Chờ Đợi Giọng Nói Của Em

Chương 22: Chị du lười biếng




Đậu Đậu, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba.

Mẹ tôi nuôi nấng hai anh em tôi chẳng mấy dễ dàng. Mẹ ở góa từ khi còn rất trẻ, một mình khổ cực nuôi nấng hai chúng tôi khôn lớn.

Mãi đến năm ngoái, gia đình tôi mới khá khẩm hơn một chút. Tôi thi đỗ vào cấp ba, anh trai tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Lúc đó, mẹ hết lo sắp xếp phân công công việc của anh lại lo lắng giới thiệu bạn gái cho anh. Dưới dự giúp đỡ của một người đồng nghiệp cũ của mẹ, anh trai tôi được đến làm trong một viện nghiên cứu. Với công việc tử tế, hìnht hức thư sinh của mình, không biết anh trai tôi sẽ dẫn về cho tôi một người chị dâu như thế nào nhỉ? Lúc đó, tôi ngày ngày trông ngóng. Lúc còn đi học, anh tôi từng yêu một chị học cùng trường, tên là Hân. Chị ấy là một người nhiệt tình phóng khoáng, tính tình hướng ngoại. Tôi rất thích chị Hân, nhưng mẹ tôi lại không đồng ý cho anh đi lại với chị. Lý do của mẹ là, chị Hân là loại phụ nữ của công việc, hơn nữa bố chị ấy lại làm quan to, mẹ sợ anh tôi sau này sẽ chịu lép vế trước nhà vợ. Những điều mẹ nói không phải không có lý. Anh tôi từ nhỏ tính tình hướng nội, yếu đuối nên luôn làm mẹ lo lắng.

Anh họ tôi giới thiệu cho anh tôi một cô bạn gái. Nghe anh họ nói, chị ấy tên là Hạ, vốn là cô xinh nhất trong đội công trình của anh ấy. Anh họ còn nói: “Nếu như giờ mà Hạ còn làm ở trong đội công trình thì cháu cũng chẳng giới thiệu cho em nó làm gì. Một cô gái người ngợm cả ngày dính bê tông thì làm sao mà xứng với một chuyên viên nghiên cứu được!” Nghe anh họ nói, một tháng trước, chị Hạ trúng tuyển vào làm nhân viên văn phòng của một công ty nào đó. Anh họ còn đem ảnh chị Hạ đến cho mọi người xem mặt. Mẹ tôi vừa nhìn thấy ảnh chị ấy đã tỏ ra rất hứng thú. Trông chị Hạ rất hiền lành, từ tốn, nhẹ nhàng, khác hẳn với chị Hân. Mẹ tôi lại hỏi thăm về gia đình nhà chị Hạ. Anh họ nói chị ấy sinh trong một gia đình bình dân ở trong thành phố, là con út trong nhà. Mẹ tôi nghe xong luôn miệng khen tốt quá, con gái nhà bình dân thường rất ngoan ngoãn. Hơn nữa, chị Hạ chưa từng học đại học, học vấn kém hơn anh trai tôi, chắc sẽ biết nghe lời anh, nghe lời mẹ. Lúc đó tôi mới biết mẹ muốn tìm cho anh một người vợ hiền thục, nhu mì theo kiểu truyền thống.

Anh tôi luôn là một người không có chủ kiến, nghe mẹ nói được liền qua lại với chị Hạ. Ban đầu, chị Hạ rất hòa thuận với mọi người trong nhà tôi. Mẹ tôi đối xử với chị ấy rất tốt, tốt đến nỗi tôi còn phải ghen tỵ. Thế nhưng dần dần tôi phát hiện ra chị Hạ là một người tính tình nóng nảy, tùy tiện, lại không biết điều. Mặc dù chị ta hơn tôi sáu tuổi, nhưng có rất nhiều chuyện tôi còn phải nhường nhịn. Nếu chị ta sinh sự với tôi, tôi thường chẳng dám nói năng gì. Từ nhỏ tôi đã quen nhường nhịn người khác, da mặt cũng khá dày. Nhưng mỗi khi nghe chị ta cãi nhau với mẹ tôi là tôi lại vô cùng tức giận, có lúc còn tức run cả người. Tôi phát hiện ra những “lí luận” của mẹ tôi lúc trước đều đã sai lầm, chị Hạ hoàn toàn không tốt bằng chị Hân, ít nhất, thì chị Hân còn biết điều hơn chị Hạ. Mẹ cũng phát hiện ra rằng chọn chị Hạ là một sai lầm, nhưng sai lầm giờ này đã không thể cứu vãn được nữa. Tình cảm của chị Hạ và anh trai tôi giờ đã rất sâu sắc, hai người đã tính đến việc kết hôn.

Để tổ chức đám cưới cho hai người, mẹ đã chi toàn bộ số tiền dành dụm của mình bấy lâu nay. Thế nhưng chị ta vẫn không hài lòng, còn chỉ trích mẹ tôi trước mặt cả nhà. Tôi nhìn anh trai, nhưng anh chỉ trầm ngâm không nói gì. Chị ta thúc vào vai anh tôi mà nói: “Sao anh không chịu nói gì? Nói đi chứ!”. Tôi thực sự không chịu nổi nữa, liền cãi nhau với chị ta, thế nhưng mẹ lại đánh tôi.

Sau đó, mẹ nói với tôi rằng, thực ra lúc đánh tôi, trong lòng mẹ rất xót xa, nhưng không còn cách nào khác. Con dâu không phải là con gái, con gái là con mình, đánh mắng thế nào cũng được, nhưng với con dâu thì khác…

Đám cưới xong, viện nghiên cứu của anh trai tôi vẫn chưa phân nhà cho anh, vì thế cả hai sống chung với hai mẹ con tôi. Mẹ nhường cho anh chị căn phòng hướng về hướng nam to nhất trong nhà. Mỗi buổi sáng, mẹ cứ như người giúp việc, hết đi mua đồ ăn sáng cho anh chị, rồi lại vội vàng đi làm. Trưa về, mẹ lại phải đi chợ rau dưa, cơm nước. Chị tôi chưa bao giờ phải đụng tay vào bất cứ việc gì. Tôi nói chuyện này với anh, anh tôi còn đe rằng: “Mày bớt lắm điều đi!”. Tôi thật không hiểu nổi, tại sao người anh trai mà tôi luôn yêu quý giờ lại trở thành một người như vậy? Một lần, tôi mở máy giặt ra, phát hiện bên trong, ngoài quần áo của hai mẹ con còn chất đống quần áo của hai anh chị. Tôi tức tối ném hết quần áo của hai người đó ra và nói: “Đồ lười biếng, đừng hòng tôi giặt quần áo cho mấy người.”

Đúng lúc ấy, chị ta đi qua nghe được, liền mách với mẹ tôi, nói với mẹ rằng tôi ném hết quần áo đắt tiền của chị ta ra đất, lại còn to mồm chửi chị ta. Tôi không kém cạnh, hỏi chị ta có còn tính người hay không, đã ăn không ngồi rồi còn muốn có người phục vụ mình. Tôi nói: “tôi không thể hiểu nổi, tại sao một người xuất thân trong một gia đình bình dân như chị lại cứ thích ăn mặc như công chúa? Chị có biết trông chị thật nực cười không?”. Chị ta tức đến phát khóc, còn tôi thì cười thật lớn, cố tình làm chị ta tức tối hơn. Chắc chắn mẹ tôi vừa đánh vừa mắng tôi, đuổi tôi về phòng. Nghe thấy tiếng máy giặt, tôi biết mẹ tôi lại đang giặt quần áo. Mẹ tôi từng là sinh viên đại học những năm năm mươi, lại xuất thân trong một gia đình danh giá, thuở nhỏ luôn có bảo mẫu giúp việc, chưa từng giặt chỉ một chiếc khăn tay cho con. Vậy mà tại sao đến ngần này tuổi rồi mẹ lại gặp phải cảnh ngộ như vậy? Tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và bất bình.

Mối quan hệ giữa tôi và chị dâu ngày càng xấu đi, thậm chí cứ thấy nhau là sầm mặt lại, động một cái là cãi nhau. Mẹ và anh tôi làm tôi đau hết cả đầu. Tôi nhìn rõ bộ mặt đáng ghét, lười nhác và xấu xa của chị ta rồi. Tôi đuổi chị ta ra khỏi nhà thì chị ta cũng lớn giọng đuổi tôi, chị ta còn nói chỉ có con trai mới có quyền thừa kế tài sản, mà chị ta lại là vợ của anh trai tôi, chính vì thế cái nhà này chính là của chị ta. Mẹ tôi không nhịn được nữa, liền nói đây là xã hội hiện đại, con trai con gái đều có quyền thừa hưởng tài sản của cha mẹ. Chj ta nghe thấy thế liền khóc lóc chạy về nhà ngoại kể lể, nói cả nhà tôi bắt nạt chị ta. Anh trai tôi đành phải đi đón, phải mấy lần chị ta mới chịu về. Mẹ tôi còn cố gắng nhường nhịn chị ta nữa chứ. Tôi nhìn thấy cảnh này mà vô cùng ấm ức.

Về sau, anh tôi được viện nghiên cứu phân nhà, thế nên hai người chuyển đến đó ở. Nhà tôi trở nên sạch sẽ và yên tĩnh hơn hẳn. Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng tôi thoải mái chưa được bao lâu thì trưa nào, tối nào hai người đó cũng về nhà ăn cơm. Anh trai tôi nói chị ta có bầu rồi, bảo với mẹ tôi ngày nào cũng phải nấu một con cá diếc cho chị ta ăn. Tôi rất hận anh trai mình. Hằng ngày mẹ phải làm việc trên khoa, thỉnh thoảng còn phải lên lớp, làm việc vất vả cả ngày, chiều về còn phải làm đủ món ăn ngon, bổ dưỡng cho chị ta ăn. Hừ!

Ngày ngày mẹ tôi làm một con cá diếc cho chị ta ăn, còn để tiết kiệm, hai mẹ con tôi rất ít ăn thịt, cá. Vậy mà chị ta còn chưa vừa lòng, thường xuyên nổi cáu. Mẹ tôi không muốn tôi cãi nhau với chị ta, nói là sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng chị ta. Tôi đành phải trông ngóng mình chóng lên đại học để có thể ở trong ký túc của trường. Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của chị dâu mình nữa!

Chat room

Mặc dù chị dâu của bạn là dâu trưởng nhưng tâm lý vẫn còn quá trẻ con, thiếu hiểu biết và kinh nghiệm trong giao tiếp với mọi người xung quanh; hơn nữa, tính cách lại tùy tiện, thiếu sự giáo dục của gia đình. Còn Đậu Đậu là một cô bé có cá tính, vì thương mẹ nên đã nảy sinh mâu thuẫn gay gắt với chị dâu. Mâu thuẫn giữa hai người có tính cách khác nhau là khó tránh khỏi.

Có người ví gia đình như bến đỗ của đời người, nghĩa là sau khi phấn đấu, bon chen mệt mỏi ở bên ngoài, con người sẽ có thể về núp dưới mái nhà để nghỉ ngơi, để hồi phục lại sức lực đã mất. Chính vì thế nên chiến tranh gia đình là đáng sợ và có thể gây tổn thương ghê gớm nhất. Những người thông minh thường cố gắng tránh châm ngòi chiến tranh gia đình, nếu không, con người sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi. Tôi nghĩ, chị dâu của Đậu Đậu đang trong quá trình trưởng thành, còn về phần Đậu Đậu, bạn có thể học tập sự khoan dung, độ lượng hoặc một số bí quyết để xử lý mâu thuẫn trong gia đình. Tôi nghĩ trái tim con người đều là máu, là thịt, chỉ cần Đậu Đậu tỏ ra khoan dung một chút trước mặt chị dâu thì chắc chị dâu của bạn cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Những mâu thuẫn trong gia đình nên được tháo gỡ, nhân lúc mau thuẫn vẫn còn chưa đến mức quá gay gắt đến mức độ không cách nào hóa giải được. Ngoài ra, tôi hy vọng trong khi xóa bỏ mâu thuẫn với chị dâu, Đậu Đậu sẽ học hỏi được những kinh nghiệm giao tiêp nhất định. Có thể nói đây chính là những kinh nghiệm hết sức quý báu cho bạn để có thể sống tự lập trong tương lai!