như vậy,” Trì Sính duỗi tay ra xoa trán Đào Hoài Nam, “Bị ốm à?”

Đào Hoài Nam lắc đầu nói: “Không ạ.”

Mấy hôm nay Đào Hoài Nam vẫn luôn như vậy, mặt nghệt như mất sổ gạo.

“Em đừng chau mày nữa.” Trì Sính nói với cậu, “Giúp anh nghĩ cách dỗ anh Đông đi.”

Đào Hoài Nam lắc đầu, cậu bảo: “Không dỗ được đâu.”

“Thế anh phải làm thế nào?” Trì Sính hỏi, “Cứ để anh Đông giận mãi à?”

Mấy hôm nay đầu óc Đào Hoài Nam rất rối bời, cậu không thể nói gì, cũng không có ý kiến gì để nghĩ giúp Trì Sính. Cậu bối rối không biết phải làm thế nào, cũng không biết mình nên đối mặt bằng tâm trạng gì. Cậu thực sự không cảm thấy vui vì Trì Sính dùng cách này để ở lại bên cạnh mình. Nếu như nói Trì Sính làm sai, lại càng khiến cậu có vẻ giả tạo.

Người không coi chuyện này ra gì thực ra lại chính là bản thân Trì Sính. Trong lòng anh không cảm thấy đây là vấn đề gì, Đào Hoài Nam chống khuỷu tay ngồi ngẩn người trước bàn, Trì Sính cốc đầu cậu nói: “Đừng rầu rĩ.”

Đào Hoài Nam đưa mắt nhìn về một phía, một lúc sau nói: “Anh Đông vẫn chưa về, anh Đông bị anh chọc tức đến nỗi bỏ nhà ra đi rồi.”

“Giúp anh dỗ đi.” Trì Sính nói.

“Anh ấy không ngó ngàng gì tới em, em biết dỗ giúp anh kiểu gì.” Đào Hoài Nam giữ tư thế trước đó, từ từ nói, “Em còn không dám tưởng tượng anh Đông tức đến nông nỗi nào.”

Đào Hiểu Đông không phải kiểu phụ huynh kiêu ngạo, trước giờ anh rất chiều hai em, ngày nào cũng chơi vui vẻ cùng hai đứa, nhưng chuyện lần này Trì Sính làm thực sự rất quá đáng.

Trạng nguyên thành phố năm nay 595 điểm, tất nhiên nếu Trì Sính trả lời các câu hỏi 70 điểm này chưa chắc đã có thể đạt điểm tối đa, không ai dám chắc 100% rằng anh có thể đạt điểm tối đa hai câu ấy, trạng nguyên cấp ba cũng chưa chắc là anh.

Nhưng nếu như thì sao. Ai dám chắc không thể đạt được điểm tối đa hai câu ấy, trước giờ Trì Sính thi toán vẫn luôn đạt điểm tối đa, cũng không phải anh chưa từng đạt điểm văn tối đa bao giờ.

Đào Hiểu Đông đi biền biệt không về nhà không phải vì chuyện này, anh Hoàng ở cửa hàng động viên, bảo anh đừng giận tụi nhỏ.

“Nó thì nhỏ cái gì mà nhỏ.” Đào Hiểu Đông day ấn đường, ngả người dựa vào sofa, “Trong đầu toàn chủ kiến không đâu.”

“Thực ra không phải như vậy cũng tốt hay sao?” Anh Hoàng nhâm nhi ngụm trà, “Không phải chúng ta bớt lo rồi hay sao?”

“Em thật sự không cần bớt lo bằng cách này.” Đào Hiểu Đông nghĩ thôi mà đau cả đầu, “Làm loạn quá rồi, chuyện gì cũng dám tự ý quyết định.”

“Anh nói câu này có thể cậu không thích nghe, Đông à.” Anh Hoàng nhoài người về phía trước, nhỏ giọng bảo: “Cậu nhặt thằng bé về nuôi nó lớn từng này, có chuyển hộ khẩu cũng là tự nuôi thằng bé lớn. Anh không nói nuôi một đứa trẻ lớn tốn bao nhiêu công sức và tiền của, không nói tới chuyện trong lòng không hy vọng báo đáp gì. Nhưng thằng bé có tấm lòng này cũng là điều nên làm, chứng tỏ nó hiểu chuyện, thành thục rồi. Nếu nó bỏ tất cả sống vì mình, trong lòng em không sầu hay sao?”

Đào Hiểu Đông nói: “Em hiểu ý của anh, anh à.”

Anh ngồi thẳng người nhìn Đại Hoàng, nói với anh ấy: “Đúng là ban đầu em dẫn thằng bé về là muốn tìm bạn cho Tiểu Nam, em cũng bớt lo lắng phần nào. Mấy năm qua đúng là em bớt lo hơn nhiều, nhưng em không cần nó sống cả một đời như vậy. Lấy phần ơn này cũng giống như một sự ràng buộc, khác nào mua thằng bé chứ?”

“Chao ôi, cậu nghĩ nhiều thật.” Đại Hoàng xua tay, nói với anh, “Thằng nhóc này tự quyết định, không nỡ bỏ rơi Tiểu Nam, cậu làm anh để bụng chuyện này còn tức giận, chứ anh thấy chuyện này rất tốt, thằng bé này rất tốt bụng.”

Cậu bé Trì Sính tốt bụng ở nhà hơi sầu muộn, không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này. Đào Hoài Nam phạm sai lầm sẽ biết nhận sai nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Trì Sính có đánh chết cũng không chịu mở miệng. Anh không biết nhận sai, cũng không biết nói mấy lời dỗ dành.

Đào Hoài Nam ngủ trưa tỉnh dậy, cậu lần ra khỏi phòng mình.

Lúc tỉnh dậy không sờ thấy Trì Sính ở bên cạnh, bèn xỏ giày đi xuống tìm. Trong lòng vẫn còn hơi xoắn xuýt, mấy hôm nay cậu không thích nói chuyện nhiều. Bấy giờ không tìm thấy người cũng không phát ra âm thanh, chỉ sờ men theo dọc đường một chút. Cậu sờ ra tới sofa, ngả người từ từ tìm kiếm, ban đầu không sờ thấy còn khẽ chau mày, sờ mãi tới cuối mới tìm thấy cánh tay Trì Sính.

Sờ được rồi cũng không nói gì nữa, khoác tay lên vai Trì Sính, khom người ngồi xuống.

Mới ngủ dậy người còn nóng hầm hập, cậu mặc bộ đồ ngủ cộc tay, không phát ra âm thanh nào tựa vào lòng Trì Sính. Trì Sính đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

Đào Hoài Nam từ từ ngả người sang. Gối đầu lên vai anh, vùi mặt vào hốc cổ anh.

“Anh nhỏ à.” Đào Hoài Nam mở lời, nhẹ nhàng gọi anh.

Trì Sính ngẩng đầu ngồi tại chỗ, một tay gác lên lưng cậu, lên tiếng bảo rằng, “Ừ.”

“…Có phải em khiến anh vất vả rồi hay không?” Đào Hoài Nam dựa vào vai Trì Sính chớp mắt, “Tất cả mọi người đều giận anh, em biết anh làm vậy vì ở bên em.”

“Không sao đâu.” Trì Sính nói.

“Thực ra em không muốn anh như vậy..” Giọng Đào Hoài Nam không lớn, đôi mắt thẫn thờ, bộ dạng hết sức lúng túng, “Em không ngờ lại thành như vậy, anh ưu tú như vậy, em và anh Đông đều rất tự hào. Em có thể tới trường khiếm thị.. Chỉ là em sợ thôi, em sợ ở bên cạnh anh có nhiều người mà em không biết, sợ anh thân thiết với những người khác nữa.”

Trì Sính đặt tay lên đầu Đào Hoài Nam, từ từ xoa tóc cậu.

Đào Hoài Nam vừa tỉnh ngủ, giọng nói từ tốn dịu dàng: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Anh không lên được trường liên cấp, cũng không tới trường thực nghiệm được.”

Trì Sính an ủi cậu “Không sao đâu”, anh bảo “Ở đâu cũng như nhau”.

“Sao mà như nhau được?” Đào Hoài Nam kề chóp mũi vào cổ Trì Sính, trong khoang mũi ngập mùi sữa tắm của anh nhỏ, “Trường liên cấp tốt như vậy.”

Mấy hôm nay Đào Hoài Nam không nói nhiều như vậy, cậu bé không dám nói gì cả, cảm thấy mình đã gây họa rồi.

Lúc này cậu vừa tỉnh dậy hết sức bám người, chủ động chia sẻ những điều phiền não trong lòng mình ra, nói một thôi một hồi. Lồng ngực Trì Sính rất rắn rỏi, cậu dựa vào người anh, cơ thể cũng chập trùng lên xuống theo hơi thở của Trì Sính, cảm giác này rất thoải mái.

“Sau này anh đừng như vậy nữa..” Đào Hoài Nam lắng tai nghe tiếng nhịp tim Trì Sính đập thình thịch, cậu bảo: “Em rất đau lòng.”

“Anh đã bảo ở đâu cũng như nhau rồi mà.” Trì Sính cúi đầu nhìn cậu, cằm bị tóc Đào Hoài Nam cọ vào ngưa ngứa, bờ môi Trì Sính chạm nhẹ lên tai Đào Hoài Nam, anh nhướng mày hỏi: “Em không tin tưởng anh à?”