Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời

Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời - Chương 8: Gặp nhau ở ngã rẽ sinh tử




Chúng ta ích kỷ sống trong quá khứ, bỏ mặc cuộc sống hiện tại, nhẫn tâm chối bỏ tất cả. Âu, cũng chỉ là một chuỗi sai lầm.

Cô vẫn còn nhớ, anh có một hầm rượu rất lớn. Quán rượu của cô thật sự không thể sánh. Nhưng cố mấy cô vẫn không nhớ ra được rốt cuộc là nên đi đường nào. 

Cô loanh quanh khá lâu, vẫn tìm không ra. Đã lâu không sống ở đây, nhiều thứ thay đổi, cô bị thứ lạ lẫm ở đây làm cho chóng mặt. 

Biết cô đang tìm kiếm gì đó, anh gọi điện cho cô, cố tình xem xem cô đang tìm gì.

Cô nghe nhạc chuông, bật điện thoại mới thấy thay vì chiếc điện thoại cũ, nó lại được thay mới cùng hãng cùng mẫu mã, cùng màu. Hoá ra, đã lâu như vậy không ai gọi cho cô không phải vì họ không gọi, mà là cô không giữ điện thoại cũ.

Nhấc máy, bên kia đầu dây vang lên giọng nói quen thuộc:

"Em tìm gì thế?"

Cô ngạc nhiên:

"Làm sao anh biết?"

Anh cười nhẹ, đó là tiếng cười sau bao nhieu năm cô lại có thể nghe được, một giọng cười nhẹ, thoải mái, hơn cả là chân thật chứ không phải giả tạo mà cô vẫn nghe hằng ngày:

"Trong biệt thự này không nơi nào không có máy quay. Em làm cái gì cũng bị tôi nhìn thấy. Em đi tìm thứ gì, tôi gọi người giúp em!"

Cô chột dạ lắc lắc đầu:

"Không cần!"

Anh nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng hỏi:

"Em có muốn về không?"

Nhưng cô đã cúp máy.

Chỉ một lát sau cửa phòng đột ngột mở ra, cô chạy thẳng vào chỗ anh, nói:

"Em sẽ ở đây với anh!"

Anh ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt âm trầm mày hổ phách in bóng cô trong vắt:

"Em từ bỏ tên tuổi trong giới văn học, trong giới giải trí, từ bỏ sự yêu thích với quán rượu của mình, từ bỏ cuộc sống trong ánh sáng, có đáng không?"

Cô kiên quyết:

"Đáng!"

Trước sự ngỡ ngàng của anh, cô vẫn kiên cường với quyết định của mình. 

Còn anh, anh thực sự không chắc. 

Chợt chuông điện thoại vang lên, anh ngoảnh đầu nhìn màn hình. Dòng chữ Đông Khanh trượt đều.

Anh nhấc máy, quay ghế lại, lưng rộng hướng về phía cô.

Bên ngoài cửa sổ, cây lê rụng rời trong mùa đông lạnh ngắt. Gió lạnh từng đợt thổi qua, qua cánh cửa sổ mở toang tạt vào người cô lạnh ngắt. 

Anh đứng lên, bất chợt từ phía sau ôm lấy cô ngồi xuống ghế, đối diện hai người là màn hình máy tính có đường ngoằn ngoèo cùng hai ba chấm đỏ đang đi chuyển.

Cô liền hỏi:

"Cái này là thứ gì vậy?"

"Đường đi chuyển kiện vũ khí sang tam giác vàng."

Cô ngỡ ngàng:

"Vùng tam giác vàng, nơi sản xuất thuốc phiện đứng thứ hai thế giới. Phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, hoa anh túc...hồ nước...suối trong...sương mù."

"Chỉ muốn đi chơi!"

Cô bĩu môi:

"Chưa bao giờ được đi, tất nhiên là em chỉ tìm hiểu trên mạng thôi!"

"Chỉ cần la chuyến hàng này tốt. Tôi sẽ ngay lập tức đưa em đến đó. Nhưng nơi này nguy hiểm cùng hoang sơ, em sẽ không dám đi đâu!"

Cô nổi đóa:

"Ai nói là không dám? Em mà muốn đi, nhất định phải đi cho bằng được!"

Anh gật gật đầu.

Bao năm rồi, cô vẫn luôn bướng bỉnh như vậy cá tính mạnh như vậy, có lúc sẽ gây gỗ với sự độc đoán của anh.

Ngày tháng trôi đi. Sự êm đềm cứ ngỡ vẫn thường trực.

Ngoài Đông Khanh, những người thường tới đây còn có Hải Đào, Trương Đông, hai người đàn ông cùng bàn việc với Trường Tư Mộ. 

Hải Đào rất vui tính, mỗi lần tới đều đặc biệt mang theo làn gió xuân. Cũng làn gió xuân đó, Trương Đông mỗi lần xuất hiện lại mang gió "xuân tình "mới đúng. 

Những người phụ nữ của Trương Đông mỗi lần đến mỗi một người khác, lâu dần cô cũng quen.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiền hắn ta gặp được cô, hắn ta ngồi phịch xuống ghế, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cất giọng ngạo nghễ:

"Tư Mộ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu mang phụ nữ về nhà. Người phụ nữ này, không nổi bật."

Sau đó Trường Tư Mộ chỉ cười lớn:

"Đồ của tôi, tôi nói nổi bật thì chính là nổi bật."

Anh gật đầu. 

Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào màn hình.

"Em cùng Đông Khanh mua thêm một ít quần áo mùa đông. Dùng thẻ này!"

Anh đưa cô một tấm thẻ màu đen, cô chỉ thuận tay bắt lấy, bây giờ cô không mang thẻ bên mình, tất cả mọi chi phí đều phải nhờ đến anh, đợi khi nào cô về nhà, dọn quần áo và mang thẻ của mình đi, cũng rất thuận tiện.

Tháng mười dương lịch trời mưa liên miên. Canh lúc trời tạnh mưa, cô bắt taxi đi từ Chiết Giang về Bắc Kinh, lúc này Trường Tư Mộ không ở nhà nên cô không nói với anh. 

Đi khá lâu cô mới về tới chung cư.

Trời mưa nên nhanh tối, chập choạng, cô tới nơi, thanh toán tiền xe rồi vội vã chạy vào chung cư.

Lên tới phòng cô, cô nhanh chóng lấy ra hai chiếc vali lớn, dọn một vali quần áo, chiếc vali còn lại dùng chứa một số đồ dùng của cô. 

Mở cửa tủ đồ, cô lấy mấy tấm vải trắng phủ lên giá sách và soà cùng một vài nơi khác.

Dọn xong cũng tới hơn bảy giờ tối, cô lê hai chiếc vali đi xuống, lấy xe ra khỏi gara riêng, trở về Chiết Giang. Cô để lại tin nhắn cho Sở Tiếu Anh, báo với cô ấy rằng mình đang rất tốt, nhờ cô tiếp quản tạp chí Thanh Hoa và tửu quán. Xem như tất cả đều ổn thoả.

Ngồi trong xe, phóng tầm mắt ra khổ cửa kính, từng hàng cây trôi qua, cô trước đã liên lạc với Sở Tiếu Anh rằng bản thân rất ổn, tất cả đều được nguyên vẹn, đúng là như vậy. Có một điều khiến cô vẫn luôn nặng lòng, cô còn hoài niệm về La Tử Hạo, cô thấy áy náy, cô nghĩ vậy. Vì cô đi mà không nói với anh, cô im lặng, thực ra chỉ cần anh không níu kéo.

Bỏ lại tất cả những điều tươi đẹp ở thành phố Bắc Kinh, cô sẽ quay về với quá khứ, hoài niệm đều thành sự thật.

--- ------ ------

Một tháng anh không về, anh cũng cử một quản gia tới chăm sóc cô. 

Năm năm trôi qua, cô không biết gì về anh. 

Anh có còn như lúc xưa hay không? Chân thực? 

Hiện tại anh đang làm những gì?

Tại sao luôn vắng nhà?

Cô thật sự muốn biết.

Cô vẫn luôn lái xe một mình ra ngoài những khi lòng mình lạc lõng, muốn gọi cho anh nhưng khi gọi rồi thì lại không biết nói gì, đành từ bỏ ý định.

Hôm nay, trời lạnh câm, cô mặc thêm áo ấm, ra cửa, quản gia Ngô nhìn thấy vội nói:

"Cô chủ, hôm nay cậu chủ báo sẽ về, cô đừng đi ra ngoài."

Cô nghe xong thì vui vẻ đáp:

"Tốt lắm, tôi ra ngoài mua gì đó nấu cho anh ấy. Vừa hay tôi học được món gà rất ngon trong sách, lần này thử xem sao?"

Quản gia Ngô vẫn có chút lo ngại, hình như có điều gì đó mà bà cố tình giấu Thương Thanh Cầm.

Thay vì cho người kè kè theo cô, bảo vệ lại đi sau khá xa. Cô lái xe ra khỏi cửa, bảo vệ mới lái xe đi theo sau. 

Trong nhà, quản gia Ngô cầm điện thoại gọi cho ai đó.

Thương Thanh Cầm rẽ vào một siêu thị cách khá xa nhà.

Bình thường khi mua thức ăn cô thường đi siêu thị khá gần. Nhưng đồ ở đây đa dạng cùng nhiều ưu đãi hơn, cuối cùng cô đã chọn nơi này.

Việc có bảo vệ đi theo sau đã trở thành thói quen của cô. Cô hiểu được vì sao Trường Tư Mộ lại làm như vậy, anh là kẻ đắc tội với nhiều người. Anh lo cho sự an nguy của cô. 

Nhưng bị mấy tên bảo vệ theo sát như thế làm cho cô không thoải mái, mỗi lần như vậy cô đều yêu cầu họ đi cách mình rất xa. 

Mua xong, cô ra quầy tính tiền, chọt nhớ ra mình quên mất mua một ít bánh mì nên trở lại. 

Vị trí quầy bánh mì khá khuất, khi cô đến thì nhìn thấy một em bé đang nhìn bánh mì nướng rất thơm. 

Trông cô bé tội nghiệp nên cô mua cho nó hai cái. Cô bé trông rất ngây thơ, đôi mắt trong veo đen láy, hàng lông mi cong vuốt. Không kìm được cô ngồi xuống, nhìn đứa bé rồi nhu thuận hỏi:

"Ba mẹ em đâu? Sao ở đây một mình?"

Cô bé không nói gì, chỉ đưa cho cô một miếng bánh mì, trước đôi mắt khẩn cầu của cô bé, cô nhớ tới Khả Khả, liền không từ chối.

Chỉ ăn một miếng, trước mắt cô là một màn đen, không biết đã ngã xuống từ lúc nào, ý thức cũng dần bay mất. 

Vệ sĩ đứng bên ngoài không thấy cô trở ra liền vội đi vào trong. Họ vốn cho rằng siêu thị đông người, bọn xấu muốn ra tay cũng rất khó khăn, đừng nói là...

Tìm hết siêu thị, nhóm vệ sĩ vẫn không tìm thấy cô. Hỏi người bán bánh mì, người đàn ông chỉ nói lúc nãy cô được một nhóm người áo đen đưa đi. Nhóm vệ sĩ ngay lập tức liên lạc với Trường Tư Mộ.

Sau một hồi chuông, bên kia cất lên một giọng nói đầy từ tính:

"Cô ấy có chuyện gì?"

Tên vệ sĩ cầm máy là Dương Uy Vũ, cuối người dù không ở trước mặt Trường Tư Mộ, anh ra nói với giọng nghiêm túc cùng khẩn trương:

"Thưa chủ tịch, cô chủ mất tích rồi!"

Trường Tư Mộ đang ngồi trong phòng làm việc nghe xong liền đứng phắt dậy, bạc môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, bàn tay đặt trên bàn co rúm lại, đôi mắt khiếp người màu hổ phách như ngọn lửa thiêu rụi những tức giận:

"Tìm. Tìm cho bằng được. Nếu không đừng mang mạng về!"

Dương Uy Vũ gật đầu chắc chắn:

"Rõ!"

Cả siêu thị cùng vô số nơi bị một phen nhốn nháo.

Quản gia Ngô ngồi trong nhà, không ngớt lo lắng, lúc Thương Thanh Cầm ra khỏi nhà, cô gọi báo chuyện này cho Trường tiên sinh, hắn chỉ dặn dì phải để mắt tới cô chủ. Bây giờ xảy ra chuyện, Ngô quản gia không thể không có lỗi.

Năm năm qua, Trường Tư Mộ nhúng tay không biết bao nhiêu vụ trọng án lớn nhỏ. Thừa hưởng tập đoàn Trình thị, lúc bấy giờ chỉ là một tập đoàn kinh doanh nhỏ, năm năm, Trình thị đứng lên vị trí top đầu những tập đoàn lớn nhất thế giới. Chỉ là so với năm năm trước, anh thay đổi quá nhiều, chỉ sợ Thương Thanh Cầm không thể thích ứng, nên mới giấu giếm cô. 

Trước nay, chủ tịch Trình thị không có bất kì nhược điểm nào, nhưng bây giờ, giữ Thương Thanh Cầm bên cạnh, đó là nhược điểm lớn nhất. Anh chỉ định rằng để cô sống ở Chiết Giang một thời gian, sau đó sẽ dời đến thành phố T sau một thời gian nữa. Không ngờ trở tay không kịp.

Anh ngồi trên ghế, ấn nút điện thoại, chất giọng ra lệnh đầy uy lực:

"Gọi Thanh Trạch cho tôi!"

Thanh Trạch, là người chấp sự dưới Trường Tư Mộ một bậc, là người thay mặt anh giải quyết mọi chuyện, từ bên ngoài đi vào, mặc bộ vest đen nhập từ Italy nhẵn nhụi cùng sang trọng, đôi giày da đắt tiền sáng loáng, đôi mắt màu xanh nổi bật là một đứa con lai, thần sắc không mấy ổn, nhưng phong thái vô cùng nhã nhặn xùng kính cẩn:

"Trường tiên sinh!"

"Cậu điều tra giúp tôi, phía bên kia có phải đã bắt đầu ra tay với lô hàng vũ khí vận chuyển ở tam giác vàng hay không?"

Thanh Trạch gật đầu.

"Còn nữa, thẩm vấn hết tất cả người trong biệt thự Lưu Ly! Đi giải quyết đi! Cử thêm người cho Dương Uy Vũ.”

--- ------ ------ ------ ------ ------

Thương Thanh Cầm nhíu mày, mắt dần dần mở ra, trước mặt là một đống đồ gỗ đổ nát. 

Cô giãy mình, bàn tay và chân bị trói chặt không thể cử động.

Xung quanh một mảng yên tĩnh. 

Trấn tĩnh lại cô mới nhớ tới chuyện trong siêu thị, cô bé đó hình như đã cho cô ăn miếng bánh bị tẩm thuốc mê, biết mình bị lừa, cô hốt hoảng nhìn quanh, cố tìm thứ gì đó để tự thoát. Cánh cửa phía xa chợt bật mở, vang lên giọng nói khàn đặc:

"Hoắc tiên sinh!"