Trì Khổ đối mặt với câu nói “Đó giờ cậu không thích tớ” của Đào Hoài Nam, mấy giây sau đột nhiên chau mày lại bảo: “Cậu đừng có kiếm chuyện nữa.”
Thái độ của Đào Hoài Nam với cậu ấy đã gần như bình thường rồi, không tỏ thái độ gì khẽ “Ừm” một tiếng.
“Ừm” xong thấy Trì Khổ không để ý tới cậu, lại nói “Được rồi.”
Thi thoảng anh trai có thể hiểu được suy nghĩ nhạy cảm của Đào Hoài Nam, nhưng chung quy Trì Khổ không cùng một đường thẳng với cậu. Trì Khổ có thể lớn tới từng tuổi này hoàn toàn là sinh trưởng trong hoàn cảnh khốc liệt, Đào Hoài Nam cứ quấy nhiễu bên cạnh, Trì Khổ nhìn vào cảm thấy đúng là cái đồ phiền toái.
Trẻ ở nông thôn không giống như vậy, Trì Khổ là một ngoại lệ, ngoài chạy ra khỏi nhà và chịu đòn roi ra thì không còn việc gì khác, nhưng những đứa trẻ nông thôn bình thường không để ý xem liệu người khác có thích mình hay không, thời gian nhảy lên mái lật ngói, ra sông trượt băng còn không đủ dùng nữa là. Đào Hoài Nam nhạy cảm và dễ tự ái như vậy cũng bởi vì mắt mù ở nhà kìm nén mà ra, thế giới của cậu quá nhỏ bé.
Có đôi lúc Trì Khổ thực sự cảm thấy phiền với cậu thật.
Ví dụ như những lúc Đào Hoài Nam đi mách lẻo, Trì Khổ cảm thấy rất phiền.
Hay những khi nói mấy lời khó chịu giống như bây giờ, khiến người ta không biết phải đáp lại thế nào, những lúc như vậy Trì Khổ cũng cảm thấy thật là phiền toái.
Nhưng phiền thì phiền, có phiền đến mấy cũng là chuyện của mình. Lúc tan học xuống tầng, Đào Hoài Nam bị một cậu bạn lớp ba đẩy xuống, cánh tay đυ.ng vào tay vịn kêu “cộp” một tiếng rất to, Trì Khổ bèn duỗi tay ra đẩy cậu bạn kia ngã nhào.
Đi đâu cũng sẽ gặp những đứa trẻ đầu gấu như vậy, ở trường học bình thường có rất nhiều đứa bé đầu gấu khiến người ta ghét bỏ, không phải trong trường khiếm thị thì không có. Hơn nữa bởi vì mắt không tốt nên ở nhà lại càng được chiều hơn, cho nên so ra những bạn nhỏ ở trường khiếm thị lại càng khó quản hơn bên ngoài.
Cái người đẩy Đào Hoài Nam kia là một cậu bạn nghịch nhất trong khối ba, dữ lắm, bình thường quen thói ngang ngược rồi, đi đường thấy ai cản mình là lại đẩy. Đều là những đứa trẻ mù, không ai có thể tránh việc bị đẩy cả, thường xuyên có bạn nhỏ bị đẩy ngã nhào bật khóc.
Đào Hoài Nam không khóc, cậu chỉ duỗi tay ra tìm kiếm Trì Khổ, chớp chớp mắt, hết sức dè dặt.
Cô chủ nhiệm đi trước dẫn đường, đương nhiên cũng trông thấy Trì Khổ đẩy người ta, cô ở đằng xa nhìn Trì Khổ, nhưng không nói gì.
Cậu bé lớp ba tự mình đứng dậy, hung dữ quát lên: “Ai đẩy anh thế?”
Trì Khổ quay đầu đi không quay trở lại, lớp của cậu sắp đi xuống tầng tiếp theo rồi.
Cô chủ nhiệm lớp nói với trợ giảng ở cuối hàng: “Đưa thằng bé xuống tầng, đừng để bị ngã.”
“Ai đẩy anh vậy?” Cậu bạn kia vẫn còn đang to tiếng, cậu bé không mù hoàn toàn, vẫn còn giữ được một chút thị lực, cậu dựa vào cầu thang quát xuống dưới: “Lớp mấy đứa ai đẩy anh! Hãy đợi đấy!”
Đào Hoài Nam nắm chặt tay Trì Khổ, Trì Khổ không đáp lại, lúc Đào Hoài Nam bước xuống bậc thang cuối cùng bị bước lệch suýt chút nữa ngã nhào thì bảo cậu: “Kiểm tra bậc thang.”
Đào Hoài Nam nắm lấy tay cậu, bấy giờ mới hoàn hồn lại, dè dặt kiểm tra bậc thang.
Bởi vì chuyện này mà cô giáo đứng ngoài cổng nói chuyện với Đào Hiểu Đông một lúc lâu.
Mỗi tay Đào Hiểu Đông gác lên người một cậu bé, nghe cô giáo nhỏ giọng nói tình huống hai cậu bé ở trường. Ngoài chuyện đẩy bạn học ra thì không có gì để nói nhiều, hai đứa nhóc nhà anh khiến người ta bớt lo nghĩ nhiều lắm, cậu em nhát gan có anh trai chăm sóc, vẫn còn tốt.
Cô giáo là một cô gái còn trẻ, rất nghiêm khắc với các học sinh, nhưng thái độ với phụ huynh lại rất tốt.
Đào Hiểu Đông cười nói với cô giáo: “Làm phiền cô rồi.”
“Chuyện nên làm mà.” Cô giáo nhìn Trì Khổ, nói với anh, “Không được có lần sau đâu đấy.”
Trì Khổ không nói gì, Đào Hiểu Đông xoa đầu cậu: “Sao mà nóng tính thế?”
Đào Hoài Nam ở bên cạnh lập tức đáp lời: “Anh ấy đẩy em trước.. nên Trì Khổ mới đẩy anh ấy.”
Cô giáo và Đào Hiểu Đông đều bật cười, Đào Hiểu Đông khẽ kéo tai cậu, bảo rằng: “Thế cũng không được.”
Anh nói chuyện khách sáo với cô giáo thêm mấy câu nữa, Đào Hiểu Đông dẫn hai cậu bé lên xe, Đào Hoài Nam sợ Trì Khổ bị mắng, cậu bé nghĩ cách, nói với anh trai: “Tay em đau lắm, ban nãy mới bị đập ấy, bị đập phát ra thành tiếng luôn.”
Đào Hiểu Đông vén tay áo cậu bé lên nhìn, đúng là đỏ thật.
Cậu cũng không nói dối, cậu thực sự đau thật. Đào Hoài Nam da mịn thịt mềm, có lẽ tối về sẽ tím bầm mất.
Đào Hiểu Đông búng trán Trì Khổ, nói với cậu: “Đẩy người ta trên cầu thang nguy hiểm quá, nhất là mắt cậu ấy không nhìn thấy rõ, lần sau không được như vậy đâu.”
Trì Khổ không nói gì, Đào Hoài Nam lại bảo “Người khác đẩy em thì làm sao bây giờ?”
Đào Hiểu Đông đột nhiên nở nụ cười xấu xa, nhỏ giọng nói: “Đợi ra chỗ đất bằng rồi đẩy nó, đẩy nó ngã lăn quay, đẩy xong rồi chạy đi.”
Đào Hiểu Đông châm lửa, Đào Hoài Nam sững sờ trước lời anh trai, Trì Khổ cũng rõ là ngạc nhiên.
Đào Hiểu Đông nhìn bộ dạng ngây người ra của hai cậu bé, cười xùy nói rằng: “Nó mù, thế thằng bé nhà anh không phải trẻ mù à? Ai bắt nạt các em thì các em bắt nạt lại, đừng sợ, có anh đây rồi.”
Câu này đúng là chẳng biết điều gì cả, nhưng bản thân Đào Hiểu Đông vốn là người như vậy. Từ năm 17, 18 tuổi anh đã xông xáo ngoài xã hội, cấp ba còn chưa tốt nghiệp đã lặng lẽ vào giới xăm hình, mấy năm đại học đã tự mình luồn cúi trong giới xăm hình, trong xã hội rồi.
Anh không làm chuyện đắc tội với người khác, nhưng nhất định cũng không thể để người ta bắt nạt được.
Ban đầu Đào Hoài Nam sợ anh trai phê bình Trì Khổ nên mới nói mấy câu, nghe anh trai mình nói xong vừa cảm thấy có gì đó không đúng, lại vừa cảm thấy buồn cười.
“Lần này em để cô giáo nhìn thấy, nên cô mách anh rồi đấy.” Đào Hiểu Đông vừa lái xe vừa nói: “Hồi nhỏ anh muốn xử lý ai, không ai bắt quả tang anh cả, anh trai em thông minh thế cơ mà.”
Đào Hiểu Đông kể cho hai cậu bé một đống chuyện xấu mình làm hồi nhỏ, kể xong nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại, cười nói với Trì Khổ: “Anh cũng ở quê lên, học tập anh chút đi, đừng cứ đực người ra, cô giáo mách không thấy mất mặt à? Anh còn phải cười làm lành đấy.”
Đào Hoài Nam đã bị anh trai chọc bật cười khúc khích từ lâu rồi, cậu cười nắc nẻ đến mức cái bụng nhỏ cứ co lại, ngay cả Trì Khổ cũng không kiềm chế được, nghiêng đầu khẽ cong môi lên.
“Muốn cười thì cứ hào phóng xem nào, cười trộm làm cái gì.” Đào Hiểu Đông quay đầu lại, ngâm nga một bài ca, anh nói với Trì Khổ, “Càng ngày càng ra dáng anh trai hơn rồi đấy, anh trai nhỏ.”
Hai người chạm ánh nhìn qua gương chiếu hậu, Trì Khổ hơi lúng túng, đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
“Làm em sướиɠ thật, dù thế nào thì phía trên vẫn còn anh trai bảo vệ,” Đào Hiểu Đông tặc lưỡi một cái, hất cằm về phía gương chiếu hậu trêu cậu, “Làm anh khó nhỉ?”
Trì Khổ buông mắt, cúi đầu về phía chiếc gương chiếu hậu.
Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh vẫn còn rõ vô tư, cậu cười đến là ngốc nghếch, bảo rằng: “Em còn tưởng anh mắng cậu ấy cơ, dọa em chết khϊếp luôn rồi.”
“Anh mắng thằng bé làm cái gì?” Đào Hiểu Đông đánh tay lái, ngả ngớn bảo rằng: “Mấy đứa trẻ quê bọn anh vốn nóng tính như vậy, đánh còn đánh lại, mắng còn chửi lại ấy chứ.”
Đào Hoài Nam cười bảo: “Hồi trước anh đâu có nói với em như vậy đâu!”
“Thì em có phải trẻ quê như bọn anh đâu, em là trẻ thành phố mà.” Đào Hiểu Đông nói, “Lại nói em mù, em thì đánh được ai, em chỉ biết khóc nhè thôi.”
Nói rồi anh còn hỏi Trì Khổ, “Phải vậy không, Tiểu Trì?”
Trì Khổ cười không dừng lại được, mu bàn tay xoa xoa mũi, lần đầu tiên cười tươi như vậy, nghiêng đầu không quay lại.
Đào Hoài Nam mặc kệ luôn, lúc thì bị anh nói cậu không phải trẻ quê như bọnanh, lúc lại bị anh chê cậu mít ướt. Cậu ngả người ra bên cạnh, lầm bầm ăn vạ, đυ.ng đầu vào Trì Khổ, ngả sát vào người cậu ấy luôn.
Cứ như vậy cũng quên mất tiêu chuyện ở trường bị nhắc nhở, quên luôn cả chuyện Trì Khổ không thích cậu.
Ở với Trì Khổ một thời gian, cậu bé lắm chuyện cũng thay đổi luôn rồi.
Có lẽ đứa trẻ trái tim pha lê mỏng manh yếu ớt như Đào Hoài Nam thiếu một người thần kinh thô như Trì Khổ tới trị.
Có lúc cảm xúc dâng trào, còn chưa đợi Đào Hoài Nam lên tiếng, Trì Khổ đã bảo: “Im lặng đi.”
Đào Hoài Nam vừa há miệng ra đã bị ép nuốt ngược lời về.
Nếu cậu còn lải nhải, Trì Khổ sẽ bảo cậu, “Đừng làm phiền.”
Dần dà thần kinh của Đào Hoài Nam cũng thô hơn, không còn nhạy cảm như trước nữa. Nếu không cậu vừa có tâm sự Trì Khổ lại bảo cậu phiền phức.
Dường như “Phiền phức” trở thành hai từ Trì Khổ nói với cậu nhiều nhất.
Đào Hoài Nam bị nói nhiều cũng không phục, cậu nghển cổ lên ấm ức hỏi: “Tớ phiền chỗ nào chứ?”
Trì Khổ vỗ vỗ tập vở cửa cậu: “Tranh thủ viết chữ đi.”
“Ngón tay tớ sờ đến nỗi đau luôn rồi.” Đào Hoài Nam không chịu “viết chữ”, không dùng sức thì không in ra, mà dùng sức thì tay lại đau.
Trì Khổ nói cậu: “Cậu đừng có nhiều chuyện.”
Lại bị nói nữa rồi, lại bị người ta ghét bỏ rồi. Bây giờ da mặt Đào Hoài Nam cũng dày hơn rồi, muốn nói gì thì nói, làm gì được nhau chứ.
Cậu nhảy xuống ghế, tự mình sờ tới sofa ăn trái cây. Anh trai đang nói chuyện điện thoại với người ta, cậu gối đầu lên đùi anh trai, bị anh trai che mắt lại.
Đào Hoài Nam nhỏ giọng hỏi: “Có đảo không anh?”
Đào Hiểu Đông nghe điện thoại, bảo rằng: “Không sao đâu, không đảo.”
Có Đào Hiểu Đông và Trì Khổ chăm chú theo dõi vụ đảo mắt này, cứ nhìn chòng chọc mấy tháng mới trị được cái tật xấu đảo mắt này. Trong mấy tháng này, thời gian đầu Đào Hoài Nam còn hơi nhạy cảm, dần dà cũng được tập thành thói quen. Lúc ngủ trưa và tối còn mặt dày gọi Trì Khổ tới, bảo người ta đặt tay lên che mắt cậu.
“Cậu che cho tớ đi, che là tớ biết tớ có đảo mắt hay không.”
Trì Khổ thu tay về: “Mệt rồi, buồn ngủ.”
Đào Hoài Nam cười hì hì duỗi hai tay ra túm lấy cậu ấy, đoạn đặt lên mắt mình, dụ dỗ thương lượng: “Che một lúc được không?”
Thực ra cậu rất thích cảm giác được che mắt khi đi ngủ. Bình thường mắt không có cảm giác gì, đến khi được che mắt mới có cảm giác. Hơi ấm từ lòng bàn tay áp lên làn da quanh mắt khiến cậu cảm thấy an tâm.
Cuối cùng mắt hoàn toàn ổn rồi, không còn đảo loạn nữa, nhưng cậu vẫn còn muốn gọi Trì Khổ.
Trì Khổ lắc vỏ gối, bảo cậu ngủ yên đi, đừng kiếm chuyện nữa.
Đào Hoài Nam duỗi tay men theo vỏ gối, túm lấy tóc Trì Khổ. Trì Khổ liền gác đầu lên tay cậu, Đào Hoài Nam bèn rụt tay về.
Hai cậu nhóc không ngoan ngoãn, hai cậu bạn ở đối diện cũng không ngoan. Tụi trẻ tiểu học quen nhau rồi, không còn dễ quản như trước nữa. Tối nào cô bảo mẫu cũng phải chấn chỉnh kỷ luật, đứa nào đứa nấy càng ngày càng không nghe lời.
Cuối cùng Đào Hoài Nam làm phiền khiến Trì Khổ phát bực, duỗi tay ra véo lên mặt cậu một cái.
Đào Hoài Nam nhỏ giọng kêu: “Đau, đau!”
Trì Khổ chau mày lại: “Sao cậu phiền phức thế nhỉ.”
“Làm phiền cậu thì cậu véo mặt tớ à?” Đào Hoài Nam che mặt, trên mặt viết rõ không thể tin.
Trì Khổ trở mình, kéo chăn lên che kín đầu.
Cái đồ yếu ớt.