Chó Điên

Chương 5: Tranh đấu




EDIT: Phương

Tề Siêu Vũ ngồi xổm bên chân Bạch Hành mà cười.

“Anh Hành, anh thật đáng yêu, thật đáng yêu!!” Tề Siêu Vũ che mắt cười, vỗ vỗ chân anh… Lòng bàn tay của hắn liền ẩm ướt…..

Bạch Hành nguy hiểm nheo mắt lại, một cước đem Tề Siêu Vũ đạp lăn trên đất.

“Đáng yêu cái đầu mày!! Đứng! Mau đứng lên!! Hà Phong Nam gì đó quay lại còn dẫn theo nhóm người kìa, mẹ nó đừng bảo tới gây sự nhé, tao lớn chừng này còn chưa thấy cái bức thư hẹn gặp lạ lùng như thế.!”

Tề Siêu Vũ nghe Bạch Hành nói liền vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa Hà Phong Nam nói chuyện gì đó với chàng trai bên cạnh, vừa nói vừa chỉ tới chỗ bọn họ, phía sau còn mười mấy thằng choai choai.

“Đây là trường học, bọn họ không dám làm gì đâu.” Tề Siêu Vũ đứng lên, vỗ đất sau lưng. Lúc này nhóm người kia đã vây quanh bọn họ, đúng như lời Tề Siêu Vũ nói, bọn họ không dám ra tay, nhiều người chỉ làm cho bọn họ thoạt nhìn lợi hại chút thôi.

“Rốt cuộc cũng bị tao phát hiện mày là đồng tính luyến ái, nếu không phải Nam Nam nói với tao tao còn không biết đấy, được đó Bạch Hành, dấu kỹ quá ~~ hèn gì hai người tụi bây như hình với bóng, ôi Tề Siêu Vũ, tụi tao đều biết ban ngày Bạch Hành lợi hại, không biết ban đêm thế nào?”

Thiếu niên đứng đầu mở mồm ra liền ô ngôn uế ngữ, vừa nói xong liền có tiếng cười xung quanh, Tề Siêu Vũ cảm thấy không ổn, Bạch Hành không thể gây chuyện nữa, nếu tiếp tục nữa thì anh sẽ bị đình chỉ học mất.

“Bạch Hành!!”

Nhưng đã không còn kịp rồi…

“Tao đ.ụ mày. Mẹ kiếp!! Tao xé nát cái miệng bẩn thỉu của mày!!”

Bạch Hành giơ nắm đấm lao về phía người kia, thân thủ của anh đặc biệt lưu loát, thời điểm nhảy lên lộ ra vòng eo thon gọn, dẻo dai.

Bạch Hành tức giận thì nên tức giận, nhưng sẽ không ai quan tâm vì sao anh tức giận.

Tề Siêu Vũ khẽ cắn răng, trong nháy mắt làm ra một quyết định.

“Tề Siêu Vũ mày làm gì!!”

Trong chớp mắt, Tề Siêu Vũ tăng tốc độ chạy đánh gục Bạch Hành, sau đó bám trên người anh.

“Này này này mau nhìn, tụi mày muốn dã hợp à! Tụi tao ngại đó Tề Siêu Vũ!!!” Đám người kia càng thêm làm càn cười nhạo.

“Tao, này Tề Siêu Vũ, mày mau tránh ra, để tao xé xác nó ra, chết tiệt để bố mày xé xác nó!!”

Mắt Bạch Hành đỏ ngầu lên.

“Anh Hành, nếu bị kiểm điểm thêm lần nữa sẽ bị nghỉ học, anh nhịn một chút đi, anh nhịn một chút đi có được không…”

“Tao nhịn không được!! Bạch Hành tao chưa bao giờ bị uất ức như này! Mày tránh ra đi Tề Siêu Vũ, đừng nói là thôi học, bố mày dù có ngồi tù cũng phải gi.ết hắn! Mày tránh ra cho tao!”

“Không được, anh không thể nghỉ học… anh không thể… A!”

Nhìn thấy người chịu đòn chính là Tề Siêu Vũ, lá gan đám người phía sau lại ngày một lớn, quyền đấm cước đá một cái không rơi, đánh Bạch Hành bọn họ còn có chút sợ, chứ Tề Siêu Vũ dễ ức hiếp hơn nhiều.

Nắm đấm như mưa rơi mà giáng xuống, không chỉ có nhóm người phía sau, Bạch Hành cũng bỏ khá nhiều công sức, vì để đẩy Tề Siêu Vũ ra anh không ngừng vặn vẹo đấm đá, thủ đoạn nào có thể dùng đều dùng, nhưng đều không có cách nào đẩy ra được. Rốt cục, anh ngừng giãy dụa, thở hổn hển nhìn mỗi một quyền mỗi một chân rơi trên người Tề Siêu Vũ, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ.

“Tề Siêu Vũ! Tao phục rồi, tao thật phục, chúng ta chạy đi….”

“Tao nói thật mà Tề Siêu Vũ, mày buông tao ra.. Mau thả tao ra đi.”

“Này Tề Siêu Vũ, nghe tao nói không! Buông tao ra! A… chết tiệt, miệng mày sát bên tao làm gì!!”

Bạch Hành sợ, Bạch Hành phục rồi, Tề Siêu Vũ không thể tin những gì mình nghe thấy, hắn mượn việc bị đánh mà hôn Bạch Hành một cái, nhưng không bị đánh!!

Mãi cho đến khi Bạch Hành không nghe câu trả lời, mới đập lên đầu Tề Siêu Vũ mấy cái, hắn mới tỉnh táo lại.

“Được.. Được! Chúng ta chạy ~ “

Một đám người mày một quyền tao một cước mà đánh, Bạch Hành bỗng nhiên đẩy Tề Siêu Vũ ra khỏi người mình, Tề Siêu Vũ cũng dựa vào lực đẩy lăn qua một bên. Bạch Hành tay mắt lanh lẹ bắt được một bàn chân đang lao tới, một tay bẻ ngón chân một tay nắm gót vặn một cái, liền đem một tên nhóc thả ngã xuống đất, tiếp hai người bọn họ coi đây là chỗ đột phá, Bạch Hành là mũi dao, Tề Siêu Vũ làm hậu thuẫn, vội vàng thoát khỏi vòng vây, tận lực mà chạy.

Cũng may đám người kia cũng chỉ đùa vui, hơn nữa lần đầu tiên thấy Bạch Hành yếu thế cũng đủ cho họ cảm thấy thành công, nên cũng không đuổi cùng giết tận.