Chờ Đợi Mùa Xuân

Chương 8




15.

Đây là buổi quay chụp đầu tiên mà tôi đi cùng anh với tư cách trợ lí. Thương Trí dường như trở nên lười biếng hơn hẳn. Mỗi lần quay xong một cảnh anh đều nằm trên ghế, lười biếng gọi tôi: “Diệu Diệu.”

“Diệu Diệu, lấy giúp anh hộp sữa đi.”

“Diệu Diệu, có thể quạt giúp anh được không?”

“Diệu Diệu, có thể giúp anh khớp thoại không?”

Giống như chỉ cần anh ngoắc một ngón tay thì tôi lại ngay lập tức không kiểm soát được chân mình.

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều nhìn thấy nhưng không ai dám nói gì cả. Chỉ có Ôn Nị nhìn tôi, có vẻ như là địch ý nhưng cũng có vẻ như đang thoải mái.

Gần cuối buổi quay, Lâm Chi tới thăm.



Lúc đó tôi vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, Thương Trí dùng quyển kịch bản che mặt lại, lười biếng duỗi người ra: “Em về rồi à? Xoa thái dương cho anh với.”

Lâm Chi cho rằng Thương Trí đang gọi cô ta, ngượng ngùng cười cười. Mọi người xung quanh ồn ào, Lâm Chi càng to gan hơn, cô cúi đầu nói gì đó với trợ lý bên cạnh.

Trợ lý ho khan vài tiếng, lớn tiếng hỏi: "Thầy Thương, có phải anh thích cô ấy không?"

Sau một lúc yên tĩnh, ngay khi mọi người cho rằng Thương Trí sẽ không trả lời, anh lại đột nhiên bỏ kịch bản ra, nhìn về phía tôi, nói từng chữ một: “Ừm, tôi rất thích.”

Lâm Chi tình cờ đứng trước mặt tôi, mọi người đều cho rằng Thương Trí đang tỏ tình với cô ấy.

Có người châm chọc tôi: "Chính chủ đến rồi, thế mà tên hề vẫn còn mặt mũi đứng ở đây nhỉ.”

“Đúng là, còn định nghĩ rằng mình thực sự có thể quen được thái tử à?”

"Tôi đã nói mà, thái tử gia làm sao có thể coi trọng Quan Ấu, cô ta bình thường như vậy."

Tôi quay lại ném cho họ một ánh mắt sắc lẹm, thế mà họ lại nghĩ tôi đang tức giận.

“Trừng cái gì mà trừng, đúng là tự biến mình thành cọng hành.”

“Mấy ngày hôm trước còn đóng cùng với tôi một vai quần chúng, nhìn mặt là thấy dáng vẻ hồ ly rồi, đừng có chọc vào thầy Thương của chúng tôi.”



“Nhìn kìa, Lâm Chi cảm động muốn khóc rồi.”

Tôi nhìn mà đau lòng.

Lâm Chi nước mắt lưng tròng, thẹn thùng nói: "Em... Em cũng rất thích anh."

Thương Trí hơi giật mình, trong nháy mắt lạnh mặt lại.

“Cô tới đây làm gì?”

Lâm Chi cho rằng Thương Trí đang tán tỉnh cô, cười duyên mím môi: "Trí, ai da, mọi người đều đang nhìn đó."

Nhìn cô ta như vậy, giống như thật chứ không phải diễn.

Tôi tức giận đến nỗi ngực muốn phát nghẹn, nghiêng đầu sang một bên, đúng lúc nhìn thấy Ôn Nị.

Sắc mặt cô ấy tái mét, nhịn không được xông lên chắn trước mặt Thương Trí: "Lâm tiểu thư, mời cô giữ tự trọng."

Lâm Chi cắn môi: "Ôn tiểu thư, hôn ước của cô và A Trí đã sớm bị hủy bỏ rồi, cho nên bây giờ anh ấy thích ai, cô cũng không quản được đâu."

Hôn ước bị hủy bỏ?

Trong lòng tôi giống như có một tia vui mừng, khóe miệng bất giác cong lên. Mà cảnh lại lại bị Thương Trí nhìn thấy, anh nhướng mày nhìn tôi, cố ý để Lâm Chi tiếp tục tự trêu đùa mình.

Cuối cùng, anh không thể nghe được nữa, thản nhiên nói: "Cô tên Lâm Chi à? Xin lỗi, tôi không biết cô."

Bầu không khí lập tức đông cứng lại. Mọi người nhìn nhau, xấu hổ đến mức vội vàng giải tán.

Thương Trí không nói mình thích ai, cư dân mạng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Trên đường trở về biệt thự, Thương Trí không giải thích, đưa cho tôi một kịch bản phim văn học nghệ thuật.

"Diệu Diệu, diễn xuất của em rất tốt, nhưng không có lưu lượng, giai đoạn hiện tại thích hợp với phim văn học, nếu em không ngại thì thử xem.”

“Anh không phải là dùng quyền lực để giúp em, anh chỉ nghĩ là tài năng của em không nên bị chôn vùi như vậy.”