Ánh đèn lập loè, tiếng nhạc xập xình cùng màn vấu cột nóng bỏng bao trùm không gian trong quán bar bậc nhất Thượng Hải.
Trường Tư Mộ trên tay xách một chiếc cặp táp màu đen thần bí đi vào trong quán bar. Nhìn quanh, không phát hiện hành tung kì lạ nào, anh hiên ngang như không có gì đi thẳng về phía sân khấu.
Đông Khanh bên dưới nhìn trúng ánh mắt của Trường Tư Mộ lập tức hiểu ý liền rời đi, nhanh chóng chìm vào đám người nhảy nhót buông thả.
Sau khi Đông Khanh rời đi, Trường Tư Mộ mới cẩn trọng bước về hướng phòng VIP của quán bar. Bề ngoài dù được ngụy trang thanh nhã cỡ nào thì Tú Hoa vẫn là quán bar tụ tập chơi bời, những thành viên ra vào nơi đây hiếm kẻ không chơi bời hút chích, mà nếu không cũng là người của băng nhóm xã hộ đen. Khung cảnh mấy phần ảnh hưởng nhanh chóng trở thành một thành phần nổi náo loạn nhất của thành phố Thượng Hải.
Anh mở cửa, đôi ba cô tiếp viên quần áo xộc xệch vẫn ngồi bên cạnh ông chủ Ưu.
Lão ta là một lão già ngoài ngũ tuần, kinh nghiệm trong giới không ít. Phi vụ làm ăn này quả thật mấy phần bất lợi về phía Trường Tư Mộ.
Lão Trình nhắc anh rằng xưa nay làm ăn với ông chủ Ưu thường là người quen mới dễ đối phó. Mặc dù Trường Tư Mộ cũng là một cấp dưới kinh nghiệm nhưng đứng trước sự xảo quyệt của ông chủ Ưu rất có sức uy hiếp.
Mặc dù vậy nhưng một chân đã đặt vào thì rất khó rút ra, thuận theo ý trời, Trường Tư Mộ xưa nay không biết sợ uy thế, mặc cái cái mạng què này cho ông trời xử trí vậy.
Ông chủ Ưu bụng phệ, da dẻ nhăn nheo khó nhìn, bật cười để lộ con mắt hình bán nguyệt, nhìn rõ sự gian ác, cất giọng ồn ồn nói:
"Lão Trình này cũng thật quá đáng. Lần nào giao hàng tới cũng là tự tay giao, sao bây giờ lại cử người?"
Trường Tư Mộ thẳng thắn đáp:
"Trình Đại thật sự không thể giao hàng tận tay, thật rất thiếu sót!"
Người đứng bên cạnh ông chủ Ưu, dáng dấp cao lớn cùng chững chạc, độ cũng ngoài ba mươi, cung kính nói:
"Ông chủ! Vị này là Trường Tư Mộ, nổi tiếng uy tín và cũng là thuộc hạ tiềm năng của Phượng Hoàng Lửa."
Không sai! Anh là người thừa kế bang Phượng Hoàng Lửa.
Ai cũng biết Phượng Hoàng Lửa trung lập xưa nay, cung cấp và vận chuyển cocain trực tiếp từ Mêxico.
Ưu lão ngơ ngơ, ngạo mạn nói:
"Hàng?"
Trương Tư Mộ đăm chiêu:
"Ông chủ Ưu chớ vội, muốn nhận hàng thì phải trao đổi chứ!"
Lão gật gù, búng tay. Tên thuộc hạ ngay lập tức mang ta một va li tiền, đem đưa ra trước mặt anh. Trong phút chốc kinh nghiệm đã loé lên trong đầu anh một suy nghĩ. Ông chủ Ưu vốn không phải là kẻ dễ dãi, đòi là sẽ có ngay. Việc này...có chút không hợp lí.
Ưu lão không biết được biểu cảm của anh là có ý gì. Có điều, miễn là là giao dịch có lợi cho lão thì đều tốt cả.
Trường Tư Mộ sau hồi lâu im lặng thì cất giọng:
"Ông chủ Ưu thật rất tinh tế. Nhưng làm sao tôi biết đây là tiền thật hay giả. Ngộ nhỡ là giả thì tôi mất mạng cũng chẳng sao. Có điều danh dự của ông chủ Ưu đây mấy phần tổn hại. Đây dù gì cũng là phi pháp, chẳng ai bận tâm thật giả, quan trọng là ở nghĩa khí. Ông chủ cũng là người nghĩa khí, tất nhiên mọi thứ đều rất tốt."
Lão Ưu cười to, âm thanh như tiếng pháo, lắc lắc đầu trong xoe nói:
"Tên này được. Tư Mộ, tôi đánh giá cao đấy. Yên tâm, tất cả đều là tiền thật!"
Trường Tư Mộ chỉ gật đầu, mở Vali tiền ra.
Anh không phải ngốc mà là thực sự nhận biết tiền thật giả vốn là việc của máy móc. Nếu như anh tỏ ý hoài nghi có khi không dễ dàng ra khỏi nơi này được. Do vậy, nếu không dùng biện pháp gì đó khiến lão sưu tự công nhận đó tiền thật hay tiền giả thì không còn cách nào khác, thực ra, để hắn tự nhận là biện pháp ít rủi ro nhất.
Giao cho lão Vali chứa cocain, Trường Tư Mộ mang theo Vali tiền ra ngoài.
Trong tiếng nhạc mỗi lúc một đắm chìm trong bãi hoang tàn của ăn chơi sa đoạ. Anh khuất dần trong đám đông đang hò hét. Mà cũng cố ý tránh khỏi con mắt dò xét của cảnh sát đang theo dõi.
Cảnh sát ở thành phố này theo đuôi dai như đỉa, có điều sự uy hiếp cho Phượng Hoàng Lửa không gay gắt như các bang nhóm khác. Thuận mắt tìm Đông Khanh, Trường Tư Mộ trong đầu thầm nghĩ coi gái này không biết trốn ở nơi. Nói rằng muốn đi theo tiếp ứng anh, nếu như gặp nguy hiểm hai người còn có thể tương trợ lẫn nhau. Biết thế quả nhiên anh cũng chẳng ngăn cản.
Dường như hành tung của anh cũng bị chú ta bởi những tên "cú", có lẽ vậy là từ mà anh hình dung được bọn cảnh sát dở hơi đó. Nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Đông Khanh gửi tin nhắn cho anh bằng máy truyền tin đeo trên tay. Vốn đầu anh cũng thấy nghi ngờ về hành tung kì lạ của cảnh sát ngày hôm nay. Không ngờ, đọc xong tin nhắn của Đông Khanh anh mới biết được kẻ mà họ nhắm đến là mình.
Sớm đã có chuẩn bị, anh nhanh chân tham gia vào một nhóm người đang ăn uống bên cạnh.
Tiếng nhạc ngày một to hơn, màn múa cột của cô hoa khôi chuẩn bị bắt đầu, không gian ngày càng náo nhiệt.
Thương Thanh Cầm cùng Sở Tiếu Anh ngừng trước quán bar Tú Hoa, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm. Sở Tiếu Ảnh chỉ muốn đi thẳng vào trong, dưới sự ngăn cản của Thương Thanh Cầm vốn dĩ đã sánh như sức người với sức trâu. Tiếu Ảnh còn say khướt kịch liệt đòi đi vào.
Thanh Cầm nhìn biển hiệu Tú Hoa lộng lẫy, đánh bạo bước vào một lần. Chỉ tiếp xúc với tiếng nhạc max volume thoi thì cô đãng ăn mày rồi. Nhạc vẫn chưa vào đến não thì đã bị tiếng hét làm tắc nghẽn. Nhưng Sở Tiếu Anh lao vào đám đông giống như vũ bão, còn hét lớn:
"Cầm Cầm, mau vào đi! "
Thanh Cầm chợt thấy hơi chơi vơi trong cái nơi náo nhiệt này. Thực ra, đây là lần đầu tiên cô bước vào những nơi như thế.
Trường Tư Mộ như bóng ma luồn lách trong đám đông. Anh vừa nhanh chóng tìm địa điểm tránh đi vừa quan sát tìm một đối tượng thay thế. Điện thoại đột ngột sáng bừng, có một tin nhắn gửi đến từ Đông Khanh, cung cấp cho anh một vài thông tin về tên cảnh sát đang lần theo đấu của Trường Tư Mộ.
Hắn ta là một người Ai Cập, hơn thế còn rất trẻ, kinh nghiệm trong nghề tuy không nhiều nhưng nổi tiếng vô cùng thông minh nhanh nhạy, đã phá được rất nhiều vụ trọng án. Nhờ những khả năng vượt bậc mà hắn ta được cử đến Trung Quốc hợp tác điều tra. Trùng hợp hơn là đường dây mua bán cocain của Phượng Hoàng Lửa bắt buộc phải đi qua Ai Cập. Xem ra hoàn cảnh bây giờ chỉ có một cách thoát, đi khỏi quán bar Tú Hoa này, án binh bất động một khoảng thời gian khá dài.
Thương Thanh Cầm nhìn xung quanh, đánh bạo gọi phục vụ, gọi một ly cocktail vị bạc hà. Nếu nhều không phải Tiếu Anh nhất quyết đến đây có lẽ cô cũng không biết ở Thượng Hải cũng tồn tại những nơi như thế. Màu ly cocktail xanh dương trong vắt, mùi bạc hà thoang thoảng khiến cô vô cùng dễ chịu. Nhẹ nhấp môi, tư vị mát lạnh lan tràn, có một chút cay, một chút ngòn ngọt, sau đó lại thấy hơi đắng. Thứ đồ uống mê người này thật sự vô cùng độc đáo và gây nghiện.
Màn biểu diễn nồng nhiệt trên sân khấu thu hút hầu hết ánh nhìn của khách. Ai nấy đều tập trung lên sân khấu mà chẳng ai để ý đến những gì đang diễn ra.
Chỉ có cô...
Tên cảnh sát kia tên là Dương Uy Vũ, phát hiện thấy hành tung của Trương Tư Mộ liền vội bác bám theo, không ngờ bị Tư Mộ phát hiện, anh không nhân nhượng bắn súng. Phát súng đó không thật sự trúng vào người của Dương Uy Vũ, nhưng hình như cũng trượt qua vai.
Cô cả kinh không nói được câu nào, vội đứng dậy tìm Sở Tiếu Anh, dự định sẽ về ngay lập tức. Không ngờ đám đông hò hét lắc lư chèn ép, sau cùng cô vẫn không tìm được Sở Tiếu Anh. Họ chăm chua màn biểu ru diễn tới mức không hay biết vừa có tiếng súng nổ ra ở đây. Liên tiếp dãn ra, giống như như cố ý đẩy cô ra. Bị đẩy ra khỏi đám đông, cô loạng choạng ngã ra sau. Cứ ngỡ lần này sẽ ngã thật khó coi, nhưng không ngờ chưa ngã xuống đã có người đỡ cô đứng lên, cô cong cảm nhận được ai đó khoác cho coi một chiếc áo khoác vừa dày vừa lớn, mở mắt đi đã bị một người đàn ông lôi đi.
Cô vừa giãy giụa vừa la hét:
"Biến thái! Biến thái! Cứu tôi với, ai đó cứu tôi."
Trường Tư Mộ nhìn cô gái bướng bỏng kia mà không khỏi cười khổ, sao anh lại xui xẻo thế cơ chứ, nhắm trúng một cô bé vừa bướng bỉnh lại vừa nhoi. Đi được một đoạn khá xa, anh buông Thương Thanh Cầm ra. Cô liền cởi chiếc áo khoác ném bẹp xuống đất, đanh giọng:
"Biến thái, có tin tôi đưa anh đến đồn cảnh sát không?"
Anh chẳng bận tâm cô bé nhăng nhít đó làm gì, nhìn xung quanh. Rõ ràng không có người theo dõi, thế nhưng ven đường rất nhiều người đi qua lại, ai cũng khom lưng cúi đầu, không giống người của cảnh sát, ngược lại thì giống đàn em của Ưu lão hơn.
Cô còn đang đứng mắng anh thì ngơ nhác bị anh kéo đi, trốn vào một góc. Họ chắc là đang theo dõi anh rốt cuộc đã ra khỏi Tú Hoa hay chưa, đó cũng là một loại đề phòng.
Cô nhìn anh.
Thực ra, anh rất đẹp trai đấy chứ!
Anh chợt phát hiện có một ánh mắt kì lạ đang nhìn chằm chằm mình, bất giác cười trừ nói:
"Tôi không phải là chất gây nghiện."
Cô ngơ ngác.
Anh nhăn mày:
"Nếu tôi nói tôi là xã hội đen, giết người không gớm tay, tham gia nhiều vụ giao dịch phi pháp. Có một ngày nào đó tôi sẽ giết chết người con gái nào ở bên tôi, cô còn dám nhìn nữa không?"
Cô nhìn áo khoác đen rơi trên nền đất, đáp:
"Cũng chỉ là nhìn thôi! Không đáng để đánh đổi một sinh mạng."
Trong tim anh đột nhiên lạnh ngắt, xung quanh như bị ướp đá. Đúng vậy, không một người con gái nào đủ dũng cảm ở bên một kẻ sẵn sàng vì nhiệm vụ mà giết bất kì ai.
Thở hắt một hơi, anh buông cánh tay cô ra, đứng lên rồi nói:
"Tôi đưa cô về!"
"Không cần!"
Anh vội đính chính:
"Không phải tôi muốn đưa cô về vì tôi hứng thú với cô. Chỉ là nếu như tôi không đưa coi về, e là cô không thể về được nhà mà thôi!"
"Anh nói như vậy là có ý gì?" Cô nhìn anh, trong lòng phân vân cùng mơ hồ, anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện đột ngột như thế?
Và hơn thế nữa, anh rất đặc biệt.
Anh không nói câu nào, lôi cô đi, lát sau mới nói một câu:
"Không còn xe buýt nữa, chúng ta đi taxi!"
Cô không nói gì, trong lòng thấy rạo rực.
Anh đứng trên đường rất cao, trong xuống ngôi nhà của cô - một ngôi nhà nhỏ xíu trong một khu nhà lụp xụp.
Trên trời có ánh trăng sáng, gió thổi mái tóc rối của anh bay bay, một thiên thần sa ngã hạ phàm.