Hoắc Lam Tư trên tay cầm theo một chiếc vòng tay trong một chiếc hội màu đen đi về phía cô, nói:
"Tôi muốn nói chuyện với em!"
Cô vẫn còn nhớ người lần trước bắt cóc cô là hắn, cô nhớ lúc gặp hắn là lúc cô vẫn chưa nhớ ra hết mọi chuyện, cô đối với cách nói chuyện cùng cử chỉ của hắn đều thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng lúc này, cô là Mạch Kha Kha, cô tuyệt đối không để xung đột nào diễn ra.
Đi theo Hoắc Lam Tư, cô không dám một lần ngoảnh đầu nhìn Trường Tư Mộ.
Tìm nơi yên tĩnh, Hoắc lâm Tư nhìn cô, đôi mắt thâm tình nói:
"Em về lại bên tôi đi!"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cô vẫn nhớ khi cô chưa đến sống vùng Trường Tư Mộ, Hoắc Lam Tư theo đuổi cô rất lâu, hắn là người dịu dàng và vô cùng lãng mạn, có điều, Mạch Kha Kha năm đó hiểu rằng, hắn là thiếu gia, còn cô là bông hoa dại mọc ven đường, cô chưa từng dám đối mặt với hắn.
Nhưng Hoắc Lam à tư là người theo đuổi thứ gì thì sẽ theo đuổi đến cùng, cho dù chuyện gì xảy ra.
Cô cúi thấp đầu, khẽ nhắm nghiền mắt:
"Em xin lỗi!"
Hắn đau đớn nhìn cô:
"Nhưng em không phải Thương Thanh Cầm, vì sao vẫn cứng đầu buộc mình làm cô ta?"
Cô cười khổ:
"Vì em không yêu anh, cũng không muốn vì anh mà rời bỏ Trường Tư Mộ.”
Ở Ai Cập, chứng kiến vị vua Rameses II yêu thương sủng phi Nefetari, cô vẫn còn nhớ bức tượng vững chắc đó. Người ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm rằng Pharaoh yêu Nefetari, mà không hỏi trong lòng của Nefetari cuối cùng Rameses II hay không? Mà bức tượng cứng nhắc kia, giống như tạo hình lúc đầu của mối giao cảm, bền vững, sâu sắc.
Cô vẫn cho rằng, yêu hay không yêu không quan trọng, nhưng cô không buông bỏ Trường Tư Mộ được.
Trường Tư Mộ đi tìm cô, trong lòng lo lắng cho cô, không biết Hoắc Lam Tư có làm gì cô không?
Đột ngột mở cánh cửa, hắn chợt nhìn thấy Hoắc Lam Tư ôm lấy cô, mà hành động cưỡng hôn cô khiến Trường Tư Mộ dùng hết tâm cơ của mình mà đánh Hoắc Lam Tư.
Mạch Kha Kha run rẩy đứng một bên, cô... Vì sao cứ luôn mắc kẹt như thế này.
Mưa nặng hạt rơi xuống tầm tã.
Hắn đẩy ngã cô nằm xuống giường, chiếc váy mỏng manh bị xốc lên, trong đêm tối, từng tấc da thịt cô tiếp xúc với cái lạnh bên ngoài.
Cửa sổ bị phủ rèm, yên tĩnh.
Bộ váy của cô bị Trường Tư Mộ xé toạc, trong đôi mắt cuồng dã của hắn, cô như một con thỏ, mà hắn là một con sói, rất hung ác, con sói sẽ hành hạ con thỏ đến chết rồi mới ăn thịt, vô cùng nhẫn tâm. Giọng nói cũng như từng hơi thở của hắn như quẩn quanh, cô chỉ cảm thấy rồi lạnh lẽo, đôi bàn tay lạnh ngắt ấy, từng nơi, từng nơi đều làm băng giá.
Hắn cuối người ôm chặt lấy cô, còn cô như một con búp bê ngơ ngác, gió thổi mạnh khiến nhánh thường xuân đập vào cửa sổ, hắn lúc trên xe trở về nhà đã đeo cho cô chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn ba mươi triệu. Trong ánh sáng le lói, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng kì diệu, lung linh, quật cường và hoa lệ.
Cô rơi nước mắt, vì cô đau trong tim, hắn trước nay vẫn chưa từng yêu cô, mà là hắn đang phát tiết, hắn nói:
"Trước đây, Thanh Cầm chẳng phải rất thích chiếc nhẫn Chân Ái này sao?"
Hắn vẫn gọi cô bằng cái tên Thanh Cầm đó.
Cho dù thân thể có bị giằng xé đến mức nào, cô cũng không còn đau đớn nữa rồi.
Bỗng hắn bánh cằm cô lên, đôi mắt vô tình trong đem như lưỡi kiếm khoét sâu vào tim cô, hắn ngạo nghễ mà cất giọng hỏi:
"Em yêu hắn ta đến thế sao?"
Đôi bàn tay hắn bóp chặt đến mức dường như cằm cô sắp đứt đến nơi, cô không trả lời càng khiến cho hắn khó chịu hơn, vội động thân, khiến cho thân thể năm năm trong sách của cô thoáng chốc rơi vào vũng lầy mà hắn tạo ra.
Lần đầu tiên của cô, bị hắn cưỡng đoạt mà lấy được, lần thứ hai, cô bị hắn xem là hạng phụ nữ bắt cá hai tay mà chà đạp.
Bất giác ức tràn ngập, cô giãy giụa, muốn thoát khỏi cánh tay của hắn, miệng hét:
"Tôi không phải là Thương Thanh Cầm, không phải và cũng không bao giờ, tôi là Mạch Kha Kha, anh nghe rõ chưa?"
Đôi mắt hắn như xoẹt qua tia ngỡ ngàng nhưng không kịp để ai nhìn thấy đã vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến thấu tâm can, khuôn mặt lãnh bạc vô thường đến mức trơ cứng, hắn bóp cổ cô, đưa cô từ địa ngục ngay đến địa ngục khác.
Nhìn cửa sổ, dường như cô không còn nhìn thấy gì nữa, cổ chân cô rất đau, tay cũng rất đau, cô cảm nhận được hơi thở đầy nam tính nhưng nguy hiểm của hắn.
Cô chợt tỉnh dậy, thân thể đau đớn, mò mẫm xuống giường, mưa ngoài cửa đổ như xối, nước mắt không nén được mà rơi xuống, nhiệt độ trong phòng thấp, còn cô ngay cả một mảnh áo cũng không còn.
Trường Tư Mộ đi rồi, hắn bỏ đi thật rồi.
Cô nằm ngã xuống nền, cổ tay đẫm máu khiến cô giật mình, lúc nãy trong lúc giãy giua cô không nhức mình đã đụng trúng thứ gì lại khiến cổ tay rách đến mức chảy nhiều máu đến như vậy.
Trên chiếc chăn và ga giường trong đêm tối hệt như một cơn ác mộng về hình dạng.
Cô không hận không oán, vì gia đình cô, hắn đang bảo trợ, vì cô, suy cho cùng cũng chỉ là một thế thân, mà đã là thế thân thì phải chấp nhận.
--- ------ ------ ------ ----
Chiếc xe Ferari lao như điên trong mưa trên đường cao tốc.
Đến công ty, hắn dừng lại, lên văn phòng làm việc.
Mở cửa phòng, trên chiếc mắc sao chiếc áo vest lúc chiều hắn bỏ quên lại vẫn còn đó, mọi thứ vẫn như cũ, yên tĩnh và cô đơn.
Mở điện thoại, hắn cũng không biết mình đang cố tìm thứ gì, chỉ thấy trong lòng vô cùng trống vắng, thành phố T lớn như thế, đông người như thế, hắn rốt cuộc là đang thấy cô đơn vì cái gì, hắn đang lừa ai, chẳng phải là tự lừa chính mình sao?
Hắn đang tìm Thương Thanh Cầm sao?
"Tôi không phải là Thương Thanh Cầm, không phải và cũng không bao giờ, tôi là Mạch Kha Kha, anh nghe rõ chưa?"
Ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt của hắn, cô độc và lạnh lẽo.
Không sinh không diệt, kiếp này hắn không biết phải đối mặt với bao nhiêu thứ, mà thế gian này, nơi nào là bến đỗ, Thương Thanh Cầm, vì sao?