Tình yêu đơn phương luôn là một mối tình đẹp, nhưng ẩn chứa trong đó lại chính là một nỗi buồn sâu sắc vô cùng. Người ta vì yêu mà thống khổ, vì yêu mà trái tim tan nát tựa như một nắm tro tàn. Yêu càng nhiều, những tổn thương càng lớn, vết nứt ở trong trái tim ngày càng trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Trên đời này, liệu có loài hoa nào mà không nở hay không? Tại sao anh đã chờ đợi, chờ đợi rất lâu nhưng vẫn chưa một lần nào có thể thấy cô quay đầu nhìn lại? Anh quá ngu ngốc khi yêu cô, anh biết. Nhưng thứ tình cảm này lấn sâu vào trong trái tim anh, mênh mông như đại dương, rộng lớn như vũ trụ. Cho dù đã cố gắng che giấu đi cảm xúc, nhưng nhịp đập của con tim vẫn cứ như vậy mà mãnh liệt.
Anh yêu cô, yêu cô bằng tất cả sự chân thành. Nếu như phải quay lưng lại với cả thế giới vì cô, anh vẫn nguyện là miếng lót êm ái để cô dựa vào. Anh đã tin, tin vào những câu truyện cổ tích. Và anh đã đợi lại lời đáp của cô, nhưng mấy năm qua đi rồi, tấm chân tình của anh mà lẽ nào cô lại không hiểu? Hoa còn chưa nở đã sắp vội tàn, anh biết phải làm sao?