Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời

Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời - Chương 6: Thật sự xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng cho tôi




Mắc kẹt giữa hai luồng tình cảm khiến cô ngợp thở. Xin lỗi, cô sẽ tự giải thoát.

Cô thức dậy, bên cạnh cô y tá đang truyền nước cho cô. Cô y tá nhìn cô dịu dàng nói:

"Cô cần mua giúp cháo không, tôi không thấy người thân của cô?"

Cô cười nhẹ:

"Cảm ơn cô!"

Y tá ra khỏi phòng, cô nhìn ra cửa sổ, mùa hạ sắp tàn, nắng gắt gỏng đốt cháy cây cỏ. Đột nhiên cô nhớ đến tối hôm qua, La Tử Hạo, ngày hôm qua...

Cô đẩy cột mốc bình nước biển ra khỏi cửa. Tay phải của cô bị băng bó cứng ngắc, cô muốn đi xem La Tử Hạo như thế nào. Tất cả dù sao cũng là do lỗi của cô, ít nhất cô phải chịu trách nhiệm. 

Tìm khá lâu cô mới tìm được phòng bệnh của anh. Trước cửa lường có một cài người bảo vệ khiến cô e ngại. Nhưng họ không cản cô mà để cô đi vào phòng.

Bên trong vô cùng tiện nghi, hoa thơm, một số con gấu bông đặt trên bàn, cô phỏng đoán là do fan tặng cho La Tử Hạo. Anh nằm yên trên giường, trên đầu vấn một lớp garo. Đầu óc cô chấn động, anh thực sự bị thương nặng rồi, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

Đang lo lắng đột nhiên một giọng nói vang lên:

"Cô hay quá nhỉ? Có biết cô khiến tôi lo lắng lắm không?"

Cô ngẩng đầu, nhìn La Tử Hạo đang mở mắt nhìn mình, nhất thời thẹn quá hoá giận nói:

"Anh rõ ràng đã tỉnh rồi, vì sao lại im lặng, khiến cho tôi sợ muốn chết!"

La Tử Hạo cười.

Đó là lần đầu tiên Thương Thanh Cầm nhìn thấy "ngài La" cười.

Ngay cả khi anh xuất hiện trước báo giới hay fanclub, anh vẫn chưa từng cười lần nào.

Anh nhìn tay cô, hỏi

"Cô bị gãy tay phải sao? Vậy là thời gian tới cô phải bỏ nghề rồi!"

Cô nhíu mày:

"Đã bị như vậy rồi mà còn có thể đùa được!"

Anh chợt tỏ ra tội nghiệp:

"Tôi rõ ràng là giúp cô, cô còn không biết ơn, lại chế giễu tôi thế kia?"

Cô nghiêng đầu:

"Thật sự xin lỗi vì khiến anh lo lắng cho tôi!"

Anh nghiêm túc:

"Hằng ngày cô đi đứng như vậy sao? Nếu như hom qua không có tôi, cô còn ngồi đây? Sau này, nhớ phải cẩn thận đấy!"

Cô gật đầu:

"Dù sao đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh."

Anh chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm bấm gì đó rồi nói:

"Cô định báo đáp thế nào? Dụng thân báo đáp?"

Cô ngang ngạnh nhìn anh, nói:

"Tôi vẫn đang cân xem thân này đủ để làm bao nhiêu chuyện, không biết đủ để báo đáo hay không?"

"Cốc cốc cốc"

Y tá đẩy thùng thuốc đi vào, Thương Thanh Cầm rời đi.

La Tử Hạo nhìn cô y tá hỏi:

"Từ sáng đến giờ cô ấy đã ăn gì chưa? Có ai đến thăm không?"

Y tá khiêm nhường cuối người:

"Ngài La, lúc nãy tôi có mua cháo cho cô ấy. Ngoài tối hôm qua thì không có ai đến thăm cả."

La Tử Hạo nhíu mày kiếm, hỏi:

"Tối hôm qua? Ai lại thăm bệnh nhân muộn như vậy?"

Y tá đảo mắt, chỉ đáp:

"Không rõ, hình như là một người đàn ông vô cùng kì bí, anh ta chỉ đến một lúc rồi đi!"

Xong việc, cô y tá ra ngoài.

Ngài La thực sự đã nhìn trúng cô gái này rồi. Nếu không, làm sao anh có thể quan tâm nhiều đến vậy.

Thương Thanh Cầm bị gãy tay ảnh hưởng không nhỏ đến việc quản lí, còn đôi lúc tạp chí bị vây bởi độc giả của cô. Phía tạp chí Nam Quy cũng bắt đầu đưa ra số tháng, hơn nữa, trong tháng này là ngày kỉ niệm mười năm thành lập tạp chí Nam Quy, số báo này tầm cạnh tranh rất lớn.

Quá khứ...

Năm Thương Thanh Cầm mười bảy tuổi, cô cũng giống như những cô gái khác, rất vui vẻ, rất đam mê. Cô bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm ấy. Nhưng vấp phải vô số lời ra vào từ thầy cô giáo, cô phát hiện họ nói đúng. Ở lứa tuổi của cô, không phải đành cho việc sáng tác, như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học tập. Khi ấy, cô đã viết tới ba cuốn tiểu thuyết, nhưng...cô cuối cùng cũng từ bỏ.

Đến khi cô gặp anh, anh nói:

"Chỉ cần là đam mê của em, mọi lúc êm đều có thể làm được. Không cần sợ hãi, sống thật là chính mình, em là em, Thương Thanh Cầm độc nhất của anh."

Sau đó cô tiếp tục viết, cuốn tiểu thuyết năm đó chính là cuốn giúp cô chiến thắng cuộc thi viết tiểu thuyết, là mở đầu cho cô ngày hôm nay. 

Cô dần dần phát hiện, anh không phải là người có thân phận bình thường. 

Anh là người đứng đầu một băng nhóm mafia, là người tưởng chừng như không bao giờ có thể được yêu, được xem trọng, ngay cả được bảo vệ bởi pháp luật. 

Cô vẫn giữ cuốn sách của năm năm về trước, bìa sách vẫn rất mới, chỉ có tim cô là trở nên cũ kĩ. 

--- ---------

Cô bị thương ở tay nên không tiện tới trụ sở tạp chí, suốt ngày ở nhà mọi chuyện đều trở nên khó khăn. Không thể tự nấu ăn, cô phải gọi đồ ăn tới. Có lúc cần dọn dẹp phải gọi người làm theo giờ tới, những chuyện đơn giản trước đây bây giờ đều trở nên khó khăn.

Hai tuần sau

Một buổi sáng cô nghe thấy chuông cửa liền vội bật dậy khỏi giường ra mở cửa. Cô còn tưởng là Tiếu Anh mang đồ ăn tới cho cô, không ngờ người đến lại là La Tử Hạo.

Anh ta mặc áo thun thoải mái, mang một đôi giày thể thao, trên tay cách tới hai bịch đồ ăn nặng trĩu. Nhìn Thương Thanh Cầm mặc một bộ đồ ngủ màu đen bóng cùng mái tóc chưa được chải chuốt bất giác thốt lên một câu:

"Em định cứ để bản thân không được gọn gàng như thế mà tiếp tôi sao? Còn bắt tôi cứ đứng ngoài cửa thế này."

Cô giật mình mới mở cửa cho anh vào, chỉ kịp rót cho anh ly nước rồi vội vã đi thay quần áo. 

Anh nhìn cô vội vã mà không khỏi bật cười, nói với theo:

"Tôi dùng bếp được chứ?"

Cô la lớn:

"Tuỳ anh!" 

Chạy vào phòng, mở tủ quần áo, cô không biết nên mặc bộ nào cho dễ đây, cánh tay này của cô...huầy... Thật phiền phức.

Cuối cùng cũng chọn được một bộ áo quần đơn giản rộng rãi, hơn nữa còn rất dễ mặc.

Rón rén mở cánh cửa phòng, đi ra, cô đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp. La Tử Hạo đang làm gì vậy không biết. 

Nhìn thấy dáng người cao cao đeo tạp đề đang xào xào nấu nấu khiến cho cô chợt có chút cảm động. 

Bỗng anh cất lời mắng:

"Em sống thế nào vậy? Tủ lạnh chẳng có lấy một loại thức ăn nào! Định giảm căn đến chết?"

Cô định đáp "Một lát nữa người ra sẽ mua giúp em thức ăn và vật dụng" nhưng lời chưa kịp thốt ra đã tan biến, cô không nói lời nào, đứng như trời trồng nhìn anh.

Đã bao lâu cô không nói chuyện vui vẻ với một người con trai như thế, rất dịu dàng, rất chăm lo, chợt cô có chút cảm động. Khẽ thở một hơi, cô cười nói:

"Anh đang nấu món gì thế? Thật thơm!"

Một khoảng thời gian Thương Thanh Cầm không có đến tạp chí. Tuy nhiên mọi việc đều nhờ có Tiếu Anh mà vô cùng ổn thoả. 

Ngày đầu trở lại đi làm, ai cũng hỏi thăm sức khỏe, cô đi nhanh chóng đi vào văn phòng riêng.

Cuối tuần, La Tử Hạo đến đưa cô đi xem múa đương đại. Trùng hợp là bài múa này có tên "Hand in Hand", đi hai vũ công khuyết tật trình bày, bài múa xúc động tới mức cô cũng không biết mình khóc từ lúc nào. Không hiểu được sự cố gắng không ngừng của những con người quật cường đó. 

La Tử Hạo đưa cô đi ăn sau khi màn biểu diễn kết thúc. Bước vào nhà hàng cô vẫn còn rất xúc động, đó không hẳn chỉ là thương hại, mà một phần trong cô còn có sự nể phục.

Cô nhân viên mang menu đặt nhẹ lên bàn, nói:

"Mời quý khách chọn món!"

Thương Thanh Cầm mở menu, nhìn La Tử Hạo nói:

"Anh ăn gì?"

La Tử Hạo nhìn một lượt, nói:

"Ăn món Ý đi! Anh vẫn sẽ ăn như cũ, một mì Ý, một phần súp lạnh!"

Thương Thanh Cầm ngẩng đầu:

"Tôi cũng như thế! Cảm ơn cô!"

Nhưng chợt Thanh Cầm im bặt, nhìn cô phục vụ trước mặt. Cô gái cũng tròn mắt nhìn Thanh Cầm. 

"Là cậu sao? Trương Nhã Ái!"

Nhã Ái là bạn học của Thương Thanh Cầm, trước đây từng du học ở Canada. Gia cảnh nhà cô ấy cũng không đến nỗi, tại sao có bằng đại học nước ngoài lại về đây làm phục vụ như thế?

Nhã Ái chỉ thoáng trong nét mặt một chút vui, sau đó thì vụt tắt, không biết sau bao năm gặp lại, họ có còn như xưa? Mỗi người đều đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, Thương Thanh Cầm cũng thành công như vậy. Trong lòng Nhã Ái chợt có chút tự ti. 

Để giữ lòng tự tôn của riêng mình, Nhã Ái không nói câu nào, đi một mạch vào trong. Đến khi món ăn được bày lên, phục vụ cũng là người khác. 

La Tử Hạo nhìn Thương Thanh Cầm, hỏi:

"Là bạn của em sao?"

Cô lắc đầu:

"Em nhìn nhầm!"

Trong thâm tâm cô, cô biết, cô và Trương Nhã Ái, không như xưa nữa rồi. Vậy xong nhận quen hay không quen để làm gì?

Rời khỏi nhà hàng, anh và cô đi dạo trên phố đi bộ. Mức sống càng cao, con người ngày một có điều kiện phát triển, ở trên mặt bằng bày không biết bao nhiêu thể loại kinh doanh, bao nhiêu phương thức. Rực rỡ, nồng nhiệt, cô chợt phì cười, nói:

"Em thấy mình già quá rồi!"

La Tử Hạo cũng cười rồi hỏi:

"Sao em nghĩ thế? Năm nay em chỉ mới hai mươi ba tuổi!"

"Tâm hồn, em có tâm hồn của một bà cô bốn mươi!"

La Tử Hạo chợt bĩu môi:

"Bà cô của tôi, trong mắt tôi bà còn rất trẻ. Thôi than vãn đi, chúng ta đi xem biểu diễn chỗ kia, đi thôi!"

Nói rồi anh kéo tay của Thương Thanh Cầm đi về hướng một nhóm người đang biểu diễn ảo thuật.

01:00 pm

Đồng hồ chạy tích tắc.

Thương Thanh Cầm nằm trên giường, nhìn bàn tay, từng dòng hồi ức ùa về.

Trường Tư Mộ, anh từng nắm đôi bàn tay cô. Trường Tư Mộ, anh từng ôm cô như thế. 

Trường Tư Mộ, anh từng, đã từng.

Trường Tư Mộ.

Trường Tư Mộ.

Cái tên cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. 

Cô không biết vì sao. Mỗi khi cô chợp mắt, cô đều nhớ về quá khứ, cô nhớ về anh, một thứ tình cảm gắn chặt nhau. 

Hình như, cô nhớ anh.

Cảm giác đó như một cỗ máy gặm nhấm trái tim, làm cho cô đau đớn không tả nổi. Anh, không ra khỏi đầu cô, không ra khỏi trái tim cô, không để cô quên anh.